Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 547: Đỏ mặt




Đối với hắn liệt dương gì gì đó chính là một cơn ác mộng, hắn tuyệt đối không muốn nghĩ lại, lúc này bị Quỷ Y đâm cho một nhát lại còn bị chủ tử từng cho làm nam kỹ, nếu như không phải Quỷ Y nhắc đến thì chuyện này chắc hắn cũng đã quên mất rồi.

“Lãnh Sương Lãnh Hoa, thu dọn một chút đi, chúng ta chuẩn bị lên đường.” Nàng khẽ cười rồi quay người đi ra khỏi phòng đi xuống dưới lầu đợi bọn họ.

“Vâng!” Hai người đáp lại rồi quay về phòng thu dọn một chút đồ đạc. 

Lăng Mặc Hàn đứng dậy rồi cùng đi theo nàng xuống dưới, Ảnh Nhất cũng đi theo sau hắn, còn Khôi Lang thì về phòng bên cạnh lấy một chút đồ đạc mang theo cất vào không gian rồi mới xuống dưới tập hợp.

Tiểu Thôn Vân tự chạy xuống dưới, Lão Bạch ở phía sau cũng được dắt ra, một đoàn người nói đi là đi, vừa ra khỏi cổng thành đã ngồi lên phi thuyền đi về hướng thành Tam Giang...

Lúc này tại Lâm gia... 

Phượng lão thái gia vẫn mặc chiếc áo xám xuềnh xoàng như cũ, bên hông treo một bình hồ lô rượu. Lúc này ông đang chắp tay đi lại trong Lâm phủ, bước chân vội vội vàng vàng, không ngừng quay đầu lại liếc nhìn người đứng phía sau cách mình ba mét kia một cái rồi lại bước nhanh hơn.

Nhưng ông vừa bước nhanh một bước thì người phía sau kia cũng bước nhanh một bước, tóm lại là duy trì khoảng cách ba mét không hơn không kém.

Người trong phủ nhìn thấy thì cũng chỉ nhếch miệng cười rồi hành lễ qua loa cho phải phép, sau đó thì việc ai người nấy làm. Đối với cảnh tượng như vậy, mấy ngày nay cảnh xuất hiện ở trong phủ chính là, đi phía trước là Phượng lão thái gia kia còn đi theo phía sau chính là Tố Tích cô cô của Lâm phủ bọn họ. 

Rất nhiều người đều không hiểu, tại sao người cô cô có dung mạo xinh đẹp này của bọn họ lại yêu phải lão nát rượu kia chứ? Tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không có ai dám hỏi, cũng chẳng có ai dám bất kính với Phượng lão thái gia kia, bởi vì không chỉ Tố Tích cô cô đã nhắc nhở qua mà ngay đến cả gia chủ cũng đã nói, đấy là huynh đệ kết bái của hắn, ai dám bất kính thì chỉ đợi nước cuốn gói khỏi phủ mà thôi!

Đi đến chỗ đình dừng chân, Phượng lão thái gia đành phải dừng bước lại rồi quay đầu lại nhìn nói: “Tố Tích, nàng đừng đi theo lão già ta nữa, nàng thả ta ra đi! Nàng nói nàng bắt cóc ta đến đây, ta không gặp được con trai ta đã đành, đằng này đến cả cháu gái của ta cũng không được gặp, chuyện này là thế nào cơ chứ?”

“Tam Nguyên ca, nếu như huynh gật đầu chấp nhận muội, muội sẽ không giữ huynh ở lại đây nữa, chỉ cần huynh gật đầu, đừng nói là hoàng triều Phượng Hoàng, cho dù là đến nơi rừng sâu nước độc thì muội cũng sẽ đi với huynh.” Nàng nói nhỏ, nhìn ông bằng ánh mắt sáng quắc. 

“Tố Tích, ta nói nàng tại sao... Tại sao nàng lại cố chấp đến vậy? Hai chúng ta thực sự không hợp nhau đâu.”

Phượng lão thái gia cũng không biết nên làm sao bây giờ, tại sao nói mà nàng ấy lại không nghe, điều càng khiến ông không nghĩ đến chính là trên dưới Lâm phủ này cho dù là trưởng bối hay vãn bối, từng người một lại đều nghe theo nàng, ai cũng ngầm đồng ý, việc này khiến ông còn có thể làm gì được nữa đây!”

Tố Tích nhìn ông bằng ánh mắt u buồn, nỗi đau thương không giấu nổi hiện lên trong mắt nàng: “Trước đây là không thể, cũng chính là vì không thích hợp, bởi vì huynh lấy vợ rồi, nhưng bây giờ, vợ của huynh đã mất từ lâu rồi, con trai huynh cũng đã trở thành chủ của một nước, cháu gái của huynh cũng đã lớn như vậy rồi, vậy thì còn điều gì là không thích hợp nữa chứ? Muội đã đợi huynh lâu như vậy, lẽ nào huynh vẫn muốn để cho muội chờ đợi mãi như vậy sao?” 

“Nhưng... Nhưng vấn đề.. Vấn đề không phải là những chuyện này...” Đối diện với ánh mắt của nàng, cả người ông bỗng trở nên ủ rũ, đến nói chuyện cũng nói nhỏ đi hẳn.

Bóng dáng nàng vừa di chuyển thì trong nháy mắt đã đến trước mặt ông, từng bước ép sát lại gần ông: “Không phải là vì dung mạo của muội quá trẻ đẹp đấy chứ? Người khác nhìn còn không nhìn ra nữ nhân của mình vẫn luôn có dung mạo trẻ đẹp nữa này! Huynh lại lấy chuyện này ra để làm cớ đẩy muội ra.”

Nhìn dáng vẻ hoạt bát của người đang đứng chặn trước mặt mình mà mặt của Phượng lão thái gia bỗng đỏ rực lên, tránh không được nên đã ngã ngồi xuống đất.