Tuyết Hồ

Chương 62




Edit + Beta: Hwan

*********

“Đồ con rắn thối, nhanh buông tay theo ta về nhà!” Đường Diệc Phong tức giận nói.

Nam Cung Vân không rên một tiếng cứ dùng sức ôm cây cột, đem lời hắn nói như gió thoảng bên tai, không để ý tới hắn.

“Ngươi có buông tay hay không?” Đường Diệc Phong nguy hiểm mà nheo hai mắt lại.

Nam Cung Vân nặng nề mà hừ một tiếng.

“Đồ con rắn thối!” Đường Diệc Phong một bên mắng, một bên dùng sức khai tay hắn ra.

Nộ khí xung thiên làm cho Đường Diệc Phong quên cả việc hạ thủ lưu tình, cũng không xem xét đến việc làm đau Nam Cung Vân, dùng sức mà kéo ngón tay hắn, Nam Cung Vân cảm thấy ngón tay mình muốn bị xé đứt, từng ngón từng ngón mà buông cây cột.

Nam Cung Vân vừa tức vừa khổ sở, bất ngờ ra tay cắn mui bàn tay Đường Diệc Phong

“Oa!” Đường Diệc Phong hét thảm một tiếng, vội vàng buông tay, vừa nhìn, mui bàn tay đều chảy máu, “Ngươi!”

Nam Cung Vân không nghĩ mình cắn sẽ làm hắn chảy máu, y thấy Đường Diệc Phong mắt lạnh nhìn mình, không khỏi rụt cổ, ngập ngừng nói: “Ta không phải cố ý, ai kêu ngươi — ngươi kéo tay làm cho ngón tay ta đau?”

Đường Diệc Phong giơ tay lên, liếm sạch máu trên mui bàn tay, hắn hắc hắc mà cười lạnh vài tiếng, suy nghĩ có nên một chưởng đánh ngất con rắn thối này rồi đem về hay không.

Nam Cung Vân bị tiếng cười của hắn làm cả kinh thân thể không khỏi run rẩy, trên mặt hiện lên thần sắc sợ hãi.

Hàn Yên cùng Lưu Vân có chút không rõ nhìn Nam Cung Vân cùng Đường Diệc Phong đang giằng co, Hàn Yên không nhịn được hỏi: “Các ngươi là người nào? Tại sao ở chỗ này?”

“Ngươi quản chúng ta là ai!” Đường Diệc Phong một bụng hỏa không chỗ phát tiết quay đầu lại hung tợn nói.

Hàn Yên bị ngữ khí hung ác của hắn làm sợ, theo bản năng mà nắm chặt tay Lưu Vân.

Lưu Vân sao có thể để yên cho bảo bối của hắn bị người ta quát mắng, hắn lạnh lùng thốt: “Nơi này là nhà của chúng ta, ngươi vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, như thế nào không liên quan tới chúng ta?”

Đường Diệc Phong lúc này mới nhìn thấy người phía sau, có chút kinh ngạc nói: “Hồ ly?”

Hàn Yên rụt lui, “Ngươi là ai?”

“Hồ ly, lam hồ ly.” Lưu Vân trả lời.

Đường Diệc Phong nhìn Lưu Vân một cái, càng thêm kinh ngạc: “Ngươi là long!”

Lưu Vân không có trả lời.

Nghe Lưu Vân nói người trước mắt này là hồ ly, Hàn Yên có chút tò mò, chỉ vào Nam Cung Vân hỏi Lưu Vân: “Hắn cũng là hồ ly?”

Lưu Vân lắc đầu, “Không phải” Hắn nhìn Nam Cung Vân một cái, sau đó mới nói: “Hắn là một con rắn xanh nhỏ.”

“Rắn?” Âm lượng Hàn Yên thay đổi, ánh mắt chuyển vài cái, “Tại sao rắn lại ở cùng một chỗ với hồ ly?”

“Vậy ngươi là hồ ly sao lại cùng long ở cùng một chỗ?” Đường Diệc Phong đảo mắt trắng nói.

Hàn Yên ngượng ngùng nở nụ cười, dù sao cùng là hồ ly, cho nên không khỏi đối với Đường Diệc Phong có chút hảo cảm, cũng không ngại ngữ khí khi nói chuyện hừng hực của hắn.

“Các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”Hàn Yên hỏi.

“Ngươi không có nhìn thấy sao?” Đường Diệc Phong tức giận nói, “Ta muốn đem hắn bắt trở về.”

Hàn Yên có thể chịu đựng cách nói chuyện của Đường Diệc Phong, cũng không có nghĩa là Lưu Vân có thể chịu được, nghe ngữ khí của hắn kia, giống như tiểu hồ ly của mình thực ngu ấy.

“Bắt nhanh lên rồi đi!” Lưu Vân nhịn xuống giận dữ nói.

“Không cần ngươi nói!”

Đường Diệc Phong vừa nói, một bên xoay người tiếp tục kéo Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân cố gắng ôm chặt cây cột, nhưng chịu không được sự thô bạo của Đường Diệc Phong, mắt thấy mình sẽ bị hắn kéo xuống, hắn cái khó ló cái khôn, đột nhiên buông tay ra.

Đường Diệc Phong không kịp để ý, lập tức ngã trên mặt đất, mông đập xuống bị đau đớn, hắn không khỏi chửi ầm lên: “Đồ con rắn chết bầm, muốn chết có phải hay không ?”

Thấy thế, Hàn Yên nhịn không được bật cười khì khì, “Đáng đời!” Lưu Vân trong lòng thầm mắng một tiếng.

Nam Cung Vân có chút áy náy mà nhìn Đường Diệc Phong, do dự xem có nên kéo hắn hay không, nhưng nhìn thấy lửa giận trong mắt hắn, y lập tức rụt cổ, xoay người, trốn sau lưng Hàn Yên, cầm tay nó không buông.

“Ngươi làm gì?” Hàn Yên không rõ cho nên hỏi.

“Ta không nghĩ theo hắn trở về, ngươi có thể giúp ta hay không?” Nam Cung Vân khẩn cầu nói.

Hàn Yên đang muốn trả lời, lúc ày từ dưới đất đứng lên Đường Diệc Phong nhìn thấy Nam Cung Vân dám trốn sau lưng Hàn Yên, lửa giận trong lòng cháy càng mạnh, “Đồ rắn chết, nhanh lại đây cho ta!”

Nam Cung Vân sợ hãi mà lắc đầu.

“Ngươi!” Đường Diệc Phong tức đến giơ chân, đang muốn tiến lên lôi Nam Cung Vân đi, Lưu Vân lắc mình che trước mặt Hàn Yên, ngữ khí âm u hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Làm gì? Đương nhiên là mang con rắn chết kia đi!” Đường Diệc Phong cả giận nói.

Hàn Yên hỏi Nam Cung Vân đang dùng sức nắm lấy cánh tay mình: “Hắn mang ngươi trở về làm gì?”

“Ngược đãi ta.” Nam Cung Vân nhỏ giọng nói.

“Ngược đãi ngươi! Ngươi lại còn nói ta ngược đãi ngươi!” Đường Diệc Phong hoàn toàn bộc phát.

Nhìn thấy Đường Diệc Phong phẫn nộ như thế, Hàn Yên cũng không khỏi sợ hãi, nó hỏi Nam Cung vân: “Ngươi thật sự không muốn theo hắn trở về?”

Nam Cung Vân nhìn gương mặt vặn vẹo của Đường Diệc Phong vì tức giận, lúc này hắn tức như vậy, nếu mình theo hắn trở về, chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ, hay là chờ hắn hết giận rồi mới trở về, nghĩ tới đây, y kiên định mà gật đầu.

Vì vậy Hàn Yên lớn gan nói: “Hắn không muốn theo ngươi trở về, ngươi không thể mạnh mẽ buộc hắn.”

Nam Cung Vân gật đầu phụ họa.

Đường Diệc Phong nhìn Lưu Vân một chút, biết chính mình không phải đối thủ của long này, vì vậy hắn tỉnh táo lại, gằn từng tiếng Nam Cung Vân: “Ngươi thật sự không muốn theo ta trở về?”

Nam Cung Vân nhìn Đường Diệc Phong tỉnh táo đến kỳ quái, có chút chần chờ.

Thấy thế, Đường Diệc Phong hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã không nghĩ theo ta trở về, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, bất quá, ngươi sau này cũng không cần trở về.”

Nói xong, Đường Diệc Phong cũng không thèm nhìn Nam Cung Vân một cái, cũng không quay đầu lại mà đi.

Nam Cung Vân ngơ ngác mà nhìn bóng lưng hắn, không thể tưởng tượng được hắn cứ thế mà đi, y sửng sốt trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi xuống đất khóc rống.