Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 213: Một con chim già!




Vẻ mặt mấy người bên kia đều hiện lên biểu tình đang xem kịch vui, mà mập mạp nhìn thấy, lại là cả kinh, vội vàng đứng dậy gầm lên: "A Hải! Mau dừng tay!"

Phượng Cửu chỉ là một tân binh, sao có thể là đối thủ của linh sư đỉnh như A Hải được?

Nghĩ vậy, hắn đang muốn tiến lên ngăn cản, nhưng một màn kế tiếp, lại khiến hắn cả kinh suýt nữa thì rớt cằm.

Phượng Cửu nhướng mày, cười như không cười liếc mắt nhìn Trần Học Hải thẹn quá hoá giận một cái. Khi thấy hắn cầm chủy thủ bí mật mang theo hơi thở linh lực đâm về phía nàng, nàng cũng không tránh không né, cứ đứng đó như vậy. Chuỷ thủ hung mãnh đã đâm tới, chỉ thấy "hắn" vung tay lên, một tay đã chế trụ được tay của đối phương và gập nó lại.

"Răng rắc!"

"Tê! A......"

Âm thanh hút không khí bí mật mang theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, cắt qua không trung, truyền vào trong tai mọi người. Âm thanh gãy xương răng rắc cùng với vẻ mặt thống khổ của Trần Học Hải đang nghiêng nửa người và nhón chân đi cà nhắc, khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên và khiếp sợ một trận, quay người nhìn về phía thiếu niên hồng y.

Khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa sát khí sắc bén không chút để ý của đối phương, trong lòng mọi người đều kinh sợ. Một cảm giác lạnh thấu tim tràn ngập từ lòng bàn chân, thẳng lên tới trái tim, khiến cho bọn họ không nhịn được mà rùng mình một cái.

"Ngươi giết ta làm gì?"

Phượng Cửu không chút để ý, lời nói mang theo vài phần lạnh lẽo, nheo mắt nhìn trên người thanh nhiên nam tử đang nhăn khuôn mặt vì thống khổ, lạnh lùng nói: "Tuy rằng ta chỉ là một tân binh vừa mới xuất đạo, nhưng, muốn giết ta cũng không phải dễ dàng như vậy, ngươi biết không?"

Tân binh? (菜鸟: lính mới, tay mơ, người mới, non choẹt...)

Khoé miệng mấy người bên cạnh co giật, vừa lui ra sau, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm vào thiếu niên hồng y, thầm nghĩ: Tân binh mà có thể dùng một tay đã chế trụ được một người tu sĩ linh sư đỉnh? Đừng lừa gạt người, nếu hắn thật là một tân binh, sớm đã bị cắt cổ.

"Tê! A......"

Trần Học Hải bị đau ăn, muốn tránh thoát ra ngoài, nhưng lại phát hiện căn bản không thể nào thoát khỏi bàn tay đang chế trụ của thiếu niên kia. Thậm chí, ngay khi hắn vừa động, xương cốt lập tức lệch khỏi vị trí, khiến hắn chảy xuống mồ hôi lạnh.

Đến lúc này, hắn mới nhớ tới một sự tình mà bọn hắn vẫn luôn bỏ qua.

Thiếu niên này có thể không nhanh không chậm theo ở phía sau bọn họ lâu như vậy, sao có thể sẽ là một tân binh đây? Nói không chừng, thực lực của "hắn" còn cao hơn cả bọn họ!

Đúng! Nhất định chính là như vậy! Nếu không, vì sao bọn họ không thể nào nhìn thấu tu vi của "hắn"?

Giờ khắc này, hắn thật sự hối hận. Có lẽ, hắn không nên làm như vậy. Đến thời điểm khẩn cấp thiếu niên kia chắc chắn sẽ ra tay giúp bọn họ. Nhưng hiện tại......

"Tiểu Cửu, ta biết sai rồi, ngươi tha ta đi! Ta chỉ là nhất thời hồ đồ, ngươi tha ta đi!"

Hắn chịu đựng đau đớn thấu xương truyền đến trên tay, vừa vội vàng cầu xin, vừa nhìn về phía mập mạp cũng đang kinh ngạc đến nỗi ngây người: "Mập mạp! Mập mạp! Ta thật sự không phải cố ý, ta chỉ là nhất thời hồ đồ, mập mạp, ngươi hãy nói giúp ta đi!"

Mập mạp hít một hơi thật sâu để bình phục lại tâm tình khiếp sợ, đang muốn mở miệng để nói, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phượng Cửu truyền ra.

"Đối với tất cả những người muốn giết ta, ta đều sẽ không lưu tình."

Giọng nói rơi xuống, trái tim mọi người lập tức cứng lại, chỉ nhìn thấy thân ảnh màu đỏ dùng thủ pháp quỷ dị nắm lấy cổ họng Trần Học Hải, một tiếng răng rắc vang lên, chặt đứt sự sống của hắn......

Nhìn Trần Học Hải ngã xuống, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không thể kêu thành tiếng, mập mạp nuốt nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh sợ.

Ông trời!

Đây... đây thật sự là tân binh mà hắn nói? Đây rõ ràng chính là một con chim già, được không!