Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi

Chương 500: Một nhà ba người (4)




Mộ Như Nguyệt nao nao, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tím tràn ngập đau lòng, trong lòng ấm áp: "Không phải ngươi nói muốn sinh 17, 18 đứa sao? Hiện giờ mới thai đầu thôi mà không muốn nữa?"

"Có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa này là đủ rồi", Dạ Vô Trần vươn tay kéo nữ tử vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ của nàng, ánh mắt ôn nhu, "Nguyệt Nhi, ta nghe nói có một loại dược liệu có thể làm nam nhân sinh con thay cho nữ nhân, hay là ngươi đừng sinh, để ta thay ngươi đi."

Chỉ cần nghĩ đến cảnh Mộ Như Nguyệt chịu cực khổ sinh tiểu gia hỏa này, Dạ Vô Trần liền đau lòng, sao hắn đành lòng để nàng chịu khổ chứ?

Mộ Như Nguyệt đen mặt.

Tình cảnh Dạ Vô Trần mang thai.... căn bản không thể tưởng tượng nổi.

"Vô Trần, chuyện này là do người ta đồn bậy bạ, căn bản không có loại dược này tồn tại, nam nhân cũng không thể rụng trứng làm sao sinh tiểu hài tử?"

"Rụng trứng, đó là thứ gì?"

"..."

Mộ Như Nguyệt ngẩn người, sao nàng lại quên mất cái đại lục này không có khoa học hiện đại, những người này sẽ không thể hiểu được những tri thức đó...

"Nương tử", Dạ Vô Trần ủy khuất, tội nghiệp nói, "Vậy nàng đừng mang thai nữa, một đứa đã tra tấn nàng lâu như vậy, sinh thêm mấy đứa, nàng sẽ rất mệt."

Tuy hắn muốn có nhiều hài tử với nàng, nhưng mà hắn càng không muốn nhìn nàng chịu khổ...

"Tốt." Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Có Cảnh Nhi và tiểu gia hỏa trong bụng là đủ rồi, Vô Trần, ta còn có một chuyện muốn nói với chàng."

Mộ Như Nguyệt kể lại chuyện đã xảy ra ở Tiêu gia cho Dạ Vô Trần nghe.

Sau khi biết tiểu gia hỏa này có lẽ rất có địa vị, ánh mắt Dạ Vô Trần ngưng trọng, thật lâu sau mới quay sang nói với Mộ Như Nguyệt: "Mặc kệ hắn là ai cũng đều là nhi tử của ta và nàng, hiện tại chúng ta có nhiều người, lực lượng cũng lớn, sau này phụ tử ba người chúng ta có thể bảo hộ nàng an toàn."

Mộ Như Nguyệt mỉm cười, nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực Dạ Vô Trần, chậm rãi nhắm mắt lại.

Có nam nhân này bên cạnh, nàng luôn an tâm như thế...

Nắng sớm vừa lên.

Mộ Như Nguyệt vừa rời giường liền có người đến bẩm báo có người cầu kiến, thời điểm nhìn thấy người tới nàng ngẩn ra một lát, khẽ cười nói: "Tiêu gia chủ, sao ngươi lại tới đây?"

Đối với Tiêu Bạch Hiên, Mộ Như Nguyệt có chút ngượng ngùng, dù sao hắn đối đãi với đại ca cũng không tồi, nhưng nàng lại gây phong ba ở Tiêu gia như thế.

Hơn nữa còn giết trưởng lão Thạch Lam.

"Chuyện Tiêu gia đã giải quyết xong, tất nhiên ta muốn đến." Tiêu Bạch Hiên cười ha hả, không e dè nói.Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt sửng sốt một chút: "Tuy nhi tử ngươi không phải do ta giết nhưng quả thật ta cũng muốn giết hắn, hơn nữa còn giết một vị trưởng lão của Tiêu gia, ngươi không tức giận?"

"Hừ!" Tiêu Bạch Hiên hừ lạnh một tiếng, "Thạch Lam tự làm tự chịu, ta cũng đã sớm chướng mắt hắn, vẫn là chết sớm siêu sinh sớm đi, còn tam nhi tử của ta cũng quá kỳ cục, ta không phải người không phân rõ thị phi, nói thật, từ khi ngươi đến Tiêu gia ta liền đi ra ngoài, chính là vì biết ngươi nhất định sẽ có hành động, rửa sạch Tiêu gia một phen cũng tốt, miễn cho những người khác vì quan hệ của ta và Tiêu Phong mà đến cầu cứu, cho nên ta đã sớm trốn đi, không ngờ lại rất có hiệu quả, ha ha ha..."

Mộ Như Nguyệt hoàn toàn trợn tròn mắt.

Tiêu Bạch Hiên đã sớm có tính toán? Vậy không phải mình bị lợi dụng sao? Nghĩ đến đây, nàng trừng mắt liếc hắn một cái....