Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 564: Ánh lửa




Một ông lão Nguyên Anh liếc nhìn hai người trong đó, đẩy Lãnh Sương sang một bên: “Đứng ra kia.” Vừa dứt lời, thân ảnh nháy mắt lao vào trong, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, cả viện chớp mắt khôi phục lại yên tĩnh.

“Tỷ!”

Lãnh Sương đi theo Khôi Lang đến nơi, khi nhìn thấy quần áo của tỷ tỷ mình bị rách nát ở trong viện, hít vào một ngụm khí lạnh, vội vàng cởi áo ngoài khoác lên người nàng: “Tỷ, tỷ thế nào rồi?” 

Khôi Lang đứng cạnh liếc mắt quan sát trên dưới cả ngưới nàng, thấy chỉ có vạt áo bị xé rách, cành tay bị đứt chảy chút máu, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm. May mà không có việc gì, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy thì phiền phức rồi.

“Không sao.” Lãnh Sương lắc đầu, thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, lại bổ sung thêm một câu: “Chỉ bị mảnh vỡ cứa đứt tay thôi.”

Lãnh Hoa nhanh chóng băng bó cầm máu cho nàng, nói: “Tỷ, tỷ không biết đâu, tỷ mất tích, đệ và chủ tử lo muốn chết, chủ tử sai người của Diêm chủ đi điều tra, lại đi đến chợ đen sai người đi tìm, chủ tử còn dẫn theo đệ chạy đến mấy nơi tìm tỷ, may mà tỷ không sao.” 

Nghe vậy, trong lòng Lãnh Sương ấm áp, đang muốn nói liền thấy một thân ảnh màu hồng bay vút đến, lập tức gọi một tiếng: “Chủ tử.”

Phượng Cửu nhìn thấy nàng, đầu tiên là quan sát từ trên xuống dưới, lúc này mới gật đầu: “Không có việc gì là được rồi.” Ánh mắt nhìn về phía căn phòng.

Thấy ông lão mặc áo xám đi ra, ánh mắt dừng trên người Phượng Cửu, hơi dừng một chút, đật đầu nói: “Không một ai sống sót.” 

Nghe vậy, Phượng Cửu liếc nhìn ông lão kia, nói với Lãnh Sương và Lãnh Hoa: “Chúng ta về thôi! Khôi Lang, đốt viện này đi.”

“Vâng.”

Mấy người trả lời, theo sau nàng rời đi, ông lão tung người lên, biến mất trong đêm tối, ngọn lửa trong viện vọt thẳng lên, thiêu cháy tất cả, ánh lửa chiếu sáng trong trời đêm, kinh động đến thế lực khắp nơi ở thành Tam Giang… 

Lâm gia

“Sao bên phía tây thành lại cháy lớn như vậy? Có biết xảy ra chuyện gì rồi không?” Lâm gia chủ hỏi mọi người ngồi phía dưới.

“Khu viện kia là một tiểu viện của con cháu chính thống có những hành vi bừa bãi của Chung gia, chuyên dùng để giấu nữ nhân, có lẽ đã đắc tội với người nào đó nên bị người đó thiêu cháy, còn là người nào làm thì không biết, ở đó không một ai sống sót.” Lâm Thừa Chí nói, nói với mọi người tin tức mình có được. 

“Đứa con trai kia của Chung gia như vậy không phải là một hay hai năm, người trong thành Tam Giang này chưa có ai đối phó với hắn, có lẽ là người nơi khác đến mới dám không kiêng kị gì mà ra tay.” Lâm Bác Hằng nói xong, ra hiệu nói: “Chuyện không liên quan đến chúng ta cũng đừng để ý làm gì, trông coi cho tốt gia đình mình là được rồi.”

“Vâng.” Mọi người phía dưới đáp lại.

“Nói xong chuyện vớ vẩn rồi, vậy giờ qua nói chuyện chính đi.” Lâm Bác Hằng nhìn các con trai ngồi phía dưới, nói: “Chuyện hôn sự của cô cô các con cứ quyết định vậy đi, tuy rằng còn chưa làm lễ đính hôn, nhưng sau khi các con trở về cũng nên chuẩn bị đi, dành trước lễ hậu cho cô cô đi.” 

“Phụ thân, chuyện này chúng con đều nên biết làm gì, người không cần quan tâm.” Lâm Thừa Chí cười nói, liếc nhìn mấy người em trai.

“Đúng vậy phụ thân, việc này người cứ yên tâm đi! Chúng con sẽ chuẩn bị thật tốt.” Người xếp hàng thứ hai cũng cười nói, đối với chuyện cô cô xuất giá, đáy lòng bọn họ đều vô cùng vui mừng.

Lâm Bác Hằng hài lòng gật đầu: “Ừm, nếu đã biết vi phụ cũng không nhiều lời nữa, qua mấy ngày nữa ta muốn đích thân đưa Tam nguyên về, đến khi đó Lâm gia này sẽ do đại lão sẽ quản lý thay ta.”