Tuyệt Đỉnh Vô Tình Tuyết Lăng

Chương 128: Đã bao lâu rồi




“Tùng Viên, ngươi hãy chấp nhận số phận của ngươi đi! Đừng có vùng vẫy nữa!”

Một giọng nói vang lên trong đêm tối, khiến cho mọi người đồng loạt hướng mắt về phía kẻ vừa xuất hiện

Tùng Viên trợn tròn mắt nói, “Là ngươi!!!”

Kẻ vừa tới mỉm cười nhẹ đáp, “Đúng vậy. Là ta!” rồi quay về phía Tuyết Lăng, “Đoạn tiểu thư, đã lâu không gặp”

Tuyết Lăng nhíu mày, “Tại sao ngươi lại có mặt ở đây, Đường Khiển Nha?”

Đúng vậy, người vừa tới, không ai khác chính là Thần cơ diệu toán Đường Khiển Nha, người Tuyết Lăng từng có dịp gặp tại Pháp Sư hội ngày đó

Đường Khiển Nha mỉm cười, toan đáp lời thì Tùng Viên gắt, “Khiển Nha, giúp ta. Hãy giúp ta như vừa rồi. Chẳng phải lúc nãy chính ngươi là người đã khiến cho bọn chúng cử động chậm lại, giúp ta lấy được trái tim Hồng Tuyết ư? Giúp ta! Chỉ cần ta thắng, thiên hạ này sẽ là của hai ta … không … nếu ngươi cần, cả thiên hạ này sẽ là của một mình ngươi… Khiển Nha, giúp ta!!!”

Những lời Tùng Viên nói khiến cho Tuyết Lăng đằng đằng sát khí. Từ nãy tới giờ, nàng vẫn không hiểu, vì cớ gì đột nhiên thân thể nàng bị chậm lại, khiến cho Tùng Viên dễ dàng sát hại Hồng Tuyết tới thế. Hóa ra, là do hắn! Là do Đường Khiển Nha!

“Đoạn tiểu thư, người yên tâm. Tại hạ không phải địch thủ của người”

Tùng Viên đột nhiên im lặng rồi dường như hiểu ra điều gì đó, hắn bực tức gào lên, “Khiển Nha, tất cả đều là âm mưu của ngươi, có đúng không? Ngày đó, khi ta tới tìm ngươi, chính ngươi là người nói ta chỉ cần tới Đoạn phủ, ta sẽ tìm được thứ mình hằng mong muốn. Cũng chính ngươi là người giúp ta có được trái tim Hồng Tuyết. Nay ngươi lại tỏ vẻ thập phần tôn kính với Tuyết Lăng. Vậy rốt cuộc, ngươi làm tất cả những điều đó để làm gì? Mục đích thật sự của ngươi là gì? Đồ dối trá, lươn lẹo, nói, mục đích người lừa gạt ta là gì?”

Đường Khiển Nha ôn nhu đáp, “Ta nào có lừa gạt ngươi. Ta chỉ nói là ngươi sẽ tìm được, chứ chưa bao giờ nói ngươi sẽ có được thứ ngươi hằng mong muốn, không phải sao? Còn về mục đích của ta, chính là cái chết của ngươi”

“Cái chết của ta…?”

“Đúng vậy. Ta biết, chỉ cần ngươi biết được trái tim Hồng Tuyết chính là vật cuối cùng ngươi cần để cải lão hoàn đồng, ngươi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để mang chàng ta tới đây. Và nếu như tính mạng chàng ta bị đe dọa, Đoạn tiểu thư nhất định sẽ công kích ngươi, đánh bại ngươi, giết chết ngươi. Và xem ra, mọi suy đoán của ta đâu có sai, không phải vậy ư?”

Im lặng nãy giờ, Tuyết Lăng cuối cùng mới lên tiếng, “Chỉ vì muốn ta đánh bại Tùng Viên, ngươi không hề màng tới an nguy của Hồng Tuyết. Đường Khiển Nha, ngươi chính là người gián tiếp gây nên cái chết của Hồng Tuyết. Tuyết Lăng ta quyết không bỏ qua cho ngươi!!!”

Đường Khiển Nha lắc đầu, “Đoạn tiểu thư, người nhầm rồi”

“Ta nhầm?”

“Đúng vậy, tại hạ đâu thể gián tiếp gây nên cái chết cho một người vẫn còn sống cơ chứ?”

Phụng Nhan, Uyển Sa quay đầu nhìn về phía Hồng Tuyết, chợt nhận ra từng giọt máu của chàng ta đang lơ lửng giữa không trung, không, phải nói là chúng rơi chậm, cực kỳ chậm, hệt như cách lúc nãy mấy người Tuyết Lăng cử động

Tùng Viên gắt, “Ngươi!!!”

Đường Khiển Nha mỉm cười, “Tùng Viên, vai trò của ngươi đến đây là kết thúc. Ngươi hãy chết đi. Có như vậy, nàng mới có thể tỉnh dậy” rồi dùng tay không, móc tim khỏi lồng ngực hắn, kết thúc sinh mạng hắn

Trái tim Tùng Viên giờ mang sắc vàng, tỏa ra thứ ánh sáng chói chang, thắp sáng cả không gian rộng lớn. Ở phần cuống lủng lẳng một phần thịt đỏ đang dần dần chuyển sang màu vàng như phần còn lại

Đường Khiển Nha lấy dao chặt phần thịt còn đỏ ửng đấy ra rồi đi lại phía Hồng Tuyết, đặt nó về lồng ngực chàng

Tuyết Lăng, Phụng Nhan toan phản đối nhưng rồi nhìn sâu trong ánh mắt không chút tạp niệm của Đường Khiển Nha, không hiểu sao hai người họ lại không thể cất lời

Ngay khi cơ thể Hồng Tuyết tiếp nhận phần thịt đỏ đó, máu chàng ngay lập tức ngừng chảy. Cơ thể chàng chẳng còn đớn đau. Hơi thở chàng chẳng còn ngắt quãng. Chàng đảo mắt nhìn mọi người một vòng rồi từ từ nhắm nghiền mắt lại

“Phụ thân…”

Phụng Nhan toan lao về phía Hồng Tuyết thì bị Uyển Sa dùng tay giữ lại

“Đại ca, phụ thân người … ngủ rồi … Đừng đách thức người dậy”

Đường Khiển Nha cầm trái tim vàng nay đã mất đi một góc của Tùng Viên, mỉm cười mãn nguyện rồi hướng về phía Tuyết Lăng, cúi rạp người, cung kính nói, “Đoạn tiểu thư, đợi lần tới chúng ta gặp mặt, ta sẽ nói rõ mọi chuyện cho người. Còn bây giờ, xin mạn phép, ta không thể ở lại”

Tuyết Lăng còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy Đường Khiển Nha hóa thành một vệt sáng, biến mất trên không trung

Mất đi Tùng Viên, mất đi nguồn năng lượng duy trì nơi này, cộng thêm việc trải qua những cuộc kịch chiến vừa rồi, mộ tổ họ Tùng đang dần dần sụp đổ. Kết giới nơi đây cũng đã biến mất tự bao giờ

Tuyết Lăng thu Hồng Tuyết, Phụng Nhan, Hồng Liễu vào nhẫn giới rồi cùng với Uyển Sa trở về Đoạn gia, để lại sau lưng tàn tích của một truyền thống đẫm máu, thứ truyền thống Tuyết Lăng hy vọng sẽ không bao giờ tái hiện trên nhân gian

Bay ngang qua Biển Chết, Đường Khiển Nha bất chợt dừng lại, đưa mắt nhìn xuống dưới đáy biển sâu không thấy đáy

Sao ta có cảm giác, dưới kia tồn tại một nguồn yêu lực không hề tầm thường

Mà thôi, chuyện này giờ nào có quan trọng bằng việc ta sắp lại nàng cơ chứ?

Nhanh … ta phải nhanh lên …

Trải qua chưa tới một canh giờ trên không trung, cuối cùng, Đường Khiển Nha cũng đã về “nhà”, căn nhà lá bé nhỏ, đơn sơ, nằm giữa một rừng trúc xanh tươi, trải dài hết tầm mắt

Mở cửa bước vào, Đường Khiển Nha lấy tay vén rèm liễu, làm hiện ra làn da trắng ngần với ngũ quan thanh thoát, không vướng chút bụi trần trên gương mặt an nhiên say giấc của nữ tử có mái tóc xanh rêu

“Ta về rồi đây…”

Đường Khiển Nha nói xong liền cầm lấy trái tim Tùng Viên, ghiền nát nó thành từng mảnh vụn li ti rồi thả chúng xuống khuôn ngực nữ tử

Một nguồn sáng rực rỡ phút chốc bao trùm khắp vườn trúc. Và rồi, ngay khi nguồn sáng biến mất, đôi mắt bấy lâu nay khép chặt của nữ tử dần dần động đậy

“Đây … là … đâu …???”

Đường Khiển Nha vui mừng khôn xiết, nắm chặt lấy tay nữ tử, “Nàng đã tỉnh … cuối cùng nàng cũng đã tỉnh rồi … Cuối cùng nàng cũng đã tỉnh rồi …”

Đã bao lâu … đã bao lâu ta không được nghe giọng nói của nàng

Đã bao lâu … đã bao lâu rồi…

Dán chặt ánh mắt mình trên gương mặt không giấu nổi niềm xúc động của Đường Khiển Nha, nữ tử im lặng rồi từ từ nói, “Là … chàng … đó sao … Khiển Nha … Là … chàng … Thật là … chàng … Nếu vậy … nơi đây … chẳng nhẽ là … là …”

Đường Khiển Nha gật đầu lia lịa, “Đúng vậy … đúng vậy … nơi đây chính là nhà … thập nhất đệ của nàng”

Nữ tử tiếp, “Vậy … đệ … đệ ấy đâu…?”

“Chàng ta … đã mất lâu … lâu lắm rồi!”

Nghe được hung tin, những tưởng nữ tử sẽ ngất lịm đi đau đớn nhưng không, ánh mắt nàng trước sau vẫn kiên cường vô cùng, “Là … do hắn … có phải không? Khiển Nha … hãy kể cho ta nghe … mọi chuyện diễn ra trong lúc … ta ngủ …”

Giọng nói êm ái của Đường Khiển Nha chậm rãi vang lên, thoang thoảng vẳng trong không gian như những cơn gió đêm nhẹ nhàng, xoa dịu sự bức bối của cả một ngày dài chìm trong mệt mỏi

Về tới Đoạn gia, Tuyết Lăng còn chưa kịp hành động thì đã bị vòng tay Dạ Nguyệt ôm chầm lấy. Ngay cái khoảnh khắc nàng tiến vào mộ tổ họ Tùng, nhẫn giới hoàn toàn bị vô hiệu, cộng thêm sự đột ngột mất tích của Uyển Sa, Phụng Nhan, mọi người đều biết có chuyện bất ổn diễn ra

Họ lo lắng, họ đều hận bản thân không ngay tức khắc đến chỗ nàng, trợ giúp nàng

Không thể làm vậy, họ chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi tại Đoạn gia, chờ nàng quay lại

Và, rốt cuộc, nàng cũng không làm họ thất vọng

Thuật lại mọi chuyện diễn ra, tất cả đều không thể ngờ rằng, Tùng Viên lại là kẻ mặt người dạ thú như vậy. Để đạt được thanh xuân vĩnh hằng, sức mạnh kinh thiên, hắn không ngần ngại sát hại ruột thịt của mình

Loại người như vậy, chết là đáng đời!

Chỉ khổ thân Dạ Cơ. Nước mắt nàng tuôn trào như suối. Chỉ khi trở về nhẫn giới, chính mắt nhìn thấy Hồng Tuyết không xảy ra chuyện gì, nàng mới hoàn toàn yên tâm

Ngổn ngang trăm mối tơ vò, không một ai phát hiện, dây xích số IX trên cửa đá chính giữa ngự hoa viên đã rơi xuống, biến mất tự khi nào

Sáng sớm hôm sau, muốn biết thêm về quá khứ của mình, Phụng Nhan uống thêm đan dược an thần của Dạ Nguyệt, nhưng lần này lại không có gì xảy ra cả. Dạ Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói, có thể do bản thân chàng ta đã “trơ” thuốc vậy nên kể cả có uống quá liều hơn lần trước, ngoại trừ việc có thể sẽ ngủ mãi không tỉnh, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra

Trước tình hình đó, Phụng Nhan liền lôi Uyển Sa tới, để nàng ta dùng đan dược. Cũng giống như đại ca mình, Uyển Sa cũng nhớ lại được một phần ký ức về chuyện khi xưa. Ngày đó, sau khi cha mẹ hai người chia tay nhau, mẹ nàng dắt 3 anh em nàng chạy trốn. Chạy được nửa đường, đột nhiên một nguồn yêu lực kinh hãi đánh úp lại, khiến cho cả 4 mẹ con bị thương nặng, chia cắt các nàng

Đến đây, ký ức của Uyển Sa bị đứt đoạn

Dựa vào những mảnh vụn ký ức của nàng và Phụng Nhan, Uyển Sa có thể hình dung mọi chuyện như sau. Cha mẹ nàng đang sống hạnh phúc thì kẻ thù kéo tới. Cha nàng ở lại cầm chân kẻ đó, để mẹ nàng đưa các nàng chạy trốn nhưng không thành công. Kẻ ấy đuổi theo mẹ nàng, tấn công, chia cắt mẹ và 3 anh em nàng. Sau đó, Phụng Nhan bị Tùng Viên tìm thấy, nhốt vào trứng yêu, mang về cho Thần Giả. Còn bản thân nàng thì được “mẹ” tìm thấy, mang về nuôi dưỡng, cho tới ngày hôm nay

Còn về phần nhị tỷ của nàng, tất cả cho đến giờ vẫn là ẩn số

Thứ duy nhất có thể giúp nàng và Phụng Nhan nhận ra, là vết bớt hình thân rắn trên tay nàng ta

Nhị tỷ, người đang ở đâu?

Về phần cha mẹ nàng? Tuy không có ký ức, nhưng nàng biết, họ lành ít dữ nhiều…

Thời gian lại nhẹ nhàng trôi đi. Mới đó, tháng nữa đã qua, mọi sự lại trở về với quỹ đạo vốn có của nó

Lúc này, một vấn đề cấp bách xuất hiện, khiến cho một vài người thuộc nhẫn giới có chút bất đồng quan điểm không hề nhỏ

Đó nào gì khác ngoài việc quyết định địa điểm tổ chức đám cưới cho Phụng Nhan – Tử Y, Hồng Hoa – Khuynh Đình, Hoàng Điệp – Khuynh Kỳ. Lúc đầu, mọi người đều đồng ý đám cưới sẽ diễn ra ở mộ tổ của Tùng Viên, coi như đó sẽ là bữa yến tiệc chúc mừng Hồng Tuyết tìm được mái nhà mình hằng mong mỏi

Nhưng giờ, khi tất cả chỉ là vở kịch của Tùng Viên, đó đã chẳng còn là đáp án

Hồng Tuyết nói, chàng muốn 3 hôn lễ diễn ra tại nhà cũ của chàng và Dạ Cơ, tại Hắc Vụ lâm. Đán Thần không đồng ý, tại sao đám cưới duy nhất của con gái độc nhất của chàng, lại có thể tổ chức ở cái nơi khỉ ho cò gáy đấy cơ chứ?

Đán Thần lại nói, nơi phù hợp nhất cho hôn lễ, dĩ nhiên sẽ là trong hang động khi xưa của chàng và Tử Vân, nơi chứng kiến tình cảm kiên định, thủy chung, son sắt, đến chết cũng không thể chia lìa của hai người. Hồng Tuyết phản đối, với những lý do vô cùng thuyết phục, như trong động không đủ ánh sáng, vệ sinh, không gian… cùng với vô vàn thứ khác nữa

Yên Chi và Khuynh Vũ thì không muốn cuộc khẩu chiến thêm phần ác liệt nên đều không nói gì cả

Trớ trêu là, về phần các nhân vật chính, không một ai có ý kiến. Phụng Nhan bận chăm sóc sắc đẹp, Tử Y bận ngủ, Khuynh Đình không chú trọng đến tiểu tiết như này, kéo theo Khuynh Kỳ cũng vậy, Hoàng Điệp dành cả toàn bộ thời gian chăm sóc bộ hỷ phục nàng coi trọng như sinh mạng bản thân, Hồng Hoa đi nhẹ nói khẽ cười duyên cho tới khi hôn lễ

Trong cái rủi có cái may, khoảng thời gian Tuyết Lăng mất tích, do lo lắng về sự an nguy của nàng, cả Hồng Hoa và Hoàng Điệp đều đã gầy đi, không còn mũm mĩm như trước, khiến cho thân hình họ đẹp hơn bao giờ hết

Tử Vân nói, “Tứ ca, người có thể làm theo ý Thần lang được không? Biết được cha đẻ, cũng chính là ông ngoại của mình, còn chưa kịp nói được vài câu thì ông ta đã tự tử chết. Chàng có anh trai, em gái cùng mẹ nhưng cũng đồng thời là cháu trai, cháu gái của mình, có 3 anh trai cùng cha, cũng tức 3 người bác của mình thì chết 2. Là người thuộc dòng dõi Tần gia, đáng ra chàng có thể hưởng cuộc sống giàu sang, phú quý, được người người kính nể thì lại phải sống trong rừng núi, không ai biết đó là đâu. Nào đã hết, suốt bao năm qua, chàng còn phải gọi mẹ là “sư phụ”. Thế gian có mấy ai khổ như chàng cơ chứ? Tứ ca, huynh chẳng nhẽ, không thể một lần, chiều theo mong muốn nhỏ nhoi của chàng ư?”

Dạ Cơ dịu dàng cất lời, “Vậy còn tướng công của tỷ thì sao? Cả đời này, chàng khao khát nhất là được làm một người con. Để có được điều đó, chàng không ngại gọi người không có chút quan hệ máu mủ là cha. Những tưởng hạnh phúc đã mỉm cười với mình nhưng rồi thì sao? Tất cả chỉ là một cái bẫy giăng ra để đoạt lấy trái tim chàng! Mà nào đã hết, chàng còn là người nhân tạo, là bản sao của tổ sư sáng lập nên môn phái của Đán Kỳ Anh. Ngũ muội, từng đấy khổ sở lại không đủ để mọi người một lần làm điều gì đó vì chàng ư? Chưa kể, cha ta trước kia cũng mang họ Tần, thành ra, nếu nói, ta là tằng tổ của ngũ đệ cũng chẳng phải sai. Là phận con cháu, làm vui lòng bậc trưởng bối cũng là điều nên làm, không phải sao?”

Hồng Tuyết, Đán Thần không ai chịu ai

Dạ Cơ, Tử Vân chẳng hề chùn bước

Những người ở ngoài ở trong thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm thế nào để tất cả cùng vui

Đúng lúc đó, Tuyết Lăng và Giang Luân Khánh Tước bước vào. Vừa trông thấy nàng, Nhật Vy chạy tới, thuật lại mọi chuyện cho nàng biết. Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm khi thấy chàng không hậu đậu, ngã nhào vào bất cứ ai, bất cứ thứ gì thì ngay lập tức, thân thể Nhật Vy chao đảo, ngã ụp xuống người Uyển Sa

Nhật Vy toan đứng dậy thì phát hiện bản thân bị đôi bàn tay Uyển Sa ghì chặt, “Tỷ tỷ, thả đệ ra, thả đệ ra…”

Uyển Sa tinh nghịch nháy mắt, “Đừng lo, ta không ăn thịt đệ đâu mà sợ… Mà kể cả có “ăn”, đệ cũng không có việc gì đâu…”

Không để ý tới “hiểm cảnh” của Nhật Vy, Tuyết Lăng cất tiếng, “Yên Chi, nếu là ngươi, ngươi muốn tổ chức hôn lễ ở đâu?”

Tất cả mọi người đổ dồn mắt về phía Yên Chi khiến khuôn mặt nàng đỏ ửng, “Đó … đó sẽ là … Vạn Yêu lâm … nơi tiểu yêu và Vũ ca … lần đầu gặp chủ nhân…”

“Được! Đó sẽ là địa điểm dành cho 3 hôn lễ sắp tới của chúng ta!”

“Chủ nhân!”, Dạ Cơ, Hồng Tuyết, Tử Vân, Đán Thần đồng thanh cất lời, muôn phần ngạc nhiên trước quyết định của Tuyết Lăng

Tuyết Lăng chậm rãi tiếp, “Vạn Yêu lâm có gì không tốt? Nơi đấy, yêu quái đều chan hòa, lành tính chứ không hung dữ như Hắc Vụ lâm, như hang động cũ của Tử Vân. Nếu tổ chức ở 2 nơi kia, ngộ nhỡ trong lúc bái thiên địa, có kẻ quấy rầy thì sao? Đúng, với công lực của chúng ta bây giờ, không có mấy yêu quái, pháp sư là địch thủ. Nhưng chuyện như như vậy xảy ra, hôn lễ bị gián đoạn, đó nào phải việc vui vẻ gì. Vậy nên, nghe ta, chúng ta hãy chọn Vạn Yêu lâm làm địa điểm tiến hành hỷ sự này”

Đứng trước những lời nói hợp lý của Tuyết Lăng, 4 người Hồng Tuyết cũng không phản bác gì nữa. Thấy mọi sự đã ổn, Tuyết Lăng nán lại một lúc rồi cùng với Giang Luân Khánh Tước rời đi

Ra khỏi chính đường, khi chỉ còn lại hai người, Khánh Tước mới mở lời, “Tuyết Lăng, nàng chọn Vạn Yêu lâm, là bởi không muốn làm Hồng Tuyết hay Đán Thần thất vọng, phải không?”

Tuyết Lăng gật đầu, “Đúng vậy. Nếu chọn 1 trong 2 nơi kia, nhất định có người sẽ nghĩ thiếp thiên vị, rằng thiếp quý trọng người kia hơn. Để tránh chuyện đó, thiếp đành phải chọn nơi cả 2 người đều không chọn”

“Vì sao nàng biết, Yên Chi sẽ đưa ra sự lựa chọn thứ 3?”

“Vì hai nơi đó với nàng ta, đâu có ý nghĩa gì đặc biệt”

Nói tới đây, cả hai người im lặng, nắm tay nhau, từ từ sánh vai đi dạo xung quanh ngọc lâu. Đã bao lâu rồi, hai người họ mới được ở cạnh nhau? Êm đềm, không chút lo toan?

Đã bao lâu rồi?