Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 68




Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Trong lòng dần dần ấm lên, Nam Cung Thiên Mạc kéo Liễu Như Phong trên mặt đất lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt tại ngực trái của Liễu Như Phong, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác trái tim đập mạnh mẽ hữu lực, hơi thở ấm áp, hương vị thân thể quen thuộc, cảm giác an tâm! Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi dựa vào thân hình dịu ngoan cũng đang tản ra mùi vị huyết tinh này. Không sai, nam nhân này, sớm đã thuộc về chính mình, vô luận là thân thể, hay là tánh mạng! Từ lúc mới tỉnh, y đã đem thân thể, tôn nghiêm lẫn tính mạng hai tay dâng lên......

Cho nên, chỉ có nam nhân này, mới không nghĩ tới cần phải sử dụng ‘ Huyết Hoàn Đan ’; chỉ có nam nhân này, mới có thể làm cho chính mình thả lỏng tâm thần lúc nào cũng buộc chặt; cũng chỉ có ôm nam nhân này, mới có thể có thoải mái cùng khoái hoạt chân chính...... (=.=!!!!)

Nam Cung Thiên Mạc thấp giọng cười nói: “Ta tất nhiên tin ngươi. Hiện giờ, người trong cốc này, trừ bỏ phụ thân, ta cũng chỉ dám tin một mình ngươi. Vừa rồi bất quá chỉ là đột nhiên nhớ tới, nói vậy thôi, không cần để ở trong lòng. Chuyện tối nay đã như vậy thì thôi, ngươi cũng không cần lại thỉnh phạt. Ngày sau cẩn thận một chút, là được......”

“Vâng” Liễu Như Phong hơi hơi di động thân thể, tận lực tránh đụng đến miệng vết thương trên người Nam Cung Thiên Mạc, để cho nam nhân trên người có thể dựa vào thêm thoải mái một chút.”Khi thuộc hạ dẫn người đối phó Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, biết được Vân Thanh Cung tập kích bên này, thuộc hạ hiểu được đây là kế nhất thạch nhị điểu (một hòn đá ném hai chim) của Nhị công tử! Thuộc hạ vốn định lập tức quay về viện, không nghĩ tới Nhị công tử sớm đã có đối sách. Thuộc hạ sợ phá hủy đại sự của công tử, thật vất vả giết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, mới chạy về đây, lại thấy cả người công tử đều là vết thương......”

“Không việc gì đáng ngại, chỉ là ta cố ý, dù sao, ở trong mắt mọi người, ta là người điên!” Nam Cung Thiên Mạc cười cười, nói.

Nói như thế, tối nay Liễu Như Phong mạo hiểm lưu lại, là lo lắng thương thế của mình? Trong lòng ấm áp, Nam Cung Thiên Mạc ngẩng đầu lên, tại trên đôi môi kiên nghị nhẹ nhàng hôn.

“Công, công tử......” Liễu Như Phong rũ mắt, tuy nói công tử cố ý để bị thương, nhưng lại không nhẹ, công tử sẽ không ngay lúc này lại......

Nam Cung Thiên Mạc lại không có động tác gì, chỉ lẳng lặng tựa vào trên người Liễu Như Phong, cười nói: “Một hồi ngươi đem tình hình tỉ mỉ cụ thể của mật thất lao phòng kia nói cho tổng quản Thiên Hành, thỉnh hắn đêm mai đi đem Lục công tử Trữ Thanh kia cứu ra. Ngươi không thể ở một mình một chỗ, việc tối nay, tuy đại ca không có lòng nghi ngờ ngươi, nhưng cũng sẽ không tin ngươi, đêm mai Thiên Hành cứu người, chi bằng ngươi tìm một người đại ca tín nhiệm, tốt nhất là đợi đến bình minh......”

“Vâng, thuộc hạ biết suy xét.” Liễu Như Phong âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Chỉ là hiện giờ Thập Nhất công tử Âu Dương Tín đã chết, chỉ sợ Nhị công tử sẽ lập tức giết hai vị Lục công tử Trữ Thanh thực, giả, mượn tay cốc chủ, diệt Vân Thanh Cung, hắn liền có thể danh chính ngôn thuận đi lên vị trí cốc chủ......”

“Sẽ không! Ta còn chưa chết, đại ca sẽ không từ bỏ quân cờ hợp thủ Vân Thanh Cung này sớm như vậy! Nếu không, sẽ không dưới tình hình ngoài sáng mà biết ta đã điên, còn an bài màn kịch tối nay!” Nam Cung Thiên Mạc nửa híp mắt, cười lạnh nói.

“Lúc ấy nếu không phải nghĩ còn có Vân Thanh Cung Lục công tử Trữ Thanh này tồn tại, ta như thế nào có thể cố ý chịu một kiếm, thoát khỏi đại ca? Đúng rồi, Như Phong, ngươi phải cẩn thận, Chu Chính Thành kia, nguyên là người xuất thân Tử Điện mười ba năm trước! (AoA!) Nguyên bản đi theo phụ thân, sau lại phạm sai, vốn nên xử tử, nhưng Đại phu nhân lại vì hắn cầu tình, hắn liền đi theo bên người Đại phu nhân. Sau khi Đại phu nhân mất, hắn lại vẫn đi theo đại ca, lại nói tiếp, hắn mới chính là tâm phúc đích thực của đại ca......” Nam Cung Thiên Mạc nói xong, xoay người lại, nhìn Liễu Như Phong, nói.

“Cái gì? Chu Chính Thành xuất thân Tử Điện?” Liễu Như Phong cực kỳ khiếp sợ.

Tuy rằng bình thường Chu Chính Thành lỗ mãng nhưng trong lúc ngẫu nhiên sẽ không tự giác mà lộ ra một chút tính cẩn thận, hơn nữa sau nhiều lần luận võ cùng xuất chiến, tinh thần vẫn luôn chấn hưng như cũ, không thấy mệt nhọc, Liễu Như Phong bất quá cũng chỉ là đoán rằng, Chu Chính Thành này có lẽ có ý che giấu võ công. Lại vạn không dự đoán được, Chu Chính Thành chính là người xuất thân Tử Điện......

Đột nhiên nhớ tới cái ngày tập kích Tàng Kiếm Cung kia, Chu Chính Thành mang theo dược vật của chính mình, rồi sau đó, đứng ở trên đường, đối chính mình cười nói: “...... Ngươi cùng Chu mỗ là cùng một loại người!” (Ai ko nhớ câu này nói lúc nào thỉnh coi lại chương 49!)

Thì ra là thế!

“Không sai, lần trước ngươi nhắc tới hắn, ta liền thỉnh mẫu thân ở Tuyệt Thiên Cung tra xét một chút. May mắn đã tra xét hắn, nếu không chỉ sợ đến lúc đó sẽ dính phải một khiếm khuyết lớn!” Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói: “Người Tử Điện các ngươi, tựa hồ luôn thích che giấu xuất thân, như hắn, như ngươi. Nếu không xem bản ghi chép, không phải chủ nhân, rất khó mà biết được......”

Liễu Như Phong hơi hơi cười khổ, Tử Điện sao? Nếu còn sống mà rời khỏi, chỉ sợ là bất cứ ai cũng không nguyện ý nhắc lại......

Nói như thế, tối nay giết chết Thập Nhất công tử Âu Dương Tín, thị vệ đông, nguyên tưởng rằng người bí ẩn kia, sẽ lại ra tay trừ khử chính mình, không nghĩ rằng lại hoàn toàn không có động tĩnh. Nghĩ đến, có lẽ là bởi vì xuất thân của Chu Chính Thành, hay là bởi vì chính mình thăng nhiệm Thống lĩnh Lạc Dương Cung? Khiến Lễ phu nhân không nắm chắc có thể thoải mái mà đối phó Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hay không, mới để lại một mạng của mình......

※※※

Trong Lạc Dương Cung, trên đường đến chủ viện, một hàng hơn mười người đang chậm rãi đi.

“Công tử, xin thứ cho thuộc hạ lắm miệng. Liễu Như Phong này dù sao cũng đã hầu hạ Tứ công tử một năm, thỉnh công tử cẩn thận một chút......” Tô Lánh nghĩ nghĩ, thấp giọng nói.

Chu Chính Thành giận dữ, trừng mắt nhìn Tô Lánh, nói: “Tô Lánh, ngươi nói lời này là ý gì? Liễu huynh đệ nếu có dị tâm, không phải nên diễn trò trước mặt công tử? Rồi đợi chúng ta đi rồi lại lặng lẽ trở lại sao? Ngươi rõ ràng là đố kị người tài......”

Mặt Tô Lánh vặn vẹo, nói: “Lời này của Chu tổng quản, Tô Lánh nhận không nổi! Tô Lánh là hạ cấp của công tử, tất nhiên nên vì công tử suy nghĩ! Việc này cùng cảm tình của Tô Lánh như thế nào, hoàn toàn không quan hệ!”

“Ngươi......” Chu Chính Thành tức giận khiến gương mặt béo phát run, mắt nhỏ trừng trừng.

“Được rồi!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đúng lúc mở miệng, nói: “Chính Thành, Tô Lánh bất quá chỉ là một mảnh trung tâm, ngươi không cần đa tâm!”

Chu Chính Thành ngẩn ra, cuối cùng chuyển ánh mắt, không nhìn Tô Lánh nữa.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà bất đắc dĩ cười cười, đảo mắt nhìn Tô Lánh, nói: “Tô Lánh, ngươi không cần nghĩ nhiều. Tối nay Liễu Như Phong lưu lại, nhiều nhất bất quá chỉ là nhớ chủ cũ, so sánh người bên cạnh, càng có vẻ có tình có nghĩa! Huống chi Tuyệt Cốc hiện giờ, trừ bỏ ta, còn có ai có thể đáng giá cho hắn nguyện trung thành? Cái kẻ điên đem hắn làm như nữ nhân kia? Tô Lánh, ngươi suy nghĩ cho ta, ta tất nhiên rất cao hứng, bất quá suy nghĩ nhiều không tốt. Được rồi, vất vả một đêm, trở về sớm nghỉ ngơi đi.”

Tô Lánh cung kính ứng thanh, xoay người rời đi, gương mặt vì không cam lòng mà trầm xuống. Nhìn không ra công tử cư nhiên lại coi trọng, tín nhiệm Liễu Như Phong kia như thế!

Nhìn bóng dáng Tô Lánh rời đi, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà có chút đăm chiêu......

“Công tử?” Chu Chính Thành thấy Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà dần dần dừng cước bộ, không khỏi kinh ngạc hỏi.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hoàn hồn trở về, nhìn nhìn Chu Chính Thành, đảo mắt đảo qua bốn phía, nói: “Các ngươi đi về trước đi, có Chu tổng quản cùng ta là được.”

“Vâng” Nhóm thị vệ cùng kêu lên ứng thanh, trong lòng biết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà muốn cùng Chu Chính Thành nói chuyện, bước nhanh rời đi.

“Chu thúc, ta suy nghĩ, Tô Lánh này, ban đầu cho hắn nhậm chức Phó thống lĩnh, chính là vì nhìn thấy dã tâm của hắn không nhỏ, Chu thúc không thể một mình ở vị trí thống lĩnh, có người như Tô Lánh làm Phó thống lĩnh, vốn là biện pháp hạn chế Thống lĩnh. Nhưng hôm nay xem ra, lòng dạ người này quá mức nhỏ hẹp, năng lực lại có hạn......” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà vừa đi vừa nói.

“Công tử, lúc này người bên cạnh có hạn, hiện tại đổi hắn, là việc không có lợi......” Chu Chính Thành nghĩ nghĩ, nói.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thở dài, nói: “Ta như thế nào lại không biết? Chỉ là Tô Lánh như vậy, ngày sau khó tránh khỏi sẽ xảy ra vấn đề! Nhưng nếu thăng hắn thành Thống lĩnh, chỉ sợ lấy tâm tính của hắn, tất sẽ không dung những ai không vừa mắt......”

“......” Chu Chính Thành trầm mặc một hồi, nói: “Công tử, nếu tối nay Vân Thanh Cung ‘ Lục công tử Trữ Thanh ’ chết bất đắc kỳ tử, công tử liền có thể đệ trình cốc chủ, ngồi lên vị trí Tuyệt Cốc cốc chủ......”

“Chu thúc!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quát lạnh, “Ngươi muốn ta buông tha Nam Cung Thiên Mạc? Ngươi muốn ta từ bỏ cơ hội duy nhất trả thù Lễ phu nhân sao? Việc này sớm đã quyết, không cần nói nữa!”

※※※

Ngày thứ hai, thư viện Lạc Dương Cung.

“Tiêu diệt toàn bộ một trăm người Bách Tiếu Cung Thập Nhất công tử Âu Dương Tín. Thị vệ Lạc Dương Cung ta tham chiến một trăm chín mươi tám người, tử vong ba mươi người, trọng thương hai mươi hai người, bị thương nhẹ một trăm lẻ ba người! Quả nhiên Liễu Như Phong không làm cho ta thất vọng. Aiz......” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn bản ghi chép trong tay, mỉm cười đọc xong, nhịn không được thở dài một hơi.

Chu Chính Thành cười cười, nói: “Công tử việc gì phải phiền lòng. Nếu là vì Liễu Như Phong, ta thấy chuyện này cũng không tất yếu là như thế!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà quay đầu lại, nhìn nhìn Chu Chính Thành, ngạc nhiên nói: “Vì sao?”

Chu Chính Thành nói: “Liễu Như Phong xuất thân từ Tử Điện, khi đến Trác Tiêu Cung, Nam Cung Thiên Mạc đã điên, tất nhiên không có khả năng nhận hắn là thuộc hạ. Đêm qua Liễu Như Phong ở lại Thích viện, nhìn như khó quên cũ chủ, kì thực là thử trí tuệ của công tử!” (Phải chăng ông này đã đề cao Phong ca quá cao!? XD~~!)

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trầm ngâm một hồi, yên lặng gật đầu.

“Công tử, Dạ Thập cầu kiến!” Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng gọi nhỏ.

“Vào đi.” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mỉm cười, nhìn thiếu niên một thân hắc y nhảy vào trong phòng, nói: “Như thế nào?”

Dạ Thập cúi đầu, trả lời: “Công tử, đêm qua thuộc hạ canh giữ ở Thích viện, lại bị ảnh vệ Dạ Thất của Tứ công tử ngăn ở sườn viện, chỉ thấy được người trong Thích Viện lui tới, không thể tới gần phòng Tứ công tử. Cho đến vừa rồi, thấy Liễu thống lĩnh ra khỏi Thích viện, mới chạy trở về, bẩm báo công tử trước.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghe vậy, không khỏi cau mày, ảnh vệ Dạ Thất này, rất không biết nặng nhẹ! Nam Cung Thiên Mạc đến Thích viện đã nhiều ngày, đã để cho Dạ Thập nhường nhịn hắn rất nhiều, cũng không thấy hắn thể hiện nửa phần tốt! Xem ra, trước hết phải nghĩ biện pháp, trừ bỏ người này......

“Công tử, Liễu Như Phong ở ngoài cửa viện cầu kiến.” Một gã thị vệ đứng ở ngoài cửa, cao giọng bẩm.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà giương mắt thoáng nhìn Dạ Thập, thân hình Dạ Thập chợt lóe, ẩn vào chỗ tối, không thấy bóng dáng.

“Cho mời.” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà giương giọng kêu.

Không bao lâu, ngoài phòng vang lên từng trận tiếng cước bộ, một người tới đến ngoài cửa, âm thanh trong trẻo vang lên: “Thuộc hạ Liễu Như Phong, ra mắt công tử.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà phi nước đại ra khỏi phòng, trên gương mặt đã thay đổi bằng một vẻ lo lắng, nâng Liễu Như Phong đang khom mình hành lễ dậy, hỏi: “Tứ đệ đã tỉnh? Thương thế của hắn có nặng hay không? Có thể có nguy hiểm đến tánh mạng?”

Liễu Như Phong đáp: “Thương thế của Tứ công tử không quá nặng, đêm qua té xỉu, bất quá chỉ là mất máu quá nhiều, vừa rồi đã tỉnh lại, chỉ là có chút kích động, may mắn không phát bệnh......”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn trời, thở dài: “Tỉnh lại thì tốt, Như Phong, ngươi xem lúc này ta đi thăm hỏi trước, có được hay không?”

Liễu Như Phong hơi hơi run sợ, câu này là hỏi ý kiến? Vì sao là mình? Chẳng lẽ đêm qua lưu lại thực đã khiến cho Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghi ngờ sao? Lúc này mới nói lời thử?

Liễu Như Phong tâm niệm xoay chuyển, trên mặt mang vẻ tươi cười nói: “Công tử nếu muốn thăm hỏi, thỉnh đợi sau một lúc, để tránh Tứ công tử lại chịu kích động, làm bị thương đến công tử.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhìn ánh mắt Liễu Như Phong, lo lắng gật đầu, xác thực nói: “Một khi đã như vậy, qua lát nữa ta lại đi xem hắn!”

Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, có chút không hiểu được ý trong lời nói của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, nếu nói thử, như thế nào lại như thế? Thật giống như là —— thật sự chỉ là hỏi, tiếp nhận ý kiến! Như thế nào có thể......

Tinh thần Liễu Như Phong không khỏi suy nghĩ mười phần, cẩn thận nói: “Thuộc hạ chỉ là nêu ra một chút ý kiến nông cạn, đi hay không đi, toàn bộ tùy chủ ý của công tử.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thở dài: “Nếu Tứ đệ không có việc gì, ta cũng an tâm! Liễu Như Phong, vất vả ngươi, một đêm không ngủ, trở về sớm nghỉ ngơi đi! Đêm qua Vân Thanh Cung bại lui, nhiều ngày tới chắc sẽ không lại đến sinh sự! Ngươi tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, không có chuyện gì có thể đi Liễu viện chơi. Vân Thanh Cung một cây chẳng chống vững nhà, Tuyệt Cốc này, sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào trong tay chúng ta!”

Liễu Như Phong cúi đầu khom người, đáp: “Vâng, thuộc hạ cáo từ.”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mỉm cười gật đầu, nhìn bóng dáng Liễu Như Phong dần dần đi xa, nhẹ giọng nói: “Chính Thành, thông tri nàng, tối nay ta sẽ ‘ nhịn không được ’ đến vấn an thương thế của Tứ đệ. Hơn nữa, tối nay Lạc Dương Cung đưa tang thị vệ tử trận, thống lĩnh, quản sự Lạc Dương Cung đều đi! Lệnh nàng một lần nữa lệnh Vân Thanh Cung đột kích, không tiếc hết thảy, giết Nam Cung Thiên Mạc! Còn có, ta không muốn lại nhìn thấy việc đêm qua phát sinh!”

Chu Chính Thành nhíu nhíu mày, nói: “Tối nay? Công tử, đêm qua Vân Thanh Cung cũng tử thương thảm trọng, phả chăng có quá nhanh hay không?”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà xoay người trở lại trong phòng, cười lạnh nói: “Ngươi sợ nàng không giao phó tốt? Chỉ nói đây là cơ hội tốt nhất, sẽ không được? Nếu chờ người của Vân Thanh Cung dưỡng thương tốt, thị vệ Lạc Dương Cung chẳng lẽ chưa dưỡng tốt? Đến lúc đó, cho dù tạo cơ hội, chỉ sợ Lễ phu nhân cùng phụ thân cũng sẽ nghi ngờ!”

Chu Chính Thành giương mày giương miệng, nhưng lại nói không ra lời. Lạc Dương Cung ở trong các cung Tuyệt Cốc, xem như mạnh nhất, nhưng trong mắt cốc chủ, người nắm cả Ảnh Điện cùng bảy thị vệ xuất thân Tử Điện, căn bản không chịu nổi một kích! (Ông cốc chủ này công nhận ghê thật!)

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nói có lý, Nam Cung Thiên Mạc phải chết, nhưng tuyệt không thể chết rõ ràng ở trên tay Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà! Đừng nói lúc này, nếu thật sự lưu lại Nam Cung Thiên Mạc, diệt Vân Thanh Cung, cốc chủ thừa nhận Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đảm nhiệm địa vị cốc chủ, nhưng muốn trước khi cốc chủ mang theo Nam Cung Thiên Mạc tiến vào cấm địa, giết chết Nam Cung Thiên Mạc, nếu bị cốc chủ biết được, lấy sự sủng ái mà cốc chủ đối Lễ phu nhân cùng Nam Cung Thiên Mạc, chỉ sợ Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cũng tránh không khỏi cái chết!

Người ngoài chỉ nói mấy năm qua, cốc chủ lạnh nhạt Lễ phu nhân, nhưng không biết, cốc chủ có bao nhiêu sủng ái Lễ phu nhân cùng nhi tử Nam Cung Thiên Mạc duy nhất của nàng! Vì Lễ phu nhân, cốc chủ đem chính thất Đại phu nhân đuổi khỏi Tuyệt Thiên Cung, giết Nhị phu nhân; bởi vì Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên nổi điên, Lễ phu nhân giận dữ ra khỏi Tuyệt Thiên Cung, đến ngụ ở Trác Tiêu Cung, cốc chủ mặc dù không hạ mặt tìm Lễ phu nhân quay lại, lại giết chết Tứ phu nhân ( Thiên phu nhân) (Dấu ngoặc bên cạnh là của tác giả ghi, nguyên nhân cái chết của bà Thiên phu nhân này đã được Phong ca nhắc trong phần báo cáo sơ bộ cho Mạc ca khi mới tỉnh, có thể thăm khảo lại chương 8!) , đuổi Ngũ phu nhân. Từ đó, cốc chủ dốc lòng bế quan luyện võ, không còn thân cận nữ sắc......

Hiện giờ, trong Tuyệt Thiên Cung chỉ còn lại một vị nữ chủ nhân —— Lễ phu nhân! Cũng là nữ nhân duy nhất, ra khỏi Tuyệt Thiên Cung, còn có thể trở về......

Chu Chính Thành thở dài, nói: “Như thế, xin cho thuộc hạ đi theo bên cạnh công tử! Đao thương không có mắt, nàng lại có khả năng khôn khéo, nhưng chung quy không phải là Lục công tử Trữ Thanh! Nói sau, đêm qua Nam Cung Thiên Mạc bị thương liền phát cuồng, lại không nhận ra người nào. Công tử nếu một mình đi trước, vạn nhất...... Thuộc hạ nếu chết, xuống dưới cửu tuyền, như thế nào có thể hướng Đại phu nhân giao phó?!”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trầm mặc thật lâu sau, mới nói: “Nhưng tối nay đưa tang, ngươi không đi, chỉ sợ không tốt?”

Chu Chính Thành lắc lắc đầu, nói: “Công tử, thuộc hạ đã không còn là Thống lĩnh thị vệ Lạc Dương Cung. Thân là tổng quản, mặc dù không ở đó, nhưng sự vụ phiền nhiễu, cũng có thể nói được......”

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thở dài: “Được rồi, tối nay ngươi ở lại bên người ta.”