Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 339: Manh mối




Nhìn thấy trong tay Phương Lâm lấy ra bức tranh cuộn, trong mắt của Hàn Lạc Vân có vẻ nghi hoặc.

Phương Lâm thấy vậy, không nói gì, chỉ lặng lẽ mở bức tranh cuộn ra.

Sau khi bức tranh cuộn mở ra, trên mặt Hàn Lạc Vân vẫn là nghi ngờ nặng nề, hiển nhiên hắn không biết lai lịch của bức tranh này.

Phương Lâm nhìn thấy biểu tình của Hàn Lạc Vân, nhất thời cũng có chút thất vọng, chỉ có điều hắn vẫn hỏi một chút:

- Sư phụ có biết lai lịch của bức tranh này không? Ta là tìm được từ trong bảo khố.

Nghe vậy, Hàn Lạc Vân nhíu mày:

- Tìm được trong bảo khố? Ta tại sao không nhớ bên trong bảo khố chữ Địa còn có bức tranh như vậy?

Phương Lâm nhất thời không còn nói để gì nữa. Có người làm tông chủ giống như ngươi sao? Ngay cả trong bảo khố của bản thân có những gì cũng không biết.

Thật ra cái này cũng không trách được Hàn Lạc Vân, bức tranh này bình thường trên cơ bản đều bị Trầm Long đỉnh chắn ở phía trước, trừ phi là chuyển Trầm Long đỉnh ra, bằng không căn bản không có cách nào nhìn thấy được.

Hàn Lạc Vân tuy rằng đi qua bảo khố chữ Địa rất nhiều lần, đối với trong đó có những thứ gì hắn tất cả đều biết rõ ràng. Nhưng hắn không có ấn tượng gì với bức tranh này.

- Bức tranh này hình như đã có từ lâu rồi. Chỉ có điều ta lại hoàn toàn không biết gì về nó cả.

Hàn Lạc Vân lắc đầu nói.

Phương Lâm khẽ thở dài một cái, tuy rằng sớm có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng hắn vẫn không tránh được có chút thất vọng, dù sao chuyện này liên quan đến mẫu thân của mình, Phương Lâm vẫn hi vọng có thể từ chỗ của Hàn Lạc Vân ở nhận được một ít manh mối hữu dụng.

Trong lúc Phương Lâm muốn thu bức tranh cuộn lại, Hàn Lạc Vân cười nói:

- Ta tuy rằng không biết, nhưng trong tông môn có thể còn có người khác biết được.

Phương Lâm nhất thời lại dâng lên hi vọng, hỏi:

- Mong rằng sư phụ hỏi thăm giúp ta một chút.

Hàn Lạc Vân hiếu kỳ nói:

- Bức tranh này đối với ngươi rất quan trọng sao?

Phương Lâm mím môi một cái môi:

- Đối với đệ tử mà nói, bức tranh này còn muốn quan trọng hơn cả tính mạng của ta.

Nghe vậy, Hàn Lạc Vân hiểu rõ, Phương Lâm rất ít sẽ nói chuyện nghiêm trọng như vậy, xem ra bức tranh này thật sự là vật đặc biệt đối với Phương Lâm.

Ngay lập tức, Hàn Lạc Vân móc ra ngọc giản đưa tin, không biết đang giao lưu cùng người nào.

Phương Lâm cũng không có gấp, đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi.

Trong chốc lát, Hàn Lạc Vân mở miệng nói:

- Ta hỏi sư thúc của ta, hắn nói hắn cũng không quá rõ, phải hỏi lão tiền bối trong tông môn một chút.

Khóe miệng Phương Lâm khẽ co giật. Sư thúc của Hàn Lạc Vân, bối phận này có thể nói là đặc biệt cao, tuyệt đối là cấp bậc thái thượng.

Nhưng cho dù là sư thúc của Hàn Lạc Vân cũng không biết, còn muốn đi hỏi thăm lão tiền bối, vậy tiền bối kia phải già tới mức nào?

Lại qua một lát sau, Hàn Lạc Vân hình như nhận được tin tức, hắn cầm lấy ngọc giản đưa tin dừng một chút, trên mặt hiện lên một vẻ kinh ngạc và bất ngờ.

- Sư phụ, thế nào?

Phương Lâm vội vàng hỏi.

Hàn Lạc Vân khẽ nhíu mày:

- Sư phụ của sư thúc ta, cũng chính là sư công của ta mặc dù biết một ít, nhưng cũng không phải hiểu quá mức tường tận. Người lại đi hỏi một vị lão tổ tông môn.

Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, lập tức cổ quái nhìn Hàn Lạc Vân.

Hàn Lạc Vân cũng rất xấu hổ, xoa xoa mũi, lộ ra vài phần cười gượng.

Phương Lâm không thể không nghi ngờ, Hàn đại tông chủ đây là đang khoe khoang với mình về nội tình của Tử Hà tông sao? Lại là sư thúc, lại là sư công. Bây giờ còn kéo ra một vị lão tổ của tông môn. Đây coi là chuyện gì? Đùa ta sao?

Chỉ có điều Phương Lâm vẫn lặng lẽ chờ đợi. Có thể vị lão tổ tông môn kia biết một ít chuyện liên quan tới bức tranh cuộn.

Chờ đợi nửa canh giờ, Hàn Lạc Vân lại nhận được tin tức. Chỉ có điều sau khi nghe xong, vẻ mặt của hắn lại là trở nên cổ quái.

Phương Lâm trêu ghẹo nói:

- Có phải vị lão tổ tiền bối kia đi hỏi thăm sư phụ của hắn nữa hay không?

Hàn Lạc Vân trừng mắt Phương Lâm một cái, sau đó vội ho một tiếng:

- Vị lão tổ tông môn kia tuổi tác quá lớn, ký ức có chút mơ hồ, qua thăm dò sách cổ Tử Hà tông truyền thừa xuống, hẳn sẽ có một chút manh mối.

Phương Lâm không biết phải nói gì. Chờ đợi nửa ngày, vẫn không có manh mối gì. Hắn không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chờ.

Lại đợi một lúc lâu, Hàn Lạc Vân cuối cùng nhận được tin tức tới.

Chỉ có điều Phương Lâm đã không ôm kỳ vọng gì, chỉ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hàn Lạc Vân.

Trên mặt của Hàn Lạc Vân lại lộ rõ sự kinh ngạc. Hắn buông ngọc giản đưa tin ra nhìn Phương Lâm nói:

- Vị lão tổ kia đã tìm đọc sách cổ, biết lai lịch của bức họa này.

- Cái gì?

Phương Lâm vừa nghe, lập tức tinh thần lại tỉnh táo, vội vàng truy hỏi.

Chỉ nghe Hàn Lạc Vân chậm rãi nói:

- Bức tranh này dường như là do tổ tiên lập phái Tử Hà tông ta tự tay để vào trong Tử Hà bảo khố, truyền thừa nghìn năm, cho tới bây giờ trên cơ bản không có ai biết lai lịch của bức tranh này.

Phương Lâm nghe vậy, trong lòng chấn động:

- Tổ tiên lập phái chẳng lẽ chính là người trong bức tranh sao?

Hàn Lạc Vân lắc đầu:

- Tổ tiên lập phái Tử Hà tông ta tuy rằng cũng một vị nữ tử, nhưng không phải là người như ngươi nói. Bên trong từ đường có để lại một bức tranh của tổ tiên lập phái, so với bóng lưng của nữ nhân trên bức tranh cuộn này lại hoàn toàn khác biệt.

Phương Lâm vẫn không có hết hy vọng:

- Vậy cũng biết được quan hệ giữa tổ tiên lập phái cùng người trong bức tranh này là thế nào chứ?

Hàn Lạc Vân lắc đầu:

- Căn cứ theo lời của lão tổ nói, trong sách cổ cũng không có ghi chép tường tận, liên quan tới lai lịch của nữ tử này, cũng không lưu lại một lời nào.

Phương Lâm sững sờ đứng ở tại chỗ. Nói hồi lâu, chỉ là biết bức tranh cuộn này là do tổ tiên lập phái Tử Hà tông để vào trong bảo khố, nhưng lai lịch chân chính của bức tranh này lại vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

- Ngươi không cần nản lòng, tuy rằng bức tranh cuộn này có lai lịch thần bí không có cách nào biết được, nhưng nếu bức tranh này bị ngươi tìm được, có thể đây là chuyện trong u minh đã xếp đặt.

Hàn Lạc Vân khuyên giải nói. Hắn nhìn ra được, giờ phút này Phương Lâm rất mất mát.

Phương Lâm miễn cưỡng cười một tiếng, gật đầu. Đây là bức tranh về mẫu thân hắn Bạch Tình Tuyết, tuy rằng hi vọng xa vời, nhưng hắn vẫn nghĩ hết tất cả khả năng, biết rõ ràng bí mật về bức tranh cuộn này.

Thu hồi bức tranh cuộn, Phương Lâm đang muốn từ biệt rời đi, Hàn Lạc Vân lại gọi Phương Lâm lại.

- Chuyện của Vạn Dược môn trước đó còn chưa có thưởng cho ngươi, đan kinh thượng cổ này lại cho ngươi.

Hàn Lạc Vân nói xong, lấy đan kinh thượng cổ thắng được do đánh cược cùng Cung Vô Lượng đưa cho Phương Lâm.

Tâm tình Phương Lâm sa sút. Hắn tiếp nhận đan kinh, sau khi nói lời cảm ơn lại rời đi.

Hàn Lạc Vân nhìn theo bóng dáng Phương Lâm rời đi, chìm vào trong suy nghĩ.

Trên thực tế, tin tức hắn lấy được không chỉ có một chút như vậy. Căn cứ theo như lời của vị lão tổ kia nói, bức tranh cuộn này đã từng được tổ tiên lập phái bái tế qua một lần.

- Bức tranh này, rốt cuộc có quan hệ gì với tiểu tử này?

Trong lòng Hàn Lạc Vân thầm nói.

...

Phương Lâm trở lại nơi ở, ngồi ở trên ghế tre nhắm mắt lại nằm một hồi.

Bức tranh cuộn có bí mật gì, vẫn không có gì tiến triển, dù sao bức tranh này thật sự rất rất xưa, chỉ dựa vào một ít sách cổ căn bản sẽ không tra được manh mối gì hữu dụng.

Chỉ có điều Phương Lâm cũng không có quá rầu rĩ. Nếu như mình đã nhận được bức tranh này, vậy một ngày kia, Phương Lâm tất nhiên có thể biết được càng nhiều hơn.

Ngay lập tức, Phương Lâm bình phục tâm tình, tiện tay cầm đan kinh bên cạnh lật xem.

Ban đầu, Phương Lâm không có hứng thú gì với đan kinh này. Nhưng hiện tại vừa nhìn, hắn mới phát hiện đan kinh này có chút không tầm thường.