Tuyệt Phối

Chương 37: 37: Em Trêu Chọc Tôi






“Đủ rồi!” Giận dữ quát lên, gân xanh nổi đầy trên trán.

Tim gan Tống Bạch đều run rẩy cả lên.

Phó Hi che mặt, mím môi cười trộm, đương nhiên cô biết câu quát tháo vừa rồi là giành cho ai.

Giả ngốc thôi, dù sao thì cô cứ cố tình không hiểu là được.

Chỗ cắn cứ cắn, chỗ cào cứ cào, không hề ảnh hưởng gì.

Ai bảo cô bị sập bẫy cơ chứ?Từ khi nhìn thấy Lục Chinh, Phó Hi đã muốn làm như vậy rồi, nay cơ hội dâng đến tận miệng, cô không mượn rượu giả say thì sao được cơ chứ?Mắt lạnh liếc nhìn, sự nguy hiểm đã dần tan biến đi.

Phó Hi khẽ run, nhìn anh sợ hãi, móp mép cái miệng, khỏi phải nói có bao nhiêu ấm ức.

“Không thể yên tĩnh một lát được à?” Tức giận xen lẫn bất đắc dĩ, sự phiền toái khó nén được, đúng là anh bị trúng tà rồi nên mới đi cứu cô!Phó Hi mím môi, vùi đầu vào trong lồng ngực người đàn ông, giả chết.

Tống Bạch tưởng rằng người bị nói là mình nên đầu càng cúi thấp hơn, “Anh, em sai rồi!”Giọng nói to rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc, ai không biết còn tưởng rằng ở đây đang huấn luyện tân binh.

Phó Hi đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, “Xin lỗi!”Tống Bạch ngó nhìn anh mình.

Lục Chinh gật đầu.

“Xin lỗi…” Không cam tâm tình nguyện.

“Không nghe rõ.

”“Đồ đàn bà chết tiệt, cô đừng có quá đáng nhé!”“Tôi cứ quá đáng đấy, thì làm sao?”“Cô!”Phó Hi đỏ mắt, dáng vẻ quyết không bỏ qua, Tống Bạch mắng chửi một câu, lúc này mới hắng giọng…“Xin lỗi!”Đáp lại anh ta là một cái lườm, cộng thêm một tiếng hừ lạnh.

Tống Bạch nắm chặt tay, cắn chặt răng.

Món nợ này anh ta sẽ nhớ kỹ!Bác sĩ vội vã mang hòm thuốc đến, bị Triệu Bân tóm lấy cổ áo, đẩy đến trước mặt Tống Bạch.

“Mau cầm máu lại!” Gần như gào rít lên.

Hắn biết, chuyện đến mức này đã không thể thu xếp được nữa rồi, còn liên quan tới cả tôn đại Phật Lục Nhị kia nữa, lúc này, điều duy nhất hắn có thể làm là không để cho Tống Bạch xảy ra chuyện!“Anh, anh có quan hệ gì với cô ta?” Bỏ ngoài tai sự khuyên ngăn của bác sĩ, Tống Bạch không muốn băng bó, ánh mắt nhìn thẳng vào Phó Hi.

Nhất thời yên lặng.

“Chuyện của anh có cần phải nói cho em biết không?” Nghiêm khắc, cuồng ngạo.

“Nếu như là người của anh, em có thể không truy cứu; nếu như không phải thì cô ta bắt buộc phải ở lại.

”Con thỏ nổi điên còn biết cắn người, huống hồ Tống Bạch vốn là kẻ sĩ diện.


“Ở lại?” Cười lạnh, “Em muốn làm gì?”“Chơi chết cô ta.

”“Khốn nạn! Em được dạy dỗ như thế đấy à?”“Cô ta làm em bị thương.

Đổ máu rồi!”“Câm miệng!”“Anh, trong ấn tượng của em, anh không phải người thích xen vào chuyện của người khác như vậy!”Ánh mắt tối sầm lại, “Em muốn nói gì?”“Cô ta là bạn gái của anh?” Chần chừ, “Người tình? Hay là… bạn giường?”Phó Hi cắn răng, kéo tay áo người đàn ông, Lục Chinh cúi đầu nhìn cô, thấy hai má cô gái đã đỏ bừng, đôi mắt đê mê, khóe miệng cũng đã rách ra, máu đỏ đang chảy ra ngoài.

“Nóng quá…”Giơ tay ra, sờ thử nhiệt độ trên trán cô, vẻ mặt người đàn ông ngưng trệ, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn Tống Bạch, suýt nữa thì khiến người đối diện hóa thành khối băng.

“Đưa đây.

”“Cái gì?”“Thuốc giải.

”Tống Bạch nhìn Triệu Bân, Triệu Bân lại tóm lấy dì Hồng, “Giao đồ ra đây.

”“Không, không có…”“Bà nói lại lần nữa xem?”“Cậu Triệu, thứ“Cũng không phải không có cách khác…” Tống Bạch tiếp lời, lúc này anh ta đã không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn để bác sĩ băng bó cho.

Lục Chinh càng nhíu mày chặt hơn.

“Thứ cô ta cần bây giờ không phải là thuốc giải, mà là–đàn–ông!”Phó Hi hoảng hốt, cô sắp không chịu nổi nữa, lại sợ Lục Chinh thực sự giao mình cho Tống Bạch thì coi như xong đời.

Vậy nên, cô càng ra sức khiêu khích.

Cách lớp quần áo, tìm thấy chỗ đó, khẽ rên rỉ mấy cái, đầu lưỡi đảo quanh, lại dùng răng cọ xát.

Tay người đàn ông càng siết chặt hơn, mang theo sự cảnh cáo rõ ràng.

“Anh nhẹ thôi, đau…” Khẽ khàng uyển chuyển, âm cuối run rẩy, giống như chú mèo lười biếng đang làm tổ trong lòng chủ nhân làm nũng đáng thương.

Cô cược người đàn ông này bề ngoài cứng rắn nhưng trái tim vẫn chưa hoàn toàn đông cứng như băng!Cuối cùng, Phó Hi đã thắng.

Cô được anh bế lên, lắc lư rời đi.

“Đợi… đợi đã…”Bước chân khựng lại.

“Tiểu Ảnh Tử, bạn tôi…” Ánh mắt trong trẻo nhìn về phía người đàn ông mang theo sự cầu xin yếu ớt.

Một lúc sau, anh mới nói, “Thư ký Trần, cậu ở lại, trông chừng người cho kỹ, thông báo cho Vệ Phong đến đón.

Nhân tiện, gọi điện báo tin cho Tống gia.

”“Vâng.


”Tống Bạch vừa nghe gọi điện về nhà thì nhất thời luống cuống.

“Anh! Em đã để anh đưa người đi rồi, anh có thể giơ cao đánh khẽ được không, đĐừng để mẹ em biết đi mà?”“Không được.

”Tống Bạch: “…”Câu trả lời này, rất Lục Chinh, không hề khó đoán.

Phó Hi mơ màng, nhưng cô cũng biết, đã thoát khỏi nguy hiểm, không còn phải lo lắng gì nữa nên cô càng không kiêng nể gì hết.

“Cậu…”“…”“Hình như cháu bị sốt rồi, phải làm sao đây?”“…”“Khó chịu quá…”“…”“Cháu, muốn uống nước.

” Lè lưỡi ra, liếm láp vùng da đang rỉ máu, chỗ lưỡi bị rách lại có máu tươi trào ra.

Ngay cả cánh môi cũng phủ thêm một lớp màu đỏ tươi, đẹp đẽ dọa người.

Nhưng đôi mắt đó vẫn trong suốt như nước, cứ nhìn chằm chằm vào anh, không màng thế sự, lại ngây thơ vô tri, giống như một tờ giấy trắng.

Trái tim Lục Chinh không khỏi mềm nhũn ra, bất giác lại nổi lên cảm giác cáu giận.

Đối với cô ấy, hay là… đối với mình?“Cô gái, em không nên trêu chọc tôi!” này thực sự không có thuốc giải!” Hai tay dì Hồng chắp lại trước ngực, nước mắt nước mũi chảy xuống, lớp trang điểmNghe xong, Phó Hi bật cười khanh khách.

Dưới đôi mày kiếm, sắc mắt sánh động.

“Không có lương tâm! Rõ ràng là anh chọc tôi trước!”Lục Chinh giận quá bật cười, “Tôi chọc cô ư?”“Ừm!”“Tôi chọc cô bao giờ thế?”“Lúc nào cũng chọc!”“Cãi chày cãi cối.

”“Còn không chịu thừa nhận sao? Cả ngày anh cứ lượn lờ trước mặt tôi, bày ra cái bản mặt thối người sống chớ có lại gần, lạt mềm buộc chặt để chơi tôi!”“Ồ, nói như vậy vẫn là lỗi của tôi à?”Phó Hi dựa vào trong lòng anh, nâng người lên, giương đôi mắt to mơ hồ ngập sương mù nhìn anh, đột nhiên chu cái miệng nhỏ nhắn lên, “Thì đúng là thế mà!”Lục Chinh dở khóc dở cười.

Bỗng nhiên, sự ấm áp truyền xuống dưới, toàn thân người đàn ông chấn động.

Ngón tay thon dài, đầu ngón tay trắng trẻo.

“Anh xem anh đi, rốt cuộc là anh có chỗ nào tốt, sao tôi lại thích anh như vậy nhỉ?” Nắm lấy cằm người đàn ông, cô gái cười với dáng vẻ lưu manh.

Trong mắt, tầng sương mù càng đậm hơn.

Sắc mặt Lục Chinh trầm lại, gạt cái móng vuốt chó không chịu an phận đó ra, “Đừng có nói nhảm.

”Đôi mắt cô gái càng đen láy hơn, nỉ non một câu, anh dựng đứng tai lên nên cũng không nghe rõ.

“Lên xe trước đã.

”“Không lên.


”“Chống đối đúng không?”“Tôi chống đối đấy thì sao!”“Mẹ kiếp, rốt cuộc cô muốn gây chuyện đến khi nào nữa?”“Tôi… đau tay.

”Gương mặt nhỏ nhắn khổ sở, hai tay mở ra.

Một tay trắng nõn, một tay loang lổ vết máu, tương phản với nhau, càng trở nên gai mắt hơn.

“Vừa nãy, bị mảnh vỡ thủy tinh cứa vào.

”Bờ môi mỏng của người đàn ông mím chặt, ánh mắt nặng nề.

Phó Hi không dám nhìn đối diện vào mắt anh.

“Cậu, cháu đau…” Nhẹ nhàng nũng nịu, ánh nước lấp lánh.

Cuối cùng vẫn là anh bại trận, kéo mở cửa xe, nhét người lên ghế lái phụ.

“Đi đâu?”“Bệnh viện.

”“Không đi! Tôi muốn xuống xe!”“Không phải do cô quyết.

” Một giây sau, thẳng tay khởi động xe.

Chiếc Land Rover cao lớn vọt đi, nhập vào dòng đường chính.

Phó Hi nản lòng dựa vào ghế xe, hơi nghiêng đầu, đường cong lạnh lùng trên gương mặt nhìn nghiêng của người đàn ông đập vào mắt, ngọn lửa trong lòng cũng ko thể áp chế được nữa, như núi lửa bùng nổ, giờ đây đang ùn ùn kéo đến.

Quẹo một cái thật nhanh, cô “thuận lý thành chương” nhào vào giữa hai chân người đàn ông.

Nhếch miệng cười, để lộ ra chiếc răng khểnh trắng bóng, cắn vào đầu khóa quần, chầm chậm kéo xuống dưới.

Từ giây phút cô nhào tới, trong lòng Lục Chinh đã biết không ổn, đang đi trên cầu vượt nên không thể dừng xe được, chỉ có thể một tay giữ vô lăng, tay còn lại bóp vào gáy cô, lại không dám quá mạnh tay.

Người bị ngấm thuốc nên không để ý được nhiều như vậy, Phó Hi chỉ biết rằng, cô đang rất nóng, còn Lục Chinh chính là nguồn suối mát lành để cô làm giảm đi ngọn lửa đó, không muốn bị thiêu thành tro bụi thì phải nắm chặt lấy cơ hội này!“Chó con, dậy ngay!”“Cậu, cháu khó chịu quá…”“Chết tiệt!” Chỗ bị chạm vào chợt nóng hổi.

Lúc này, cửa sổ đã được hạ xuống, người con gái láu cá cong môi lên…“A!”Tay run rẩy, phương hướng lệch đi, suýt nữa thì đâm vào thành cầu.

Không để ý gì đến quy tắc giao thông nữa, đạp thắng xe kít một cái.

Thân xe dừng gấp lại, nhún về phía trước hai cái rồi từ đó không có động tĩnh gì nữa.

Trong xe, bầu không khí ái muội, khiêu khích nóng bỏng.

“Rốt cuộc cô có tỉnh táo hay không vậy? Có biết cô đang làm gì không hả?” Ấn chặt người trở về chỗ ngồi, hai tay chống sang hai bên trái phải, đôi mắt người đàn ông đỏ lên.

Phó Hi cười khúc khích, “Muốn anh!”“Câm miệng!”“Ưm…” Bờ môi anh đào khép lại, quai hàm phồng lên, “Tôi khó chịu quá, ở đây, cả ở đây nữa, có rất nhiều con côn trùng đang cắn, ngứa quá…”Một tay Phó Hi chỉ vào ngực, một tay chỉ vào bụng.

Yết hầu người đàn ông chuyển động, nhìn tránh sang hướng khác, mi tâm xoắn chặt lại.

“Cậu,… giúp cháu với…”Một phút lơ là, bàn tay bị cô nắm lấy, ấn vào ngực.


Toàn thần Lục Chinh cứng đờ, vẻ mặt nhăn nhó như bị bỏng, nhanh chóng rụt lại.

Dù chỉ tiếp xúc một khoảnh khắc rất nhanh nhưng cảm giác mềm mại đó lại không thể tan biến đi…“Ngồi đây! Tôi đưa cô đi bệnh viện.

”“Không đi! Không đi! Không đi!” Cô bắt đầu giãy giụa một cách liều mạng.

“Phó Hi! Cô cứ thử động chạm một lần nữa thử xem?”Cô không nghe, tay phải đè lên vòm ngực người đàn ông, tư thế bướng bỉnh không muốn nghe lời.

Lục Chinh cười lạnh, trong lòng không rõ là phẫn nộ hay buồn bực, rõ ràng là hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại bó tay không biết làm thế nào.

“Cô ngứa đòn à?” Người đàn ông nổi nóng.

“Có bản lĩnh thì anh làm đi!”Bốn mắt nhìn nhau, một bên băng hàn sương giá, một bên quyến rũ xinh đẹp.

Nhất thời, lửa giận dâng đầy lên như quả bóng da liền xì hơi, Lục Nhị lạnh mặt, ngồi về chỗ cũ.

Lấy thuốc, châm lửa.

Khói thuốc nhanh chóng làm tầm nhìn trở nên mơ màng, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ sắc bén ẩn chứa trong đó.

“Tôi không phải…”“Xuống xe.

”Phó Hi ngẩn người.

“Tôi bảo cô xuống xe đi!”Đàm Hi híp mắt, đoạt lấy điếu thuốc, ném ra ngoài cửa sổ, kéo cổ áo người đàn ông, tiện đà ngồi lên hai đùi anh, giơ tay vòng qua cổ, ôm chặt như một chú gấu trúc, vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Lục Chinh không cử động, đáy mắt lướt qua một tia khinh miệt, xen lẫn sự xem thường lộ ra bên ngoài.

Phó Hi cười, gương mặt sáng như trăng.

“Anh sợ.

”“Xuống đi.

”“Lục Chinh, anh không nhịn được đâu.

”“…”“Muốn tôi thấy khó mà rút lui sao?” Nghiêng đầu, dựa vào vai anh, nhẹ giọng thầm thì, “Nhưng tôi là một con bạc!”“Đừng có chơi lửa cháy tay.

”“Anh là lửa à?” Ánh mắt mờ mịt sương mù, miệng nở nụ cười tươi như hoa.

“Phó Hi, cô nhớ cho kỹ, tôi là cậu của cô!”“Cậu ư?” Một mực khẳng định, đôi mắt sáng bừng, “Anh là cậu sao? Hử?”Trái tim người đàn ông run rẩy.

“Tô biến thái khốn nạn như vậy, lại còn vũ phu, phải trừng phạt hắn thế nào đây?” Dường như đang suy nghĩ sâu xa.

Lục Chinh nheo mắt.

“Hay là, cháu cắm sừng lên đầu hắn ta nhỉ? Cậu nói xem có được không?”