[Anh Bang Hệ Liệt] Tuyệt Đối Hấp Dẫn

Chương 36




Ba tháng sau.

Ánh mặt trời ấm áp ấm xuyên vào phòng, Anh Mị Sí lười biếng trên giường trở mình, cũng không tính toán rời giường, nhưng nhìn kỹ, miệng hắn còn đang mỉm cười nha.

Hắn thấy Anh Lạc Ngưng, cậu đối diện hắn cười, còn có thể nghe thấy tiếng cười ôn nhu mềm mại truyền đến, khuôn mặt cậu trắng nõn, đôi môi hồng nhuận, một đầu tóc đen dưới ánh mặt trời phiêu dật, thật sự rất chói mắt, hắn nhịn không được sờ sờ mặt cậu, vẫn là bóng loáng phấn nộn a~.

Anh Lạc Ngưng cầm tay hắn, kéo người lên hôn hôn hắn vài cái, Anh Mị Sí chỉ cảm thấy cảm giác theo đầu ngón tay truyền đến từng trận tê dại, sau đó Anh Lạc Ngưng buông tay hắn xuống, đem hai tay vòng qua cổ hắn, hôn lên môi hắn, nhẹ nhàng điểm điểm lúc sau lại rời đi, cũng đối với hắn cười câu dẫn, tiếp theo lại cởi nút áo của hắn, ghé vào trên người hắn bắt đầu liếm lộng điểm đỏ trước ngực.

Anh Mị Sí nhịn không được kêu ra tiếng, chậm rãi mở mắt.

Nguyên lai, hắn đang mộng.

Hắn cười khẽ, xem ra hắn muốn Lạc Ngưng đến sắp điên rồi, đến cả mộng xuân.

Nhưng vì sao hắn tổng cảm thấy dường như cho gì đó là lạ nha?

Vì sao cỗ tê dại kia vẫn không ngừng truyền đến?

Hơn nữa vì sao thật sự có gì đó vùi trước trước ngực hắn?!

Hắn mơ hồ từ trên giường nhảy dựng lên, đang muốn mở miệng chất vấn đối phương rốt cuộc là ai, cư nhiên dám ăn bậy đậu hũ của hắn, nhưng nhìn đến dung mạo thiên hạ trước mắt thì kinh hô ra tiếng.

“Lạc... Lạc Ngưng?!” Anh Mị Sí giật mình đến ngay cả nói đều không lưu loát.

Anh Mị Sí kinh ngạc như thế cũng không phải không có lộ trình.

Ba tháng trước, sau khi Anh Lạc Ngưng bị thương, mê man hai ngày cuối cùng mới tỉnh lại, nhưng Anh Lạc Ngưng tỉnh lại lại như thế nào cũng không chịu gặp hắn, nói gì mà bản thân trở nên thực xấu không muốn hắn xem, hắn khuyên can mãi nhưng Lạc Ngưng cũng không chịu cho hắn gặp, đại ca sợ như vậy sẽ ảnh hưởng đến phục hồi của cậu, cũng muốn dựa vào ý tứ của cậu.

Tuy rằng hắn mỗi ngày đều đến bệnh viện thăm cậu, nhưng Anh Lạc Ngưng thủy chung không cho hắn đi vào phòng bệnh nửa bước, hắn chỉ có thể cách tấm cửa kính gọi điện nói, nhìn thấy bóng người mơ hồ mà thôi.

Bởi vì Anh Lạc Ngưng rất kiên trì, nhất định tất cả vết thương toàn bộ đều tốt mới bằng lòng cho hắn gặp.

Anh Mị Sí chỉ có thể bất đắc dĩ chờ, cũng không ngờ cư nhiên đã qua ba tháng, hắn còn nhớ rõ ngày hôm qua hỏi Lạc Ngưng vết thương ra sao, cậu còn nói còn chưa có hoàn toàn tốt, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn?

Nhưng lại dùng phương thức làm kẻ khác khiếp sợ để xuất hiện, cũng không khỏi... Rất kích thích hắn đi?

“Nhị ca.” Anh Lạc Ngưng ngọt ngào gọi, tay cũng vòng qua thắt lưng hắn.

“Em sao lại ở chỗ này?” Anh Mị Sí cảm thấy không phải còn đang nằm mơ đi? Đang còn nằm giữa mộng xuân?

“Nhìn thấy đệ không vui sao? Sao lại lãnh đạm như thế?” Anh Lạc Ngưng khó hiểu, vì sao Anh Mị Sí nhìn cậu đều không có cảm giác vui vẻ? Khó có khi cậu cho hắn một đại kinh hỉ như thế.

“Em... Là thật đi?” Anh Mị Sí nghĩ hắn đang nằm mơ, thân thủ đi nhéo hai má Anh Lạc Ngưng.

“Ngô... Anh làm gì a... Đau da... Em vừa ra viện anh liền khi dễ em là như thế nào...” Anh Lạc Ngưng bị sờ như thế, đau đến thiếu chút nữa quay về niết hắn một phen.

Nguyên lai là thật sự!

“Lạc Ngưng!” Anh Mị Sí hung hăng đem Lạc Ngưng ôm vào trong lòng, xúc cảm chân thật, còn có hương vị của Lạc Ngưng cũng tràn ngập ở khoang mũi, hắn thật sự không có nằm mơ.

“Anh ôm thật chặt... Mau buông tay...” Anh Lạc Ngưng kháng nghị, Anh Mị Sí muốn hại cậu hít thở không thông sao?

Anh Mị Sí lúc này mới vội vã thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn ôm Anh Lạc Ngưng không cho cậu rời đi, tầm mắt vẫn không – ly khai cậu.

“Làm gì vẫn nhìn em...” Anh Lạc Ngưng bị hắn nhìn thấy không được tự nhiên, oai đầu chuyển qua bên cạnh.

Bất quá Anh Mị Sí quay đầu cậu lại, ngữ khí rất là ôn nhu hỏi cậu:

“Lạc Ngưng, thương thế của em đều tốt lắm sao?”

“Đã nói tốt lắm mới cho cho xem a, em cho anh xem là tốt lắm.” Anh Lạc Ngưng cảm thấy dường như đang đọc nhiễu khẩu lệnh, ha hả.

“Thật sự?” Anh Mị Sí nghĩ, ngày hôm qua Lạc Ngưng khổ sở là như thế nào a? Lại đang đùa giỡn chính mình?

“Thật sự, muốn em thoát cho anh xem không?” Anh Lạc Ngưng vui vẻ nói, thật sự tính toán thoát quần áo.

Bất quá bị Anh Mị Sí ngăn trở.

“Được rồi Lạc Ngưng, anh tin tưởng là được.” Anh Mị Sí đúng lúc ấn hạ tay cậu xuống.

Đừng náo loạn, còn muốn thoát gì a, dục vọng hắn nhịn ba tháng trong nháy mắt không bùng nổ mới là lạ.

Anh Lạc Ngưng có điểm thất vọng, dùng một bộ đáng thương hề hề nhìn Anh Mị Sí.

“Anh chê trên người em có vết sẹo cho nên không thích em sao?”

“Sao lại có thể?” Anh Mị Sí bất đắc dĩ nhìn thấy cậu, này lại là nói gì a?

“Vậy tại sao em muốn thoát cho anh xem, anh lại không xem? Không phải là nói rõ?” Anh Lạc Ngưng vẫn là một bộ người vợ nhỏ ủy khuất.

“Anh nào có không muốn xem, anh rất muốn xem a.” Không xong, Anh Mị Sí vì không cẩn thận nói ra chân tướng.

“Được rồi, em thoát.” Trong mắt cậu hiện lên quang mang, nhưng Anh Mị Sí lại không phát hiện, cậu bắt đầu thoát áo, lộ ra nửa người trên.

Anh Mị Sí quả thực không thể tin được những gì hắn thấy, trên người Lạc Ngưng hoàn toàn tìm không thấy một tia vết sẹo, hoàn mỹ cùng lúc trước không có gì khác biệt nhau.

“Thực thần kỳ đi, anh cũng hiểu được tốp bác sĩ Anh gia chúng ta rất lợi hại ác.” Anh Lạc Ngưng vui vẻ nói.

Cậu kiên trì chờ tới bây giờ mới gặp Anh Mị Sí, không phải bởi vì cậu sợ Anh Mị Sí ghét bỏ, là bởi vì cậu biết Anh Mị Sí nhìn thấy cậu chịu trọng thương như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng rất tự trách, cậu không hy vọng khiến Anh Mị Sí mỗi lần xem tới vết thương lại lo sợ tự trách bản thân, mới có thể không cho hắn gặp.

Mà cậu cũng vì sớm ngày khôi phục thân thể, thập phần phối hợp với chỉ thị của bác sĩ, ngay cả muốn cậu nuốt viên thuốc chán ghét cậu cũng nuốt, cậu vốn đang lo lắng nhất định sẽ lưu lại sẹo, kết quả thật không ngờ, không cẩn thận nhìn thì sẽ không thấy.

“Lạc Ngưng...” Anh Mị Sí nhịn không được gọi cậu, cậu nhất định ăn rất nhiều đau khổ đi?

Nhưng Anh Mị Sí rõ ràng là nói rất tình cảm, Anh Lạc Ngưng lại cố ý đem lời hắn xuyên tạc thành ý tứ.

“Nhị ca... Anh như vậy là đang ám chỉ em cái gì sao?” Anh Lạc Ngưng còn cố ý buông hạ lông mi, một bộ thẹn thùng.