Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 51




Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Liễu Như Phong vẫn như cũ ôm kiếm mà đứng như vậy, lạnh lùng nhìn đám người Đinh Tường, giống như y chưa bao giờ cử động qua. (Hix! So manly!)

Thập Tam công tử Đinh Tường chau mày, giống như đối tiếng động đánh nhau phía sau dần dần tiếp cận không nghe thấy, song nhãn nhìn chằm chằm Liễu Như Phong, đột nhiên cười, nói: “Các hạ quả thật hảo thân thủ, trong Lạc Dương Cung khi nào lại có thêm một người như các hạ, Đinh Tường chưa từng nghe qua!”

Ánh mắt Liễu Như Phong hơi chuyển, đạm đạm nói: “Thỉnh Thập Tam công tử quay lại!”

“Chỉ bằng một mình các hạ? Có thể ngăn được ba mươi bảy người chúng ta?” Nhãn tình Đinh Tường như kim châm, lạnh lùng thốt.

Liễu Như Phong thở dài, không nói lời nào nữa.

Những ngọn đuốc tại chỗ trung tâm trong Tàng Kiếm Cung càng ngày càng ít, tiếng đao kiếm càng ngày càng gần.

“Hôm nay nếu không ra khỏi đây, ta sẽ chết không có chỗ chôn! Tránh ra cho ta!” Đinh Tường mạnh cắn răng một cái, phất phất cánh tay.

Phía sau Đinh Tường, ba mươi người cùng hô to lên, rút binh khí ra, hai mắt đỏ sậm, hướng về phía Liễu Như Phong xung phong liều chết.

Đinh Tường lại ở dưới sự bảo hộ của sáu người, tránh xa xa bên cạnh Liễu Như Phong, hướng cửa cung phi nước đại.

Liễu Như Phong chậm rãi rút trường kiếm ra, nhìn đám người điên cuồng đang hướng tới gần......

“Hưu hưu......” Tiếng gió vút nhanh chóng vang lên, chín người Trác Tiêu Cung đang ẩn nấp nhất tề phát ra ám khí, phóng đến năm tên thị vệ trước mặt, tất cả đều ngã quỵ trên mặt đất, bị đám người phía sau dẫm đạp dưới lòng bàn chân......

Chỉ trong một cái chớp mắt, thân hình Liễu Như Phong chợt lóe, thoát khỏi sự bao vây của đám người, ngăn ở phía trước đám sáu người Đinh Tường, cánh tay duỗi ra, trường kiếm trong tay nhẹ sáng, thẳng hướng mi tâm của Thập Tam công tử Đinh Tường!

Đinh Tường biến sắc, thần sắc ngưng trọng nhìn thế tới của trường kiếm, tay phải nắm trường thương bất giác căng thẳng......

Đang trong lúc đó, một đạo bóng xám từ phía sau Thập Tam công tử Đinh Tường xông ra.

Một đạo lãnh mang ánh vào trong mắt, trong lòng Liễu Như Phong đề phòng, cổ tay chợt động, thế tiến của trường kiếm không đổi, nhưng trật nửa phần! Cổ tay Liễu Như Phong lại vung lên, trường kiếm rung động, một thanh âm kim loại vang lên, thân kiếm tại nơi thân đao mới xuất hiện đánh một phát, Liễu Như Phong đình chỉ một chút, mượn lực nghiêng người, bay ngang qua bảy bước, thuận thế tránh khỏi một đao tuyệt sát thẳng hướng ngực!

Liễu Như Phong giương mắt nhìn lên, một gã thiếu niên áo xám cầm trong tay thanh long cương đao, đã dừng cước bộ, thân hình chợt chuyển, cương đao trong tay tung bay, một đao thường thường, không có gì lạ mắt, lần thứ hai đánh úp về phía ngực Liễu Như Phong!

Vẻ mặt Liễu Như Phong căng thẳng, một đao nhìn như bình thường, lại cất giấu nhiều loại biến hóa, phong kín trái phải các khe hở đào thoát của Liễu Như Phong, sát khí tập kích, bao phủ tất cả các chỗ đầu cổ, ngực, thắt lưng.

Liễu Như Phong tâm niệm thay đổi thật nhanh, nếu muốn né tránh, phải lui về phía sau, nếu lui về phía sau, sẽ tiến tới cửa cung, chỉ dựa vào chín tên thị vệ Trác Tiêu Cung, như thế nào có thể ngăn trở một kích liều mạng của hơn ba mươi người?

Thân hình Liễu Như Phong chợt lóe, không lùi mà tiến tới, trường kiếm vung lên, chính chính đánh tại thân đao......

“Đương!” Một tiếng, đao kiếm tương giao, hai người đều thối lui ba bước.

Liễu Như Phong kinh ngạc nhìn lại, bảy thành công lực, đều bị đánh lui?!

Thiếu niên áo xám như vô tri vô giác, trường đao trong tay huy động, lại thẳng tắp đánh giết lại đây.

Trong lòng Liễu Như Phong biết đã gặp kình địch, không dám khinh thường, cánh tay phải vung lên, trường kiếm nhẹ sáng, từ đuôi đến đầu, gác trụ cương đao của thiếu niên áo xám, tay trái đột nhiên đánh một chưởng, đánh úp về phía trước ngực thiếu niên áo xám.

Thiếu niên áo xám cũng không chần chờ, nâng lên một cước, đá hướng bụng dưới của Liễu Như Phong, lại đối kình lực tập kích tới trước ngực không tránh không né, đúng là đấu pháp lưỡng bại câu thương!

Liễu Như Phong thấy một chưởng này chỉ cần lại tiến nửa phần, liền có thể đánh trúng thiếu niên áo xám, một chưởng này nếu đánh trúng, thiếu niên áo xám không chết cũng trọng thương!

Nhưng kình phong đã đánh tới bụng dưới, Liễu Như Phong không thể không thu chưởng lui về phía sau, né qua một cước này.

Trong lòng Liễu Như Phong thầm than thiếu niên áo xám quả thật ngoan tuyệt, thân hình không ngừng, lui lại tiến, trường kiếm trong tay nghiêng thân ngang mà lên, vô thanh vô tức, như tia chớp chém về phía vai cổ thiếu niên áo xám......

Hai người kỳ phùng địch thủ, trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không làm gì được ai......

Thấy Liễu Như Phong đã bị thiếu niên áo xám kia cuốn lấy, tiếng đánh nhau phía sau càng ngày càng gần, trong lòng Thập Tam công tử Đinh Tường biết giờ phút này đã là sinh cơ cuối cùng, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên áo xám giữa sân liếc mắt một cái, xoay người nhằm phía cửa cung.

Đột nhiên trong lúc đó, trước cửa cung ám khí đầy trời, tuy rằng sớm biết cửa cung có mai phục, Thập Tam công tử Đinh Tường cùng hạ thủ không dám khinh thường, nhưng ám khí tới quá nhanh, vẫn có người võ công hơi kém một chút, trở tay không kịp, trúng chiêu ngã xuống đất, khóc thảm lăn lộn. Đám người còn lại không dám dừng lại, chỉ hộ ở phía sau Thập Tam công tử Đinh Tường, cước bộ không ngừng, bên né bên trốn.

Hai gã thị vệ Trác Tiêu Cung thấy Thập Tam công tử Đinh Tường xông đến trước nhất, chỉ nói có thể may mắn nhặt được tiện nghi, lập được công lớn, đột nhiên từ chỗ ẩn thân đánh ra, không nghĩ đám người Tàng Kiếm Cung phía sau Đinh Tường bảo hộ mà lên, hai gã thị vệ chỉ còn phát ra hai tiếng kêu thảm ngắn ngủi, Thập Tam công tử Đinh Tường, mang theo bên cạnh hơn mười người, chạy khỏi cửa cung, đảo mắt liền biến mất ở trong bóng đêm hắc ám......

Hai tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, tâm thần Liễu Như Phong hơi phân tán, đao phong gần kề, cánh tay phải đau xót, cánh tay đã bị thanh long cương đao của thiếu niên áo xám kia chém bị thương.

Liễu Như Phong cũng không bối rối, thừa lúc thế đao của thiếu niên áo xám kia dùng hết, trường kiếm tay phải rung động, phá khai cương đao, tay trái lật lại, đánh tại ngực của thiếu niên áo xám.

Sắc mặt thiếu niên áo xám trắng nhợt, thu thế không được, liền thối lui hai bước.

Liễu Như Phong đắc thế không buông tha, trường kiếm nhẹ nhàng vung lên, đâm hướng cổ họng thiếu niên áo xám!

Trên mặt thiếu niên áo xám hiện lên một tia tuyệt quyết, không tránh không né, hai tay cầm đao, đánh phản lại trong ngực Liễu Như Phong!

Liễu Như Phong thấy thần sắc thiếu niên áo xám, trong lòng biết không tốt, trường kiếm trầm xuống, đánh trúng thế tới hùng dũng của cương đao, Liễu Như Phong mạnh đề khí, mượn lực một kích phản chấn này, thân nhẹ như bông, thừa cơ cao cao nhảy lên, trong lúc đó, cương đao men theo trường sam, áp sát đế hài, chợt lóe mà qua. Liễu Như Phong hít sâu một hơi, trường kiếm huy vũ, nghiêng nghiêng xẹt qua thiếu niên áo xám né không kịp......

Liễu Như Phong phóng qua đỉnh đầu của thiếu niên áo xám, hạ xuống, xoay người nhìn thấy thiếu niên áo xám không thu đao, vẫn duy trì hai tay nắm đao, động tác hướng phía trước đâm thẳng, lẳng lặng mà đứng, thở dài, nói: “Ảnh vệ? Tội gì?”

Thiếu niên áo xám đưa lưng về phía Liễu Như Phong, y sam trước thân, từ thắt lưng nghiêng đến trên vai trái, một dải máu tươi chảy ra......

Thiếu niên áo xám như chưa phát hiện, chậm rãi xoay người lại, nhìn Liễu Như Phong, lẳng lặng nói: “Ngươi là?”

Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, thiếu niên áo xám không phải hỏi tính danh y, mà là......

“Tử Điện.” Liễu Như Phong nhẹ giọng trả lời.

Thiếu niên áo xám vừa lòng cười, nói: “Mười năm vất vả, Dạ Thập Thất không nguyện chết bởi hình cụ! Do ngươi đưa tiễn, cũng coi như đáng giá......”

“Đinh!” Một tiếng giòn vang, thanh long cương đao rơi xuống đất, thiếu niên áo xám Dạ Thập Thất mặt mang ý cười, hai mắt nhắm nghiền, thân mình mềm nhũn, chậm rãi ngã xuống......

Liễu Như Phong thở dài một tiếng, hơi tiếc hận cho đối phương, nhớ tới lúc trước nghe được tiếng kêu thảm thiết, vội vàng ngẩng đầu, không khỏi ngẩn ra.

Bóng người bốn phía đông đúc, làm thành một vòng! Là người Lạc Dương Cung, Chu Chính Thành cùng thủ hạ thị vệ!

“Cái gì? Thập Tam công tử Đinh Tường mang theo mười tám người chạy thoát?” Giọng nói thô bạo rống giận, Chu Chính Thành đứng ở trước mặt Lý Thụ, sắc mặt nổi giận, phẫn hận, buồn bực!

Liễu Như Phong đem trường kiếm thu vào vỏ, đi qua, vỗ nhẹ bả vai Chu Chính Thành, kêu: “Chu huynh.”

Chu Chính Thành xoay mặt nhìn về phía Liễu Như Phong, cười khổ nói: “Liễu huynh đệ, xin lỗi, Chu mỗ bị hạ cấp Tàng Kiếm Cung cuốn lấy, trơ mắt nhìn Đinh Tường kia trốn hướng bên này, làm phiền các ngươi. Thật đáng giận cái tên Tô mắt trắng cư nhiên lại không có nửa phần động thủ, chỉ đem người đuổi hướng chỗ Chu mỗ......”

Liễu Như Phong hôm nay đã biết Chu Chính Thành cùng Tô Lánh, Nhuế Thân bất hòa, không nghĩ ban đêm lại gặp phải ao cá...... (câu bên ý đầy đủ là: trời tối lại gặp phải ao cá, không thấy đường trượt chân rớt xuống, ý chỉ gặp tai ương không lường trước được)

Chu Chính Thành ủ rũ, thấp giọng phân phó thị vệ bên cạnh, để cho hắn đem mọi người tập hợp lại, suốt đêm đuổi giết Thập Tam công tử Đinh Tường!

Chu Chính Thành quay đầu lại, nhìn Liễu Như Phong, ánh mắt sáng quắc, nói: “Công tử sớm đoán được xuất thân của Liễu huynh đệ, cũng từng hướng ta nói rõ, chỉ chờ Lễ phu nhân mở miệng, liền đem Liễu huynh đệ qua đây, lại vì Liễu huynh đệ an bài, nhưng hiện tại chỉ đành trơ mắt nhìn Liễu huynh đệ bị ủy khuất...... Bất quá, Tô Lánh cùng Nhuế Thân, hai người này lòng dạ nhỏ hẹp, thủ đoạn âm độc! Chỉ sợ sẽ đối Liễu huynh đệ âm thầm xuống tay, Liễu huynh đệ ngàn vạn lần cẩn thận. Nếu gặp chuyện không thể đối đầu, có thể tới tìm Chu mỗ, Chu mỗ nhất định sẽ không khoanh tay không để ý tới!”

Liễu Như Phong gật đầu cảm tạ, mắt nhìn Chu Chính Thành đem thủ hạ thị vệ, truy hướng phương xa. Trong lòng không khỏi chợt động, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đã sớm đoán được mình xuất thân Tử Điện? Tô Lánh tối nay làm như thế chẳng lẽ chỉ bởi vì cùng Chu Chính Thành bất hòa? Thập Tam công tử Đinh Tường đào thoát, Chu Chính Thành thực bị cuốn lấy thoát thân không được?

“Liễu huynh, chúng ta hiện tại làm sao bây giờ?” Lý Thụ đi đến bên người, thấp giọng hỏi nói.

Liễu Như Phong giương mắt nhìn nhìn hắn, nói: “Về Lạc Dương Cung trước đi!”

Lý Thụ ứng thanh, đang muốn rời đi, lại nghe Liễu Như Phong lại nói: “Chúng ta có bao nhiêu tổn thất?”

Lý Thụ nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, nói: “Hai người đã chết!”

Liễu Như Phong trầm mặc sau một lúc lâu, thở dài: “Nâng trở về đi......”

Trở lại Hình viện, mọi người bận rộn nửa đêm, hai gã huynh đệ đã chết, Thập Tam công tử Đinh Tường lại thoát, mỗi người không nói với nhau điều gì, đều trở về phòng nghỉ.

Liễu Như Phong lại phát hiện người thưòng lui tới âm thầm giám thị kia đã không còn! Trong lòng chợt động, xoay người ra khỏi Hình viện, phát hiện thủ vệ trong Lạc Dương Cung cực ít, dạo qua một vòng, mới tìm được một gã thị vệ Lạc Dương Cung, nói muốn tìm Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà.

Thị vệ kia canh chừng Liễu Như Phong, nói: “Tối nay công tử có việc ra ngoài, nếu là việc tối nay, có thể chờ đến sáng mai lại đến báo.”

Liễu Như Phong nói tạ ơn, quay lại Hình viện, đóng cửa, đem các đồ vật này nọ bao thành một khối, nhét vào trong chăn, làm thành hình người, thay đổi y phục dạ hành, ở cửa sổ lẳng lặng canh chừng một lúc lâu, xác định không người, mới nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra, lắc mình mà ra.

※※※

Nam Cung Thiên Mạc trái lo phải nghĩ, bất giác có chút bực mình, đứng dậy, ở trong phòng đi vài bước.

Liễu Như Phong đi đã được chín ngày, lại không có đôi câu hồi báo. Lúc này lại nhận được tờ giấy của người mẫu thân xếp đặt. Tuy nói Nam Cung Thiên Mạc tin tưởng, Liễu Như Phong tuyệt không phản bội chính mình, nhưng tờ giấy mặc dù có thể thiêu hủy, sự thật lại vẫn quanh quẩn trong lòng.

Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được thở dài.

“Công tử, có người tập kích Trác Tiêu Cung!” Thanh âm Dạ Thất đột nhiên truyền đến.

Cái gì? Nam Cung Thiên Mạc cả kinh, bước nhanh đi ra cửa phòng, giương mắt nhìn lên, đã thấy ánh lửa nơi chủ cung sánh thành một mảnh, tiếng động chém giết loáng thoáng truyền đến......

Nam Cung Thiên Mạc cau mày, tình thế chủ cung như thế, hiển nhiên địch đến không hề kém cỏi!

Nam Cung Thiên Mạc nghĩ nghĩ, quay người vào phòng, thay đổi quần áo, lấy mặt nạ ra, lấy ra một tấm nhìn nhìn, Thành Dịch đã chết, lại cải trang thành hắn, hiển nhiên không thích hợp, nhưng lúc này bất quá chỉ là muốn che giấu tung tích, dùng nó thật cũng không có cách nào!

Nam Cung Thiên Mạc bước ra cửa, thân hình dừng lại, không ngẩng đầu lên, thấp giọng quát: “Dạ Thất! Theo ta đi nhìn xem, là ai, mà ngay cả kẻ điên như ta cũng không buông tha!”