Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 238: Nghiến răng nghiến lợi!




Nhìn nhà xí trống rỗng, sắc mặt Lăng Mặc Hàn đen trầm xuống dưới, ánh mắt thâm thúy nheo lại, lộ ra vài phần hơi thở nguy hiểm.

"Được! Được lắm! Lúc này đây cư nhiên trốn thoát ở dưới mí mắt bổn quân, lá gan không nhỏ!"

Giọng nói kia, lộ ra vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Ngẫm lại cũng đúng, hắn đã dùng thân phận Lăng Mặc Hàn để xuất hiện, ai ngờ này còn chưa đầy nửa ngày, cư nhiên nàng đã phát giác ra có điểm không thích hợp. Hắn bị vớt một bút cũng cảm thấy không sao, vấn đề là, nữ nhân kia cư nhiên lại chạy!

Khuôn mặt hắn tối sầm sờ sờ cằm râu, nàng rốt cuộc làm thế nào mà nhận ra hắn? Hơn nữa, đã nhận ra hắn từ khi nào?

Chẳng lẽ nói, ngay khi hắn thiết kế dùng thân phận Lăng Mặc Hàn để xuất hiện, nàng cũng đã tương kế tựu kế?

.....Edit & Dịch: Emily Ton....

Đối với bên kia, Phượng Cửu trở lại khách điếm trực tiếp nằm lên trên giường, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả khi đã trở lại khách điếm, đã ở trong sương phòng, trái tim vẫn còn đang nhảy thình thịch.

Quá kích thích!

Không nghĩ tới đại thúc thực sự chính là Diêm Chủ! Càng không nghĩ tới nàng cư nhiên tự mình đưa tới cửa! Cũng may nàng phát hiện ra sớm và kịp thời xoay sở, bằng không chắc chắn nàng lại thua ở trong tay hắn!

Chẳng phải nàng đã nói rồi sao! Thân hình hai người sao có thể sẽ tương tự như vậy? Ngay cả mặt mày cũng không sai biệt lắm. Hơn nữa, lúc trước Diêm Chủ cũng xuất hiện trong Lục Đạo thành, đại thúc sao cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Dược lâu Diêm Chủ đang nghiên cứu chế tạo giải dược hàn độc ngàn năm, trên người đại thúc cũng có hàn độc ngàn năm, điều này cũng khéo quá mức, nếu như nàng phản ứng không kịp, phỏng chừng thật sự đã trở thành ngốc tử.

"Không được, phỏng chừng là không thể ngây người thêm ở Lục Đạo thành. Hiện tại đồ vật cũng đã mua được tương đối đầy đủ, vẫn nên đi chợ đen tìm Lãnh Sương trước rồi sau lại nói."

Nàng lật mình và nhảy ra khỏi giường, sau khi đi đến bên cạnh bàn rót ly nước để uống, lúc này mới đi xuống lầu trả phòng với chưởng quầy, nhân tiện nhờ chưởng quầy dẫn ra phía sau chuồng ngựa, ai ngờ......

"Đây là tọa kỵ của ta?"

Nàng nhìn thấy chưởng quầy dắt ra một con ngựa trắng, lông mày hơi dựng lên, khóe môi hơi câu, lộ ra một nụ cười, chỉ là, nụ cười này lại không đạt tới đáy mắt.

Chưởng quầy ngẩn ra, hỏi: "Chẳng lẽ đây không phải là tọa kỵ của công tử sao? Ta nghe tiểu nhị nói tọa kỵ của công tử có màu trắng, nơi này cũng chỉ có một con ngựa màu trắng này thôi!"

"Vậy tiểu nhị đâu?"

"Sáng nay hắn đã nghỉ việc......" Nói đến đây, sắc mặt chưởng quầy biến đổi: "Chẳng lẽ hắn đã trộm đổi ngựa của công tử?"

"Ngựa? A!"

Phượng Cửu cười lạnh: "Tọa kỵ của ta là một con linh thú, cũng không phải là một con ngựa."

Ý thức được vấn đề nghiêm trọng, chưởng quầy vội vàng nói: "Thật không phải, công tử vào ở nơi này của chúng ta, không ngờ xảy ra chuyện như vậy. Là do chúng ta quản lý có sai sót, công tử hãy thong thả chờ một chút, ta lập tức sai người đi tìm tiểu nhị kia. Hắn là người làm công mới nghỉ việc sáng nay, hiện tại hẳn là còn ở trong nhà."

Thấy chưởng quầy thực sự không hiểu rõ, sắc mặt nàng lúc này mới hoà hoãn, nói: "Tìm người mang ta tới đó!"

Chưởng quầy vội vàng đáp lời, giao đãi người trông coi khách điếm, tự mình mang theo Phượng Cửu đi tới nơi ở của tiểu nhị, chỉ là, ở trên đường cái bọn họ đã nhìn thấy tiểu nhị, trên mặt tràn đầy tươi cười đang rẽ về hướng ngõ nhỏ đi đến.

"Là hắn! Hắn ở đó!" Chưởng quầy chỉ vào, lời nói vừa rơi xuống, đã thấy bóng đỏ bên người nhảy lên, tiến về phía trước. Thấy vậy, hắn vội vàng đuổi kịp.

.........

Đối với bên kia, khi Hôi Lang và Ảnh Nhất nhìn thấy chủ tử bọn họ trở về với sắc mặt khó coi, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, Hôi Lang dừng lại một lúc trước khi cẩn thận hỏi: "Chủ tử, Quỷ Y đâu? Sao không mang hắn về cùng?"

*****