Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 469: Là ngươi chọc ta




Nhưng làm hắn không nghĩ tới chính là, nữ nhân này lại có thể một tay ôm cổ hắn kéo đến bên người nàng, đôi môi ấm áp tiến tới gần, kề sát bên tai hắn, hơi thở ấm áp, cảm giác tê dại, làm cả người hắn cứng ngắc, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng phóng xuống bụng dưới.

Nhưng nữ nhân uống say kia lại không biết nàng đã làm gì, vẫn phun hơi thở ấm áp bên tai hắn như cũ, thậm chí, còn vang lên tiếng cười dễ nghe say người như chuông bạc.

“Hì hì... Ta cho ngươi biết nha, kỳ thực dáng vẻ ngươi thật sự vừa đẹp trai vừa khốc, ừ... Rất vui tai vui mắt.” 

Chưa xong, tay nàng đang để ở cổ Diêm chủ leo lên, sờ soạng trên mặt hắn, cười khanh khách, bộ dạng lưu manh nói: “Đừng cho là ta không biết, ngươi cả ngày lượn trước mặt ta giống như một con khổng tước là muốn câu dẫn ta, ngươi có tin ta hay không, ta mà nhịn không được, nấc...Sẽ bổ nhào lên ngươi?”

Nàng ợ hơi rượu, một tay thuận xuống ngực, ánh mắt mê ly nhìn nam nhân trước mắt, một đôi mắt đen láy thâm thúy mà nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, nàng buồn bực, môi đỏ mọng lẩm bẩm: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn nữa có tin ta làm ngươi không?”

“A? Ngươi muốn làm bản quân như thế nào? Ngươi hãy thành thật nói, có phải ngươi thèm nhỏ dãi bản quân đã lâu không?” 

Giọng nói của hắn trầm thấp mà khàn khàn, mang theo từ tính mị hoặc nhân tâm, thật thấp truyền ra, lại tựa như dụ dỗ, lại tựa như câu dẫn, đôi mắt đen láy thâm thúy hiện lên ánh sáng nóng rực nhìn chằm chằm nữ nhân say rượu trước mắt, chỉ cảm thấy có một bàn tay cào nhẹ trong lòng hắn, quấy nhiễu trái tim hắn vừa nhột vừa tê dại...

“Ha ha ha...”

Nàng khanh khách cười, tự mình đứng lên đưa hai tay ôm mặt hắn, đôi mắt đẹp say khướt nhìn chằm chằm dung nhan tuấn mỹ mà cương nghị trước mắt, nàng cười hắc hắc: “Ta thẳng thắn với người nha! Ta thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ngươi thật lâu, ngươi nói, làm sao lại có người đẹp mắt như ngươi vậy? Ừ, không phải, ngươi không phải người...” 

Nghe lời nói của nàng, trong lòng hắn một mảnh lửa nóng, trong đôi mắt đen nổi lên tia sáng kinh người, đó là vui sướng, đó là mừng rỡ, đó là một loại cảm giác tuyệt vời đến không nói ra lời, hắn chỉ biết là, nàng uống say đến hồ đồ, nhưng lời nói ra lại làm lòng hắn vui muốn bay lên.

Cái gì một bụng tức giận, cái gì gái lầu xanh, cái gì mà lại một lần cự tuyệt, lúc này đều bị ném ra sau đầu, tan biến không còn dấu tích, hắn chỉ biết là, nữ nhân này, trong cuộc đời này, hắn sẽ không buông tay!

“Ta không phải người? Vậy là cái gì?” Hắn buồn cười hỏi, tay đưa ra, ôm nàng đang đứng trước mặt vào trong lòng, để nàng ngồi lên đùi mình. 

Phượng Cửu say khướt rồi, lời nói đều bay đầy trời, cái gì bình thường không nói, lúc này đều có thể từ trong miệng nàng nói ra, cảm giác bị hắn lôi kéo ngồi xuống, nàng cười khanh khách, vòng tay quanh cổ hắn, trên dung nhan tuyệt mỹ phấn hồng đều là vẻ hưng phấn.

“Cái ghế thật êm.” Lúc nói chuyện, nàng cố ý giãy dụa, cảm thấy cái ghế thật mềm mại thư thái, chỉ là rất nhanh, nàng nhăn mày lại, lẩm bẩm: “Lấy G ra…”

Đưa tay đẩy ra, lại nghe thấy người nào đó hít một hơi khí thô, cả người cũng buộc chặt. 

“Ừm?” Nàng chớp mắt lại có chút không thấy rõ, giống như một bé cưng hiếu kỳ kề sát vào mặt hắn: “Ngươi làm cái gì?”

Diêm chủ chỉ cảm thấy một chỗ căng đau, nhìn nữ nhân mang vẻ mặt mờ mịt lại muốn thu thập trong lòng, hắn cắn răng bế nàng lên.

“Là ngươi chọc ta!”