Tuyết Hồ

Chương 60




Edit + Beta: Hwan

***********

Hồng Liên đi khập khiễng, hôn nhẹ một cái lên mi tâm của Hàn Yên, nhẹ giọng nói: “Tử, đã lâu không gặp.”

Hàn Yên cảm thấy mi tâm nóng rực, nó ôm trán, nhỏ giọng kêu đau.

Lưu Vân vội chạy tới, nhìn thấy nó cau mày ôm trán, không khỏi khẩn trương hỏi: “Em đau đầu sao?”

Nóng rực trôi qua, Hàn Yên cảm thấy ở mi tâm có chút ngứa, nó không tự giác mà buông tay, ngón trở gãi gãi mi tâm.

Nó vừa mới gãi hai cái, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Vân sững sờ mà nhìn chằm chằm mình, nó theo tiềm thức sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: “Trên mặt em có cái gì sao?”

Lưu Vân không có trả lời, đưa tay vuốt ve ấn ký hoa sen tím xuất hiện tại mi tâm Hàn Yên.

Hàn Yên có chút không hiểu gì hết, đang muốn hỏi rõ ràng, Lưu Vân lẩm bẩm: “Rất đẹp.”

“Cái gì rất đẹp?” Hàn Yên càng thêm hoang mang.

“Ấn ký hoa sen trên mi tâm của em rất đẹp.”

“Ấn ký hoa sen?”

“Ừ ” Lưu Vân chỉ ấn ký ở trên mi tâm của Hồng Liên “Giống như cái kia của hắn.”

Hàn Yên yên lặng nhìn Hồng Liên, sau đó sờ sờ mi tâm của mình, “Sao em không biết em có thêm ấn ký này?”

Vô Ức ở một bên bật cười, không biết từ nơi nào biến ra một mặt gương, đưa đến trước mặt Hàn Yên “Cho ngươi.”

Hàn Yên tiếp nhận, nhìn vào gương, quả nhiên ở mi tâm của nó xuất hiện một ấn ký hoa sen màu tím, nó kinh ngạc nói: “Vì sao ở mi tâm của ta xuất hiện ấn ký này?”

Hồng Liên đẩy Lưu Vân ra, cầm tay Hàn Yên, “Ngươi không nhớ rõ ta sao?”

“Ngươi?”

Hàn Yên yên lặng mà nhìn Hồng Yên, đột nhiên hỏi: “Ngươi cũng là hồ ly?”

Nghe vậy, Vô Ức thiếu chút nữa ngã xuống đất, “Ta van ngươi, Tiểu Liên Liên như thế nào sẽ là hồ ly? Ta nói Tiểu Liên, mặc dù ngươi không có trí nhớ trước kia, nhưng chẳng lẽ không có một chút kí ức gì về Tiểu Liên Liên sao?”

“Ta cuối cùng cảm thấy chúng ta nhận thức thật lâu, nhưng là — ” Hàn Yên nhăn mày, “Nhưng ta cùng Tiểu Long hình như chưa từng gặp qua hắn, vậy hắn chỉ có thể theo ta ở cùng đám hồ ly nhiều màu sắc kia gặp gỡ, hắn không phải hồ ly, vậy là cái gì?”

Đối với giọng điệu của Hàn Yên, Vô Ưu rên rỉ, bất đắc dĩ nói: “Hắn là huynh đệ của ngươi, không phải hồ ly.”

“Huynh đệ của ta? Đó là hồ ly, tại sao còn nói không phải?” Hàn Yên mơ hồ rồi.

“A a a!” Vô Ức kêu to, “Các ngươi là song sắc Tịnh Đế Liên, song bào thai, không phải hồ ly! Thật là, hồ ly đều không phải thực thông minh sao, vì cái gì ngươi liền ngu như vậy!”

“Ngươi mới ngu!” Hồng Liên cùng Lưu Vân không hẹn mà cùng mắng hắn.

Vô Ức mở rộng miệng, kinh ngạc không thôi, ta đường đường là Phật Tổ, làm sao ngu ?

“Nếu không phải ngươi xóa trí nhớ của nó, làm nó chuyển thế thành hồ ly, nó sao thành như vậy?” Hồng Liên bất mãn nói.

“Ai nha, Tiểu Liên Liên của ta, lúc trước hình như là ngươi bảo ta làm tiêu tan trí nhớ của bọn họ, bây giờ ngược lại trách ta.” Vô Ức cảm thấy chính mình thật ủy khuất

Hồng Liên mặt đỏ lên, cười trừ một chút, hình như là có chuyện như vậy.

Lưu Vân cùng Hàn Yên nhìn nhau, Lưu Vân hỏi: “Tiêu tan chúng ta trí nhớ?”

“Cái này?” Con ngươi của Vô Ức xoay tròn “Ta không nói cho các ngươi, tự mình chậm rãi nghĩ đi, dù sao có nhớ hay không cũng không có gì quan hệ.”

“Trước kia ta cùng tiểu long có quen biết sao?” Hàn Yên tò mò hỏi.

Hồng Liên nhìn thoáng qua Lưu Vân, “Biết, khi đó chúng ta ở chỗ Phật Tổ tu luyện” Hắn chỉ Lưu Vân, “Hắn là Ma Yêu Hoa được Phật Tổ mang về từ Ma giới” Nói tới đây, Hồng Liên tựa hồ nhớ tới cái gì, bĩu môi nói: “Khi đó tính tình của hắn thật xấu, thật là mệt ngươi dám tiếp cận hắn.”

Ma Yêu Hoa? Hàn Yên đánh giá Lưu Vân từ trên xuống dưới trong chốc lát, hoàn toàn không tưởng tượng ra khi hắn là một đóa hoa thì hình dáng như thế nào.

Lưu Vân bị nó nhìn vậy toàn thân khó chịu, một tay kéo Hàn Yên, lớn tiếng nói: “Được rồi, đình chỉ ý tưởng trong não em.”

“Ôi chao, tiểu yêu hoa thẹn thùng?” Chỉ e thiên hạ không loạn, Vô Ức trêu tức nói.

“Ngươi nói ai là tiểu yêu hoa?”Lưu Vân xanh cả mặt hỏi.

“Ngươi đó! Muốn làm ngươi năm đó yêu mị xinh đẹp — ”

Vô Ức mới nói một nửa, Lưu Vân gân xanh bạo khởi đã muốn triệu một đạo lôi điện bổ qua.

Vô Ưc không chút hoang mang mà hiện lên, tiếp tục cười hì hì nói: “Tiểu Liên nhà của ta sau khi nhìn thấy ngươi yêu mị liên xuân tâm đại động, sau đó các ngươi liền không nhìn sự tồn tại của ta, ở nơi nào — ”

Lời nói của Vô Ức làm khuôn mặt Hàn Yên đỏ bừng, Lưu Vân thì trắng đỏ lần lượt thay đổi, vừa vội vừa giận, tuy rằng bọn họ một người lần đầu gặp Vô Ức, một người là lần thứ hai, nhưng kỳ quái chính là, bọn họ không hoài nghi lời hắn nói, hắn nói Lưu Vân là Ma Yêu Hoa, Lưu Vân mặc dù tức giận, nhưng cũng không cho rằng hắn nói xạo.

“Muốn chết!”

Lưu Vân giơ tay lên, một đạo lôi điện bay về phía Vô Ức.

Vô Ức không có chút nào sợ hãi, dễ dàng đem lôi điện của hắn cấp thu, còn thường thương giận dữ: “Tiểu yêu hoa cho dù biến thành tiểu long, tình tình vẫn giống nhau thối, thật không rõ Tiểu Liên thích ngươi chỗ nào?”

Cả mặt Lưu Vân đều đen, đang muốn lại triệu lôi điện đến, bỗng nhiên hắn nhớ tới Hàn Yên không thích tiếng sét ở điện Diêm Vương, vì thế vội vàng nhìn lại, nhất thời trợn tròn mắt, Hàn Yên đang cùng Hồng Liên ngồi ở bậc thang hăng hái bừng bừng mà nhìn mình cùng Vô Ức đánh nhau.