Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 206: Cô Gái Cao Ngạo




Nhìn lại nụ cười tự tin kiên định của Trương Đại Thiểu, Mẫu Đơn giống như hiểu được gì đó, cô biết, đây đều là do Trương Đại Thiểu làm.

- Mẹ, không có việc gì đâu.

Mẫu Đơn cầm lấy tay của mẹ mình, mang tất cả mọi việc từ trước đến giờ kể cho Phó Cục trưởng Trầm.

- Buồn cười, đúng là là buồn cười!

Phó Cục trưởng Trầm nghe xong giận tím mặt.

- Còn có loại người vô pháp vô thiên như vậy sao! Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm đúng pháp luật, đem người như vậy ra trước công lý!

- Vậy làm phiền Phó Cục trưởng Trầm.

Trương Đại Thiểu nói, hắn hiểu Phó Cục trưởng Trầm nói thế là để cho mình nghe.

- Trương tiên sinh, đây là việc tôi phải làm.

Phó Cục trưởng Trầm chính trực ưỡn ngực nói, bước ra khỏi cửa hàng quần áo, bắt tay vào điều động người, đưa cha con Trương Ngọc Thiện lên xe cảnh sát.

Trương Đại Thiểu biết, cha con Trương Ngọc Thiện như vậy là xong, Phó Cục trưởng Trầm sẽ nhân cơ hội này làm cho bọn họ không ngẩng đầu lên nổi.

- Mẹ, không có việc gì rồi, Trương Ngọc Thiện bị bắt đi rồi.

Mẫu Đơn thấy Trương Ngọc Thiện bị cảnh sát còng tay áp tải lên xe cảnh sát, kích động kêu lên.

Mẹ Mẫu Đơn an lòng lại, chỉ cảm thấy đại họa đã được giải trừ, kích động đến rơi nước mắt.

- Trương tiên sinh, thật sự cảm ơn cậu.

Mẹ Mẫu Đơn cảm động đến rơi nước mắt nói với Trương Đại Thiểu, bà cũng không ngốc, bà biết kết quả này tất cả là do sự giúp đỡ của Trương Đại Thiểu.

- Mẫu Đơn nói đúng, cậu là một người tốt.

- Dì à, dì đừng khách khí.

Trương Đại Thiểu vội vàng đỡ lấy mẹ Mẫu Đơn.

- Cháu với Mẫu Đơn là bạn bè, cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị khi dễ, đây là điều cháu phải làm.

Mẫu Đơn lúc này cũng tới cảm ơn Trương Đại Thiểu, hai mẹ con đại mỹ nhân liên tục cảm ơn, làm cho Trương Đại Thiểu rất ngại.

Xử lý xong chuyện bên này, Trương Đại Thiểu từ chối khéo lời mời cơm của mẹ Mẫu Đơn, mang theo Mẫu Đơn đến công ty âm nhạc.

- Công ty âm nhạc Thiên Lại?

Lúc Mẫu Đơn đến công ty âm nhạc nghe nói có danh tiếng đứng thứ mười ở Yến Kinh thì kinh ngạc há to miệng ra.

Công ty kia, Mẫu Đơn làm trong ngành âm nhạc sao lại không biết, đó cũng không phải là nơi người bình thường có thể tới.

Nhìn lại chiếc xe Ferrari thể thao xa hoa mình đang ngồi, Mẫu Đơn thực sự cảm thấy bối tối, Trương Thiên này là điển hình của phú nhị đại nha.

- Trương Thiên, anh rốt cuộc là ai?

Do dự một lát rốt cuộc Mẫu Đơn mới mở miệng hỏi.

- Tôi à, chính là Trương Thiên bị đuổi ra khỏi Lý gia.

Trương Đại Thiểu cười cười, nói cho Mẫu Đơn thân thế của mình.

- Trương Thiên bị đuổi khỏi Lý gia?

Mẫu Đơn lắp bắp kinh hãi, thân là người Yến Kinh, thật đúng là không có mấy người không biết chuyện xảy ra một năm trước.

Nhất là Mẫu Đơn là một người ca hát không cố định, tiếp xúc loại người gì cũng có, hiểu biết chuyện đó cũng rõ ràng hơn người khác một chút.

Mẫu Đơn đánh giá Trương Đại Thiểu từ trên xuống dưới, Mẫu Đơn thấy lời đồn hoàn toàn là bịa đặt.

Nói cái gì mà Trương Đại Thiểu là một một công tử vô liêm sỉ không học vấn không nghề nghiệp chơi bời lêu lổng, hiện tại thì khác, Trương Đại Thiểu là một người bình dị gần gũi, có bản lĩnh mà còn là một người tốt thích giúp người.

Rất nhanh, hai người đã đi đến công ty âm nhạc Thiên Lại, bãi đỗ xe của công ty sớm đã chất ních các loại xe đủ loại kiểu dáng nhãn hiệu, nhìn thấy thật là choáng váng.

- Đi thôi.

Đỗ xe xong rồi Trương Đại Thiểu nói với Mẫu Đơn, đi vào công ty.

- Hừ, đồ nhà quê.

Một cô gái cả người trang phục đẹp đẽ, cách ăn mặc toàn đồ hiệu số lượng có hạn, mang ví LV67 sang trọng, tóc bay bay, mùi nước hoa nồng nặc, cũng không biết cô ta xịt nhiều hay ít nữa, lúc đến bên cạnh Mẫu Đơn thì khinh bỉ hừ một tiếng.

Âm thanh này Mẫu Đơn đương nhiên là nghe thấy, nhưng cô là người đã trải qua nhiều chuyện, tâm tình đã bình thản như nước, vẻ mặt bình tĩnh giống như là không nghe thất gì.

Trương Đại Thiểu ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô gái cao ngạo kia một cái, lại nhìn Mẫu Đơn, thấy người ta cũng không có để ý thì hắn cũng không để ý nữa.

Cô gái cao ngạo kia không có gì hay để mà so đo.

Đứng ở đại sảnh lầu một nhìn lên bản đồ công ty một chút, Trương Đại Thiểu cùng Mẫu Đơn đi xoay người đi lên lầu hai, đến văn phòng thông báo tuyển dụng.

Hai bên hành lang thật dài sắp xếp ghế ngồi plastic cứng, ở đây đã sớm ngồi chật người, giữa hành lang đứng rất nhiều tuấn nam mỹ nữ, nhìn qua rất đáng chú ý.

Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh ở hành lang, cô gái cao ngạo bỗng nhiên từ phòng vệ sinh đi ra, thình lình va chạm với Mẫu Đơn.

- A!

Cô gái cao ngạo hét lên một tiếng sợ hãi, cùng lúc đó, "bịch"! Một chuỗi gì đó sáng sáng trên tay cô ta rơi trên mặt đất, cạch một tiếng bị đứt lăn đầy đất, đây rõ ràng là ngọc trai.

- Thật xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!

Mẫu Đơn lập tức xin lỗi cô gái cao ngạo, mày gắt gao nhăn lại, tất nhiên là nghĩ mình chọc vào phiền toái không nhỏ. Cái vòng tay kia giá trị không nhỏ đâu.

Cô gái cao ngạo sững sờ đứng đó, chỉ bị đụng một chút nhưng vẻ mặt lại giống như bị kề dao vào cổ, sau khi nghe thấy lời xin lỗi của Mẫu Đơn, cô gái mới liên tiếp phát ra tiếng kêu bén nhọn:

- Đồ nhà quê, mắt cô mù à, đi đường không có mắt sao! Chiếc vòng tay xinh đẹp của tôi cứ như vậy mà bị cô làm đứt sao?

Cô gái cao ngạo tức giận vừa trách cứ Mẫu Đơn, vừa cúi xuống nhặt một viên ngọc trai nhỏ, trên mặt đầy vẻ đau đớn vô cùng, giống như là phần một tổ tiên bị người ra đào lên vậy.

Chân tay Mẫu Đơn càng luống cuống.

Lại nói hai người va vào nhau là do vô tình, cô gái cao ngạo cũng có một phần trách nhiện, cô vừa lên đã mắng Mẫu Đơn không ngóc đầu lên nổi, Mẫu Đơn oan ức, vừa vội lại vừa lo, chỉ một mực xin lỗi:

- Thật xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!

- Xin lỗi thì được bao nhiêu tiền?

Cô gái cao ngạo căm tức ngẩng đầu mắng Mẫu Đơn, nước miếng văng khắp nơi.

Động tĩnh ở hành lang nhỏ này thật không nhỏ chút nào, lập tức bị rất nhiều người vây xem, Mẫu Đơn có vẻ càng thêm căng thẳng, đây chính là việc liên quan đến việc làm của mình, liên quan đến bệnh của cha mình, cô có thể không căng thẳng sao.

- Vị tiểu thư này.

Trương Đại Thiểu một phen kéo Mẫu Đơn ra sau mình, không nhanh không chậm nói với cô gái cao ngạo kia:

- Mắng người không giải quyết được vấn đề gì cả, vòng tay của cô bị hỏng, tôi sẽ bồi thường toàn bộ. Nhưng, cô phải xin lỗi bạn của tôi!

Nếu không phải đang cùng một chỗ với Mẫu Đơn, lo lắng đến ảnh hưởng không tốt sau này, Trương Đại Thiểu đã sớm cho cô ta vài cái tát rồi.

Cô gái cao ngạo nghe thấy lời nói của Trương Đại Thiểu, nhưng cũng không nghĩ hắn là một người thượng đẳng, cảm thấy tôn nghiêm của mình bị tổn thương thì càng thêm tức giận, chỉ vào Trương Đại Thiểu mà mắng:

- Anh có biết giá trị của chiếc vòng tay này là bao nhiêu không, anh có thể bồi thường sao? Cũng không soi gương coi mình là ai, nơi này là nơi các người có thể đặt chân tới sao?

Lúc trước cũng không chú ý tới Trương Đại Thiểu, đều là tùy tiện bỏ qua, hơn nữa hắn ở cùng với Mẫu Đơn nên cô gái cao ngạo cũng xem thường hắn.

Trương Đại Thiểu vẫn bình thường như trước, nói:

- Tiểu thư, chiếc vòng tay này có lẽ rất quý, nhưng chưa chắc tôi đã không bồi thường được, cô vẫn cho một cái giá đi.