Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 116: Chỉ là chiêm bao




Ngồi lặng người dưới gốc cây hồ lô, Phụng Nhan nhìn cánh tay mình rồi khẽ thở dài

Trên đời này, thứ Phụng Nhan khao khát nhất, hơn tất thảy mọi thứ, chính là việc được sở hữu một làn da, không tì vết, từ đầu tới chân. Làn da chàng không được phép xuất hiện, bất kỳ một vết tích nào cả, dù chỉ là nhỏ nhất, đặc biệt là da mặt

Không nếp nhăn nơi khóe mắt, không đường cười xung quanh môi, ... thậm chí ngay cả một nốt ruồi cũng không được phép tồn tại ...

Thế nhưng ... thế nhưng ... trên cánh tay chàng ... trên cánh tay chàng ... lại có ... lại có ... vết bớt hình đầu rắn!!!

Phụng Nhan đã thử, không biết bao nhiêu cách, thế nhưng không sao có thể xóa đi, hay thậm chí chỉ là làm mờ nó cũng không được

Rốt cuộc, vết bớt này là như thế nào? Nó có ý nghĩa gì cơ chứ???

--------------------------------------

Lão Vệ!!!

Đó không phải là lão Vệ ư?

Đoạn Khởi Tân nhíu mày nói, "Lão Vệ, lão đang làm gì ở đây?"

Đúng vậy, đứng giữa đám người bao vây lấy Đoạn Tuấn Khởi và Giang Luân Khánh Tước, không phải ai khác chính là lão Vệ, nô bộc lâu đời của Đoạn gia!!!

Giang Luân Khánh Tước nhận thấy lão Vệ có đôi chút khác thường liền nói, "Khởi Tân, hình như lão Vệ, không, tất cả những kẻ ở đây đều không được bình thường. Huynh xem, đôi mắt bọn họ ai nấy đều trắng dã, gương mặt đều vô hồn ... Tựa như ... tựa như ... đang bị ai đó điều khiển thì phải ..."

Nghe được tới đây, hắc y nhân liền cười lớn, "Quả thật không thể xem thường ... Ngươi nói không sai, Khánh Tước, tất cả bọn chúng ở đây, bao gồm cả lão Vệ của Đoạn gia đều chịu sự khống chế bởi yêu quái của ta!"

"Ngươi ... biết tên ta ...?"

"Đâu chỉ có tên ngươi, ta còn biết được cả tên kẻ đang bảo hộ ngươi nữa. Khởi Tân, mới một thời gian không gặp, chẳng nhẽ ngươi không nhận ra ta là ai ư?"

Khởi Tân trầm ngâm suy nghĩ. Giọng nói này ... hình như ... ta đã nghe thấy ở đâu ... ở đâu rồi ... thì phải ...

Giọng nói này ... giọng nói này ...

"Thiên la địa võng"

Đột nhiên, từ trên không trung, hàng loạt những sợi chỉ đỏ, những cây kim sắc nhọn lao thẳng tới chỗ hắc y nhân và yêu quái cận thân của hắn. Mọi chuyện xảy ra quá mức bất ngờ, khiến cho tất cả không ai kịp phản ứng

Khăn che mặt rơi

Dung mạo hắc y nhân hiện rõ mồn một trước mặt Đoạn Tuấn Khởi

"Là ngươi!!!"

Cùng lúc đó, Tử Vân, theo sau là Khuynh Kỳ, hạ thân từ trên cao xuống. Ngay khi trấn định lại tinh thần, một cảm giác quen thuộc xâm lấn tâm trí Khuynh Kỳ

Nhìn những pháp sư vô hồn đứng chắn bảo vệ sinh mạng của yêu quái, nam tử da trắng với đôi mắt vô hồn, Khuynh Kỳ chợt nhớ lại ngày ấy, khi chàng và Đình ca tới phủ tướng quân Thiên Lang, diệt trừ tay chân của Lữ Nhiên

Khi đó, toàn thể phủ tướng quân như không cánh mà bay, cả phủ trống không không một bóng người. Thứ duy nhất còn lại là yêu khí ngập tràn. Yêu khí hệt như bây giờ

Lúc đó, chàng tự hỏi, không biết là thứ yêu quái gì có khả năng ghê gớm, có sức mạnh đáng sợ tới như vậy. Giờ đây, chàng rốt cuộc cũng đã có được đáp án mình cần

Khuynh Kỳ đảo mắt về phía nam yêu, "Ngươi chính là Puppet Master, có đúng không?"

Khởi Tân kinh ngạc thốt, "Puppet Master? Hắn chính là Puppet Master ư?"

Puppet Master – một trong những giống nhện yêu đáng sợ nhất trên thế gian. Puppet Master sở hữu tơ nhện mỏng tới mức gần như vô hình, có khả năng thẩm thấu vào da thịt, từ đó chi phối, điều khiển đối phương, biến chúng trở thành những "con rối" vô tri vô giác trong tay mình

Điều đáng sợ hơn nữa là, nạn nhân bị Puppet Master điều khiển lại không hề nhận thức được rằng mình bị điều khiển. Họ vẫn sống, vẫn làm việc, hành động bình thường như thể không có điều gì xảy ra ... cho tới khi nhận được mệnh lệnh

Mọi chuyện qua đi, nạn nhân lại trở về với nếp sinh hoạt như cũ, không có bất kỳ ký ức nào về những việc mình đã làm

Đôi môi khép chặt của Puppet Master bỗng mấp máy, khó nhọc nhả từng chữ từng chữ một, "Hối ... đệ ... Tề ... đệ ... Giết ... giết ... ả ... ả ..."

Đầu chẳng ra đầu, cuối cũng chẳng ra cuối nhưng chỉ từng đó thôi cũng đủ khiến Tử Vân hiểu điều Puppet Master muốn nói

Tại sao ư? Vì hắn ta đâu có xa lạ gì với nàng cơ chứ!!!

"Tử Hành, thật không ngờ ta với ngươi lại gặp nhau trong hoàn cảnh này. Thế gian thật lắm chuyện oái oăm. Puppet Master, kẻ nổi tiếng thao túng người khác, rốt cuộc lại bị kẻ khác thao túng, mất đi tự do, mất đi cả thần trí", Tử Vân nói đoạn rồi nhìn về phía Hắc y nhân giờ đã lộ rõ dung mạo, "Hắn ta chính là di vật cuối cùng của Lữ Nhiên để lại cho ngươi, có đúng vậy không, Hoàng Đằng?"

Oan gia thì thường ngõ hẹp

Puppet Master, yêu quái cận thân năm đó của Lữ Nhiên, kẻ đứng đằng sau sự mất tích bí ẩn của toàn bộ phủ tướng quân Thiên Lang, chính là Tử Hành, huynh trưởng của Tử Hối và Tử Tề, hay nói cách khác, là một trong ba vị biểu đệ của Tử Vân

Còn Hắc y nhân, nào có phải ai xa lạ, chính là Hoàng Đằng, vị thái tử năm xưa ai nghĩ cũng đã vong mạng, con của Lữ Nhiên và Hoàng Lực, người giờ phút này đáng ra đang ngồi trên ngai vàng Thiên Lang

Hoàng Đằng nhìn Tử Vân, hằn học nói, "Là ngươi!!! Ngươi chính là một trong những tên yêu quái năm đó ... năm đó ... Là ngươi!!!" rồi quay sang ra lệnh cho Tử Hành, "Ngươi còn đợi gì nữa? Mau giết chết ả ... không, giết chết hết tất cả bọn chúng cho ta!!!"

Đến lúc này, Tử Vân rồi cũng hiểu được, năm xưa, tại sao ba tên khốn thuộc tổ chức chữ Vô có thể biết được Đoạn phủ không còn ai ngoài chủ nhân mà sai nàng tới ám sát người. Hóa ra, lão Vệ đã sớm bị Tử Hành thao túng

Chả trách ... chả trách ...

Khuynh Kỳ mặt không biến sắc, xuất móng tay lao tới, "Muốn giết ta ư? Ngươi đang nằm mơ đó sao? Vuốt dơi tất sát"

Số lượng tuy đông nhưng dù sao, đám pháp sư dưới sự khống chế của Tử Hành cũng không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của bản thân

Dưới sự trợ lực của Tử Vân, Đoạn Khởi Tân, Huyết Lang, Huyết Sắc của Giang Luân Khánh Tước, đám lâu la của Tử Hành nhanh chóng bị tiêu diệt. Riêng lão Vệ thì ngất xỉu, nằm im trên nền đất

Tử Vân lạnh lùng cất giọng, "Tử Hành, chuyện năm đó ... ta cũng không muốn nhắc lại. Tử Tề vì hận ta, đã tự mình chuốc lấy diệt vong. Tử Hối bao lâu nay ta chưa hề gặp lại. Còn ngươi, Tử Hành giờ đã mất đi thần trí, mất đi tự do ... khác nào kẻ đã chết! Hãy để kẻ làm biểu tỷ này, tiễn ngươi chặng đường cuối cùng! Huyết điểm thiên thanh!!!"

Từ khắp nơi trên thân hình thon thả của Tử Vân, hằng hà sa số kim nhọn, huyết chỉ tỏa ra, phủ đỏ cả một góc trời rộng lớn. Khung cảnh sao mà đẹp, đẹp đến nao lòng, đẹp đến chết người

Và rồi, toàn bộ số huyết chỉ, kim nhọn đồng loạt đâm thẳng về phía Tử Hành

Tử Hành đứng yên, đôi mắt vô hồn lóe chút ánh sáng yếu ớt xong rồi tắt lịm, đôi môi vẫn mấp máy không ngừng, "Giết ... giết ... ả ... ả ... giết ... ả ..."

"Ầm"

Tử Hành ngã sóng soài trên đất, hơi thở ngừng, sinh mạng đứt

Cái gì mà Tử Hành sẽ bảo vệ con. Mẫu phi, Tử Hành của người, hắn quá yếu, người có biết chăng???

Đúng là, mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân mình!

Thật ra, nói một cách công tâm, Tử Hành không hề yếu

Mà chỉ là, Tử Vân ... quá mạnh ...

Những tưởng khi chứng kiến Tử Hành bại trận, Hoàng Đằng sẽ ít nhiều bị sốc, nhưng không, hắn ta vẫn đứng đó, ngạo nghễ đứng đó

Khuynh Kỳ cảm thấy có điều không đúng, "Hoàng Đằng, ngươi nghĩ, bản thân ngươi là đối thủ của chúng ta ư?"

Hoàng Đằng ngửa mặt lên trời cười vang, "Khuynh Kỳ, ta đã không còn là Hoàng Đằng ngày xưa nữa. Ngươi nghĩ ta sợ ngươi ư?"

Tâm lực cuồn cuộn tuôn trào khiến cho thân hình đám Tử Vân chấn động

Cái gì??? Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn, Hoàng Đằng lại ... có thể ... lại có thể trở nên ...

"Ha ha ha ... giờ thì kẻ nào trong các ngươi có thể coi thường ta??? Ha ha ha ... các ngươi nghĩ ta mãi mãi ở thế dưới, cam chịu bị nhục mạ ư??? Nhầm rồi!"

"Chết tiệt!!!"

Huyết Lang lao tới, toan dùng hàm răng sắc nhọn ghê người của mình cắm vào thân Hoàng Đằng thì bị Hoàng Đằng vung tay, đẩy mạnh về phía sau, mất khả năng chiến đấu

Thấy đồng đội bị thương, Huyết Sắc chui xuống lòng đất, vòng ra sau lưng Hoàng Đằng rồi nhân lúc hắn không để ý tấn công, một đòn tiêu diệt. Nhưng mọi sự đâu có dễ dàng tới thế. Xung quanh Hoàng Đằng không biết tự bao giờ đã xuất hiện một kết giới mạnh mẽ, hất văng Huyết Sắc

Chỉ trong vòng vài phút, cả hai yêu quái bảo hộ Giang Luân Khánh Tước, một Tuyết Lang, một Deathworm chúa, đều đã bị đánh bại

Tiểu Thanh hiện nguyên hình là Unicorn, hợp thể với Khởi Tân, bao bọc chàng trong lớp giáp trắng tinh khôi, khiến cho vẻ ngoài vốn đã hơn người của chàng càng trở nên lộng lẫy

Với vũ khí là cây giáo dài, Khởi Tân lao thẳng đến chỗ Hoàng Đằng

Bản thân là Trung Thuần cấp 9, cộng thêm Tiểu Thanh là Trung Yêu cấp 7, sức mạnh khi hai người hơp lại chẳng phải dạng vừa. Nếu không bởi vậy, cớ sao đang tự dưng chàng lại được mệnh danh một trong những thiên tài trẻ tuổi bậc nhất thiên hạ?

Tất nhiên là không tính Tuyết Lăng

Cánh dơi xổ tung, răng nanh nhô ra, móng tay mọc dài, Khuynh Kỳ dốc toàn bộ sức mạnh mình có hợp công cùng Khởi Tân. Chàng biết, mình không còn có thể khinh địch. Bất cẩn một giây, cái giá chàng phải trả có thể sẽ là sinh mệnh của mình

Tử Vân hiện nguyên hình một con nhện 10 chi khổng lồ với chiếc đuôi bọ cạp to lớn rồi dùng đuôi giáng từng đòn thẳng tới Hoàng Đằng, không chút khoan nhượng

"Choang"

Kết giới của Hoàng Đằng va chạm với đòn công của đám Khởi Tân, tạo thành phản lực hất tung họ về chỗ Khánh Tước. Trong khi kết giới của hắn vẫn sừng sững ở đó, không chút sứt mẻ

Nhưng đó chưa phải điều đáng ngạc nhiên nhất!

Đáng ngạc nhiên nhất chính là, Tử Vân và Khuynh Kỳ đều bị thương chảy máu!

Giang Luân Khánh Tước lo lắng nói, "Làm sao có thể? Hai người đều tắm trong máu Hỏa Kỳ Lân, đâu dễ gì bị thương cơ chứ?" nhưng rồi sực nhớ tới Huyết Lang và Huyết Sắc, chúng cũng đều tắm máu Hỏa Kỳ Lân và rồi đều bị hạ gục nhanh gọn, chàng chợt nhận ra tình hình không hề tốt đẹp

Hợp thể giữa Tiểu Thanh và Khởi Tân bị giải trừ. Hai người họ cũng đã chẳng còn khả năng chiến đấu

Lúc này đây, người duy nhất còn có thể đứng vững, chính là Giang Luân Khánh Tước!

Nhưng, chàng, có thể, làm gì?

Hoàng Đằng gằn giọng, "Chết đi" rồi vươn tay, thẳng hướng cổ Khuynh Kỳ tiến tới

"Đừng!"

Giang Luân Khánh Tước thấy vậy, quên cả sợ hãi chạy tới chắn trước Khuynh Kỳ

Nhắm chặt mắt ngọc, chàng đợi chờ điều xảy tới. Nhưng rồi, cái cảm giác đau đớn không lan tràn toàn thân, Khánh Tước mở mắt, chỉ thấy trước mặt mình là thân hình tàn tạ của Khởi Tân

Nhưng điều không ai ngờ tới nhất chính là, ngay cái khoảnh khắc bàn tay Hoàng Đằng chạm vào da thịt Khởi Tân, kết giới kiên cố, vững chắc của hắn chợt vỡ vụn. Đồng thời, bên trong ngực hắn le lói thứ ánh sáng xanh lục

"Cái gì?"

Nhân lúc Hoàng Đằng bất động vì kinh ngạc, đuôi bọ cạp của Tử Vân quất tới, đập mạnh vào người hắn. Ngã nhào xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, Hoàng Đằng bất giác đưa tay sờ sờ cổ áo, muốn chắc rằng thứ trên người chàng vẫn còn đó, thứ mang lại cho chàng sức mạnh đứng trên vạn người

Đâu ... đâu ... Nó ... đâu ... rồi ...?

"Ngươi ... đang tìm thứ này ... có phải không?", Tử Vân hóa lại hình người, cầm trên tay dây chuyền mặt ngọc bích xanh lúc, chầm chậm cất lời

Khuynh Kỳ dìu Khánh Tước, Tiểu Thanh chạy tới đỡ Khởi Tân, đồng loạt nhìn về phía Hoàng Đằng

Khởi Tân nói, "Ta đã biết mà. Trong một thời gian ngắn như vậy, công lực của ngươi làm sao có thể thăng tiến dường đấy? Chắc chắn bên trong phải có uẩn khúc. Hoàng Đằng, lần này, ngươi thua rồi!"

Hoàng Đằng như phát điên khi nghe những lời của Khởi Tân, "Không ... ta không thể thua ... ta không thể thua ... Ta nhất định phải giết ... ta nhất định phải giết ... Trả ta ... Trả dây chuyền đó cho ta ...", sau đó dùng hết sức bình sinh lao tới Tử Vân

Với sức mạnh vốn có của bản thân, e rằng đến cả Tiểu Thanh, người yếu nhất nơi đây, tất nhiên là không tính Khánh Tước, Hoàng Đằng còn khó có thể đánh bại, nói gì tới những người khác

Tử Vân mặt không biểu cảm nói, "Ngông cuồng" rồi một tay đẩy lùi Hoàng Đằng, một tay ném mạnh dây chuyền về phía rừng rậm muôn trùng sau lưng

"Không!!!"

Hoàng Đằng hét lớn một tiếng rồi ngất xỉu

Tử Vân không nói tiếng nào quay lưng rời đi. Khuynh Kỳ thấy vậy cũng dìu Khánh Tước, cùng với Khởi Tân, Huyết Sắc, Huyết Lang hồi Đoạn phủ

Tiểu Thanh quay đầu nhìn Hoàng Đằng, lo lắng hỏi, "Chủ nhân, còn hắn ta? Chúng ta không phải nên ..."

Khởi Tân nhẹ lắc đầu, "Kẻ như hắn, vốn chẳng bao giờ có thể làm nên trò trống gì? Ta chỉ có điều không hiểu tại sao đang yên đang lành hắn tại xuất hiện, lại nhắm vào ta mà thôi..."

Rốt cuộc ta đã đắc tội gì với Hoàng Đằng?

Ta với hắn cũng chỉ có thể gọi là có chút quen biết

Cớ gì hắn ta lại muốn sát hại ta???

Đêm tối, ý thức mơ hồ của Hoàng Đằng từ từ phục hồi. Lồm cồm bò lê từng bước vào rừng sâu, Hoàng Đằng quyết tâm tìm cho bằng được sợi dây chuyền ngọc bích

Chỉ cần tìm được nó, ta sẽ có được thứ ta khao khát nhất ...

Chỉ cần tìm được nó ...

Chỉ cần tìm được nó ...

Rồi, một bóng hình chậm rãi đi tới, đứng chắn trước mặt Hoàng Đằng

"Là ngươi ... Nhanh ... nhanh giúp ta ... Ta ... ta ..."

"Phập"

Lưỡi kiếm vô tình đâm thẳng vào cổ họng Hoàng Đằng, khiến cho những lời hắn muốn nói biến mất không chút dấu vết. Đôi mắt mở lớn vì kinh ngạc, Hoàng Đằng đổ ngục trên vũng máu tanh tưởi

Vào những phút giây cuối cùng của cuộc đời, Hoàng Đằng bất giác nhớ lại cái ngày xưa đó, cái ngày mình đầu tiên gặp Lãnh Tình, bị sắc đẹp của nàng mê đắm, cái ngày mình tặng nàng cây trâm bạch ngọc quý giá, hẹn ước một ngày không xa sẽ đưa kiệu rước nàng về Thiên Lang

Tất cả ... sau cùng ... chỉ là chiêm bao ...

Chỉ ... là ... chiêm bao ...

--------------------------------------

"Vân muội, chuyện gì ... chuyện gì ... muội đã xảy ra chuyện gì thế này???"

Nhìn thấy bộ dáng tơi tả của Tử Vân, Đán Thần hét lên trong sợ hãi. Ta mới chỉ chợp mắt một chút, sao nàng ... nàng ấy có thể ... có thể ...

Tử Vân không nói tiếng gì, lao tới ôm chầm lấy Đán Thần, làm cho muôn lời chàng muốn nói, vạn điều chàng muốn hỏi biến mất vô tung

Khẽ thở dài một tiếng, Đán Thần lấy tay xoa nhẹ lưng Tử Vân, thì thầm từng tiếng, "Không sao ... không sao đâu ... mọi chuyện rồi sẽ ổn ... rồi sẽ ổn ... mà thôi ..."

Chỉ nghe Tử Vân "Ừm" một tiếng, cửa phòng hai người đóng chặt lại

Cùng lúc đó, cách đấy không xa, sát khí của nam tử áo nâu cuồn cuộn tuôn trào khi nhìn thấy những vết thương dọc ngang, tuy không hề nghiêm trọng, trên cơ thể người em song sinh của mình

"Khuynh Kỳ, là kẻ nào cả gan làm tổn thương đệ!!! Nói cho huynh nghe, là kẻ khốn nạn nào???"

--------------------------------------

Trời đã quá trưa thế nhưng Thế Thành vẫn chưa chịu bình minh. Cơ thể chàng dạo gần đây không biết vì lý do gì mà quá mệt mỏi, toàn thân đau nhức như bị ai đó đánh. Ngày ăn không ngon, đêm thao thức khó ngủ, và rồi, chàng trở thành một người ngủ ngày từ khi nào không hay

"Cộc ... cộc ..."

Tiếng ngõ cửa vang lên, khiến cho giấc ngủ khó khăn lắm Thế Thành mới có, bị gián đoạn

Chàng nhoài người, toan đứng dậy mở cửa thì thân thể đột nhiên vô lực, mất thăng bằng, ngã nhào xuống sàn nhà, gây nên rõ mồn một một tiếng "Uỳnh"

Cửa mở toang, Tuyết Lăng chạy vào đỡ lấy Thế Thành rồi dìu chàng nằm lên giường, "Thành nhi ... con làm sao thế ... Thành nhi ... Đừng làm mẹ sợ ... Con có chỗ nào không khỏe ư??? Để ta bảo Dạ Nguyệt tới xem cho con..."

Thế Thành mỉm cười, xoa nhẹ bàn tay không biết tự khi nào đã run rẩy của Tuyết Lăng, "Mẹ, con không sao. Con chỉ hơi chóng mặt một chút thôi ... Nằm một lát, rồi sẽ ổn ... Không có chuyện gì đâu, mẹ đừng lo"

"Con nói thật chứ?"

"Thành nhi đã bao giờ giấu mẹ chuyện gì chưa? Đã bao giờ nói dối mẹ chuyện gì chưa?"

Tuyết Lăng lấy tay vén lại mái tóc bù xù của Thế Thành rồi gõ nhẹ vào trán chàng, "Cái thằng bé này ... thật là ... À đấy, mẹ suýt nữa quên ... đợi mẹ một lát"

Nói đoạn, Tuyết Lăng chạy ra phía cửa, lát sau quay lại với một bát cháo nóng hổi, nhìn qua cũng biết là vừa mới được nấu xong, trên tay

"Thành nhi, ăn đi nhân lúc còn nóng. Cháo để nguội ăn không có tốt đâu con"

Trên đời này, thương con nhất rốt cuộc vẫn là mẹ mà thôi

Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con

Thế Thành ăn từng thìa, từng thìa cháo một, tới khi đã hết quá nửa bát mới tấm tắc khen, "Quả không hổ danh là mẹ con. Cháo mẹ nấu sao mà ngon, sao mà thơm tới thế..."

Gương mặt Tuyết Lăng chợt có đôi chút xấu hổ, tuy chỉ là thoáng qua nhưng không sao thoát khỏi đôi mắt Thế Thành

"Thật ra ... bát cháo này ... là do Khánh Tước nấu ... Chàng nói muốn nấu gì đó cho con ... nhờ mẹ mang tới ..."

"Khụ ... khụ ..."

Nghe tới đây, cổ họng Thế Thành đột nhiên bị nghẹn chặt

"Thành nhi ... con ... Nước đây ... con uống đi ... Đang yên đang lành sao lại sặc vậy ...?"

Hóa ra món cháo này ... là do hắn nấu!

Thế Thành mỉm cười, "Mẹ, con no rồi. Mẹ mang bát cháo này đi hộ con với, có được không?"

Tuyết Lăng thấy có điều không đúng, "Sao hôm nay con ăn ít vậy? Thành nhi, con đã no thật chưa?"

Thế Thành gật đầu, "Con no rồi mà. Con no thật rồi mà. Chẳng nhẽ mẹ không tin con?"

"Mẹ không tin con thì còn tin ai vào đây cơ chứ? Thành nhi, thôi mẹ đi đây, con nằm nghỉ đi nhé. Nếu quả thật mệt, bảo Nhật Vy đi tìm Dạ Nguyệt, nhờ chàng đến xem qua xem con có bị làm sao không"

Dứt lời, Tuyết Lăng bê bát cháo đã vơi hơn nửa rời phòng Thế Thành. Bóng dáng nàng vừa khuất, nét cười trong mắt ai đó chợt tắt, "Nếu biết trước là hắn nấu, ta có chết cũng chẳng ăn!"

--------------------------------------

Đưa mắt nhìn Tần Long Sắc lần cuối, nữ nhân dung mạo như ngọc giọng đầy dứt khoát, "Hôm nay, ta ra đi. Mang theo cốt nhục của ngươi. Chúng ta từ nay về sau ai đi đường nấy, có chết cũng không tái kiến! Tạm biệt!"

Nữ nhân vừa nói vừa phi thân lên trời cao, mang theo sợi dây chuyền mặt ngọc bích khảm hình lá liễu, tín vật ngày đó Tần Long Sắc đưa cho mình, để lại sau lưng bóng hình ngay một nhỏ dần của người nam nhân bà từng một thời nghĩ là tất cả của bản thân