Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 551: Gạo nấu thành cơm




Nghe vậy, Tố Tích liếc nhìn hắn một cái rồi lại nhìn về Phượng lão thái gia đang say đến bất tỉnh, trong lòng khẽ động.

“Cô cô, đêm đã khuya, ta  quay về trước.” Lâm Thừa Chí hành lễ, môi mang theo ý cười rời đi.

Tố Tích nhìn người đang gục bên bàn, hơi dừng một chút, sau đó tiến lên gọi: “Tam nguyên ca? Tam nguyên ca?” 

“Ưm? Tố, Tố Tích?” Phượng lão thái gia vô ý thức gọi, mặc dù mắt khép hờ nhưng lại say đến mức không phân biệt rõ được mọi thứ nữa.

Tố Tích nở nụ cười dịu dàng: “Là muội, huynh uống say rồi, muội dìu huynh vào trong!” Nói xong liền dìu ông đi vào trong phòng.

Ám vệ góc tối nhìn chằm chằm hai người họ bước vào phòng, nhất thời há hốc mồm. Tố Tích cô cô của bọn họ sẽ không thực sự muốn…muốn như vậy chứ? 

Quả nhiên chuyện này thật đáng để gia gia bọn họ ra tay, nhìn xem gia gia bọn họ vừa mang rượu tới đã giải quyết xong chuyện này.

Mà trong phòng, Tố Tích giúp ông tắm rửa một lượt, sau đó lại thay quần áo sạch giúp ông rồi đỡ lên giường nằm xuống, thấy người nằm trên giường, trong mắt nàng có điểm do dự, nàng không chê ông già, chỉ sợ nếu thật sự như vậy, ngày mai ông ấy tỉnh rượu rồi liệu có trách nàng hay không?

Trong lòng đầu tranh, lại nghĩ đến những lời ông và Thừa Chí nói đêm nay, giống như Thừa Chí đã nói, cho ông đi một bước ông cũng không dám, nếu đã vậy, sao không để nàng tiến một bước đó? 

Dù sao cả đời này nàng cũng đã nhận định ông rồi.

Sau khi hạ quyết tâm, trong lòng có chút khẩn trương cũng ngượng ngùng, cũng có chút bất an cùng lo lắng thấp thỏm, vì thế đi ra ngoài quét mắt nhìn về góc tối: “Các ngươi lui hết đi, ra ngoài viện canh giữ, không được để ai làm phiền.”

“Vâng!” Ánh mắt đám ám vệ lóe sáng, một tiếng “vâng” này mang theo bao nhiêu vui thích, tung người ra ngoài viện canh giữ. 

Tố Tích liếc mắt nhìn bên ngoài, sau đó đóng cửa phòng lại, xoay người đi vào trong, đến bên giường, nàng nhìn người trên giường, ngượng ngùng cúi đầu, giơ tay lên chậm rãi cởi y phục của mình…

Ở trong một khu viện khác, Lâm Thừa Chí một thân nồng nặc mùi rượu đi vào trong viện của mình, trên mặt đều là ý cười, còn chưa bước vào phòng đã thấy phu nhân của hắn mở cửa đi ra đón.

“Phu quân, thiếp nghe nói chàng tìm Phượng thúc uống rượu?” Đại phu nhân đi đến bên cạnh hắn, ngửi thấy một thân nồng mùi rượu, lại thấy ý cười trên mặt hắn, không khỏi kinh ngạc, cười hỏi: “Thấy dáng vẻ của phu quân dường như rất vui vẻ? Nói chuyện với Phượng thúc rất vui sao?” 

“Ha ha, Phượng thúc vẫn thích uống rượu như trước kia.” Hắn lắc đầu cười nói, một tay ôm eo nàng, cùng nàng vào trong phòng, nói: “Tối nay quả thực rất vui, ừm, so với đêm nay, ta càng tò mò chuyện sáng mai hơn.”

Nói đến đây, hắn lại cười, thấy gương mặt kinh ngạc của phu nhân, vừa bưng nước để hắn tắm vừa hỏi: “Sáng mai có chuyện gì? Thấy dáng vẻ của chàng, không phải có chuyện gì vui mừng chứ?”

Đi ra ngoài một chuyến, trở về liền ra vẻ thần thần bí bí. 

“Ta đem linh tửu được cất kỹ đi mời Phượng thúc uống, có điều xem ra đêm nay không uổng phí một vò rượu ta đã cất giấu nhiều năm.” Hắn cười cười, rửa tay và mặt, sau đó lại cầm khăn lau tay, cho hạ nhân lui xuống, sau đó cởi bỏ áo khoác, nói: “Nhà chúng ta cũng nên nhanh chóng làm đám cưới thôi, sớm mai nàng gọi các đệ đệ cùng muội muội, tất cả cùng giúp cô cô thu xếp, chúng ta chỉ có một cô cô, hôn sự của cô cô nhất định phải làm cho thật náo nhiệt mới được.”