Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 76: Đại hoàng đế và tiểu ám vệ (19)




Sáng ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao, Mạc Chi Dương xoa eo, cũng không biết Đại Kim Mao này sao có thể lăn lộn như vậy.


Không sợ mệt thận sao? Thật là!


Lúc sau rửa mặt xong, cũng mặc kệ hắn thế nào, nhảy lên nóc nhà, cầm hộp gỗ nhỏ ngày hôm qua đã chuẩn bị tốt, hướng về Vị Ương Cung mà đi.


Lúc tới Vị Ương Cung, liền nhìn thấy Đường Uyển Uyển cùng hai vị nữ tử mặc quần áo hoa lệ khác, ở bên ngoài đình nói chuyện, tựa hồ nói đến chuyện gì vui lắm, cả ba người đều che miệng cười trộm.


"Cũng không biết thu vây năm nay, bệ hạ sẽ mang ai đi." Dung Quý Phi nói, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, nắm tay người nữ tử bên cạnh: "Nói xem, thuật cưỡi ngựa của Giai Phi muội muội rất tốt, có lẽ sẽ được đi?"


Giai Phi lắc đầu: "Năm nay ta chưa từng gặp qua bệ hạ, bệ hạ làm sao biết có người như vậy chứ. Theo thần thiếp, bệ hạ chắc chắn mang Hoàng Hậu nương nương theo."


Nghe nàng nói như vậy, lòng đố kỵ của Dung Quý Phi được áp xuống, ngược lại trêu đùa Hoàng Hậu: "Đúng vậy, dù sao Hoàng Hậu nương nương cũng là chủ lục cung Hoàng Hậu nương nương không đi, vậy ai có thể đi chứ.


Chỉ là thần thiếp tiến cung mấy năm nay, lại chưa từng được đi ra ngoài, trong lúc nhất thời cũng có chút hâm mộ."


"Nếu là bổn cung đi, tự nhiên cũng mang theo hai vị muội muội." Đường Uyển Uyển cười, bưng trà lên che giấu sự chán ghét vô tình lộ ra.


Dung Quý Phi này căn bản là đang thử nàng, nhìn xem lần này bệ hạ sẽ mang ai đi, còn muốn nàng mang theo nàng ta, thật là thủ đoạn hay.


Bất quá cũng tốt, nàng không thể thị tẩm, để các nàng đi theo cũng tốt, chẳng qua nên làm thế nào để bệ hạ mang các nàng đi cùng đây? Đây mới là vấn đề.


Mạc Chi Dương ở trên nóc nhà, đem những lời này nghe rành mạch, gãi gãi đầu, Hoàng Hậu kia nhất định phải đi, nếu không đi y làm thế nào tính sổ?


Cho nên phải ám chỉ Đại Kim Mao đem người theo, sau khi quyết định thì gật đầu, nhảy đến phía sau tẩm điện Vị Ương Cung, lặng yên không một tiếng động lẻn vào nội điện.


Đó là nơi Hoàng Hậu ngủ, đem đồ vật trong hộp gỗ thả lên giường đệm, sau đó lặng yên không một tiếng động rời đi, trở lại Thừa Càn Cung.


Nhưng lúc này lại không đi tẩm điện, mà ngồi trên nóc nhà cung thất, nhìn phương xa, mùa thu ban ngày ánh sáng mặt trời không mạnh, ngược lại đem người phơi đến có chút lười nhác.


"Thật là thoải mái, còn sống thật tốt." Mạc Chi Dương nheo đôi mắt lại nhìn mặt trời, còn sống mới có thể hưởng thụ gió sương, mưa mát, vui, giận, phiền muộn và nhiều món ăn khác nhau.


Hệ thống trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn mở miệng an ủi: "Hiện tại cậu còn sống liền tốt, sự tình lúc trước thật ra không còn quan trọng."


“Không phải đâu.” Mạc Chi Dương nở nụ cười thật tươi, vươn tay ấn lên ngực, trên cổ treo một tấm bùa hộ mệnh do sư phụ nguyên chủ  đưa cho.


Đến buổi trưa, Kỳ Quan Ngạn cũng không biết mình ăn phải hoả dược gì, Mạc Chi Dương quay lại liền nhìn thấy trong tẩm điện lộn xộn, bình hoa, tấu chương còn có đồ vật lộn xộn đều vỡ tung tóe đầy đất.


Từ chính điện bước vào, nhìn thấy Cao Ngũ Phân quỳ ở bên ngoài, nhẹ nhàng đi tới: "Công công, bệ hạ làm sao vậy?"


“Ai da, tiểu tổ tông, ngươi đã trở lại!” Cao Ngũ Phân nhìn thấy y, lập tức thở phào nhẹ nhõm, kéo người tới bên tường: “Sáng nay có người viết bài thơ châm biếm, bệ hạ nổi cơn thịnh nộ lệnh bắt mấy trăm người."


“Bài thơ châm biếm?” Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, tại sao lại có người dám viết bài thơ châm biếm? Có lẽ, chỉ là hiểu lầm? Nếu những người đọc sách đó muốn tạo phản, họ sẽ không chỉ viết một bài thơ châm biếm, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thơ châm biếm là cái gì?"


Vừa nghe câu hỏi này, Cao Ngũ Phân ngược lại á khẩu không trả lời được, đứa nhỏ này thật đơn thuần, còn không biết thơ châm biếm là cái gì, vừa định mở miệng giải thích, trong phòng lại có thêm một tiếng đồ sứ vỡ.


Mạc Chi Dương cũng không hỏi nữa, bước vào phòng, trong phòng đã bị Kỳ Quan Ngạn đập vỡ tan tành, trên mặt đất lộn xộn không biết để chân ở đâu.


Nghe được tiếng bước chân, Kỳ Quan Ngạn quay lưng về phía cửa, đối mặt với kệ sách trên tường, tiện tay cầm giá bút không quay đầu lại, trực tiếp nện xuống đất, bút lông sói rơi xuống cực thảm, tứ tán bay tới trong góc.


“Bệ hạ.” Mạc Chi Dương đứng ở cửa nhẹ giọng kêu.


Nghe được giọng nói này, Kỳ Quan Ngạn quay đầu lại vậy mà lại là y, hắm còn tưởng là Cao Ngũ Phân, nhớ tới vừa mới đập cái gì, vội vàng đi tới, kéo tay y qua nhìn trái nhìn phải: "Thế nào? Dương Dương, ngươi có bị thương không?"


"Không có." Mạc Chi Dương tùy ý hắn kéo tay y, ôn nhu hỏi: "Bệ hạ, ngươi tức giận sao?"


Nói đến đây, vẻ mặt Kỳ Quan Ngạn có chút tối nghĩa, cũng không nghĩ đem chuyện bát nháo này nói cho y, đưa tay xoa đầu y: "Những việc đó không quan trọng."


Mạc Chi Dương ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa đơn thuần, xinh đẹp mang theo nghi hoặc nhìn hắn: "Vậy thì tại sao bệ hạ lại tức giận?"


“Đều là chuyện không quan trọng.” Kỳ Quan Ngạn nói sang chuyện khác,  tay từ trên đầu chuyển xuống gương mặt: “Vừa rồi ngươi đi đâu vậy?"


Mạc Chi Dương nghiêng đầu, tùy ý tay hắn vuốt ve mặt mình: "Ta đi tuần tra xung quanh."


"Cao Ngũ Phân, dọn dẹp sạch sẽ nơi này.” Kỳ Quan Ngạn lúc này mới thấy được trong phòng thật bừa bộn, kéo tay y: "Dương Dương, ta bồi ngươi đi dạo Ngự Hoa Viên một chút."


Thấy hắn không muốn nói gì, Mạc Chi Dương cũng không hỏi, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."


“Mùa thu này, Ngự Hoa Viên thật hoang sơ.” Kỳ Quan Ngạn nắm lấy tay y, chậm rãi đi dọc theo con đường lát đá xanh, thật ra vẫn còn hoa cúc nở, nhưng xác thật không rực rỡ như mùa xuân.


Bàn tay Mạc Chi Dương cùng hắn mười ngón đan vào nhau, hai người dựa vào rất gần, đối với việc này lại lắc đầu: "Xuân, hạ, thu, đông, chỉ cần có bệ hạ, đều đẹp."


Nghe vậy, Kỳ Quan Ngạn dừng lại, quay đầu nhìn người bên cạnh chỉ cao tới vai mình: "Thật sao?"


“Ừ.” Mạc Chi Dương ngẩng đầu lên nhìn hắn, có thể phát hiện được hôm nay Đại Kim Mao tâm tình không tốt, vẫn nên dỗ dành trước, dỗ đến vui vẻ lại nói.


Hai người đi tới một cái đình xây cạnh hồ nước, Kỳ Quan Ngạn ngồi trên ghế đá, ôm y vào trong ngực, lòng cũng bớt bực bội: "Những người đó luôn hi vọng ta chết, chỉ có Dương Dương thích ta."


Mạc Chi Dương ngồi trên đùi hắn, hai tay ôm cổ hắn, tựa đầu vào vai hắn: "Bệ hạ, vẫn có rất nhiều người thích bệ hạ."


“Từ nhỏ ta đã biết, bọn họ biểu hiện thần phục cùng thích là bởi vì quyền thế.” Kỳ Quan Ngạn nói,  ôm eo người trong lòng ngực: “Chỉ có Dương Dương thích ta, là Kỳ Quan Ngạn không phải Hoàng Thượng.”


Im lặng nghe hắn nói, lúc này đổi thành Mạc Chi Dương xoa tóc hắn: "Sẽ tốt thôi, bệ hạ, đều sẽ tốt."


Lúc này ở hậu cung đều truyền tin, sáng nay hoàng đế dẫn theo một tiểu ám vệ đi dạo Ngự Hoa Viên, còn ngồi trong đình ôm nhau rất lâu, bây giờ hậu cung giống như nổ tung.


Từ trước đến nay, ai cũng biết vị bệ hạ không bao giờ vào hậu cung, nhiều người đã suy đoán rằng bệ hạ thật ra không được, nhưng hiện tại mới biết, bệ hạ thích nam nhân hơn.


Lúc này mọi chủ ý của chúng phi tần đều đổ dồn về phía thái giám xinh đẹp trong cung, xưa nay ai cũng không được bệ hạ sủng ái, có thể hòa thuận ở chung với nhau, bây giờ có manh mối, mọi người đều nóng lòng muốn lên thử.


Sau khi màn đêm buông xuống, ngay sau khi ngọn nến được thắp lên, Kỳ Quan Ngạn đi tắm, Mạc Chi Dương nhân cơ hội đi đến án thư, cầm tấu chương đơn độc một bên kia, mở ra xem vài cái.


Đại khái có thể hiểu nó có ý gì, nhưng cũng không được coi là thơ châm biếm, chính là một bài thơ thất ngôn, trong đó có một câu nhắc tới chữ vô ngạn linh tinh, mà chữ ngạn là tên của Đại Kim Mao.


Lại nhìn một chuỗi danh sách dài phía dưới của tấu chương, có một chữ to, dùng chu sa viết chữ "Trảm" , mày không khỏi nhíu lại.


Đem tấu chương bỏ lại, xoay người rời khỏi án thư, đi đến long sàng.


Sau khi Kỳ Quan Ngạn tắm xong, tóc mang theo hơi nước, cũng không đi làm phiền y, ngồi tại bàn lùn bên cạnh án thư đọc sách, cảm thấy tóc khô rồi mới đi tìm người.


"Dương Dương đang làm gì vậy?” Vừa đi tới liền nhìn thấy người ngồi xếp bằng trên giường ngẩn người, không biết y đang suy nghĩ gì, Kỳ Quan Ngạn cởi giày lên giường.


Bị gọi hoàn hồn, Mạc Chi Dương nhìn nam nhân trước mặt, đem bùa hộ mệnh trên cổ lấy xuống: "Cái này đưa cho bệ hạ."


“Đây là cái gì?” Kỳ Quan Ngạn tiếp nhận bùa hộ mệnh, là một hương bài* hình tròn cỡ quả nho, được đeo bằng chỉ đỏ, nhìn có chút đơn sơ.


(*) Hương bài: miếng hương hay tấm hương gì đấy.


Mạc Chi Dương chuyển từ ngồi xếp bằng sang ngồi quỳ: "Cái này là do sư phụ đưa cho ta. Người nói chung ta giết nhiều người sẽ giảm tuổi thọ. Vì vậy, ông ấy đưa cho ta cái bùa này, nói rằng có thể kéo dài tuổi thọ, ta hy vọng bệ hạ có thể ở vẫn luôn bên cạnh Dương Dương."


Nhìn hương bài trong tay, lại nghe Dương Dương nói vậy, Kỳ Quan Ngạn mới nhớ ra, Dương Dương năm nay mới 19 tuổi, còn mình cũng đã 30 rồi.


Đúng vậy, nếu không kéo dài tuổi thọ, làm sao có thể cùng y đến già?


"Dương Dương đeo vào cho ta?” Kỳ Quan Ngạn nói, lại đưa hương bài qua cho y.


“Ai!” Mạc Chi Dương vui vẻ đích thân mang hương bài lên người cho hắn, vui mừng nhìn thẻ hương trên người hắn: “Bệ hạ thật đẹp.”


Vào lúc sắp đi ngủ, Vị Ương Cung đột nhiên phát ra tiếng hét, sâu bọ xanh bám đầy giường khiến Đường Uyển Uyển sợ tới mức ngất đi.


Bây giờ, nhóm người kia lại bận rộn.


Ngày thứ hai thượng triều, Kỳ Quan Ngạn ngồi trên kiệu liễn, tối qua mới đeo hương bài lên, trong lòng vẫn có chút không quen, nhưng lúc nào nhắc nhở chính mình.


Đứa nhỏ nói, muốn cùng hắn đến già, tạo sát nghiệp giảm thọ?


Nghĩ đến đây, lại thở dài vô cớ, nếu hắn rời đi, đứa trẻ này đơn thuần như vậy, làm sao sống trong thế giới bùn lầy này? Bị người bắt nạt, bị người lừa gạt phải làm sao.


Càng nghĩ đến  càng sợ hãi, ôm chặt lấy hương bài, cũng không nói lời nào.


Mạc Chi Dương đứng trên mái nhà nhìn kiệu liễn rẽ ngang qua cung phố*, không khỏi thở dài, hy vọng rằng mình có thể cứu được những người đó, cuộc sống tốt đẹp, phải nên quý trọng.


(*) Cung phố: đường đi trong cung


Nếu ngang nhiên kêu hắn buông tha, có thể sẽ phản tác dụng, chỉ có thể dùng cách này nói bóng nói gió, như vậy không khiến hắn hoài nghi.


Ý tưởng của ký chủ hệ thống chỗ nào không biết, kí chủ làm chuyện này, mấy người đó cũng không liên quan đến nhiệm vụ, luôn ôm lòng tốt, nhưng khi nhận nhiệm vụ lại có một mặt khác, tuổi còn trẻ mà có hai mặt, a.


Cái gọi là thơ châm biếm này ,chỉ là người có lòng hãm hại nên chọn việc dùng từ mà thôi, những cái đó liên lụy người vô tội nhất.


“Ta còn phải đến Vị Ương Cung làm việc!” Mạc Chi Dương nói xong, nhẹ dùng khinh công rời khỏi Thừa Càn Cung.