Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 678: Các ngươi ép ta




“Rầm!”

Tiểu Hắc nhảy xuống mặt đất, canh giữ trước cửa, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đám học sinh đang lùi về phía sau, khí tức của thánh thú lập tức tản ra, đám học sinh kia sợ hãi không thôi.

“Trời ạ! Sao ở đây lại có thể có gấu đen cấp bậc thánh thú chứ?” 

Đám người Huyền viện sắc mặt trắng bệch, không ai dám tiến lên tước. Dựa vào tu vi của bọn họ căn bản không đấu nổi thánh thú này, chỉ có điều đây vốn là thánh thú của sơn mạch Vạn Thú, sao lại chạy tới đây?

“Ngao!”

Tiểu Hắc nổi giận nhưng không tấn công, bởi vì Phượng Cửu đã dặn ở học viện tinh vân thì không được làm tổn thương học sinh của học viện, vì vậy nó chỉ hù dọa đám người Huyền viện một chút. 

Cách đó không xa, Lão Bạch chậm rãi đi tới, ngửa đầu liếc nhìn đám học sinh xung quanh, lỗ mũi phun ra hơi thở, nhìn thấy cả đám không có mỹ nhân, lập tức cảm thấy không thú vị, tùy tiện tìm một chỗ nằm xuống.

“Nó là giống ngựa gì vậy? Trong học viện sao lại có thể có loài vật này?”

“Nhìn xem, ở đây còn có sủng vật nữa…” 

Một học sinh hô lên, thấy Thôn Vân thú từ trong phủ đi ra, thân hình tròn trịa, lông xù màu trắng bao phủ toàn thân giống như một quả cầu nhỏ, không có chút lực sát thương nào nên không ai nhận ra nó là thần thú.

“Hay đây không phải là chỗ ở của tiểu tử kia mà là nơi nuôi dưỡng thú?”

Lúc này, Phượng Cửu đeo lông vũ thất thải lưu ly bên hông đi tới, nhìn hơn trăm người trước mặt, khẽ cười: “Các ngươi làm gì vậy?” 

“Tiểu tử, ngươi còn dám cười sao?”

Một người nhìn thấy Phượng Cửu đi ra, tức giận quát lớn: “Hôm nay ngươi lên Huyền viện chúng ta diễu võ giương oai, hôm nay chúng ta tuyệt đối không tha cho ngươi.”

“Đúng vậy, tiểu tử kia, ngươi ra đây, chúng ta muốn khiêu chiến.” 

“Đúng, phải cho ngươi biết sự lợi hại của chúng ta!”

Nghe vậy, Phượng Cửu cười nhẹ: “Thôi bỏ đi, các ngươi quá yếu, ta không thích ỷ mạnh hiếp yếu, nhanh về đi, miễn cho Tiểu Hắc nhà ta nóng giận, ta cũng không cản được.”

“Ngao!” 

Dường như để xác minh lại lời của Phượng Cửu, nàng vừa nói xong thì Tiểu Hắc cũng gầm lên một tiếng.

Đám người Huyền viện đang định tiến lên nhưng nhìn thấy Tiểu Hắc lại lập tức lùi về sau, tức giận nhìn chằm chằm thiếu niên áo xanh.

“Đều lên hết cho ta! Ta không tin chúng ta không đánh lại tiểu tử này!” Một học sinh hét lớn, dẫn đầu xông lên trước. 

Người khác thấy thế cũng xông theo, một nửa bao vây Tiểu Hắc, một nửa phá kết giới của viện.

Nhìn đám người bên ngoài, Phượng Cửu giật mình, vội vàng hét lớn: “Các ngươi không muốn sống nữa sao? Tiểu Hắc nhà ta là thánh thú đó, một chưởng của nó đủ đánh chết các ngươi rồi!”

“Hừ! Bọn ta muốn đánh ngươi, bất kể là thánh thú gì bảo vệ ngươi thì chúng ta cũng đánh!” 

“Đúng vậy! Đánh ngươi!”

Nghe vậy, Phượng Cửu trừng mắt: “Các ngươi bắt nạt người quá đáng!”

Nào có chuyện trên trăm người đánh một người? Những người này cũng thật sự không hiểu chuyện, cho rằng nàng dễ bắt nạt sao? 

“Được! Là các ngươi ép ta, vậy đừng trách!”

Phượng Cửu hét lớn, xắn tay áo lên định lao ra đánh bọn họ, nhưng đúng lúc này có một tiếng hét phẫn nộ từ không trung truyền đến.