Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 104: Tình thế khẩn trương




Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ác Từ Pé

Từ Huyền Vũ Quốc đến Hoàng thành Bạch Hổ Quốc, cho dù dùng roi thúc ngựa, cũng cần ít nhất một tháng, đoàn người Vân Hiểu Nguyệt đã hết sức cố gắng lớn nhất, nhưng mà trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, làm sao có thể chờ đám người nàng đây?

Dọc theo đường đi, đám người Vân Hiểu Nguyệt thám tử quỷ môn của Câu Hồn không ngừng đưa tới tin tức, đại quân Thanh Long Quốc vốn là trực tiếp vây ngoài vòng thành trì Hoàng thành, cho nên Bạch Hổ Quốc khẩn cấp tụ tập quân lực hơn phân nửa canh giữ ở Tây Cương.

Nhưng không biết sao lại trong một đêm, ba mươi vạn quân tiên phong Thanh Long Quốc lại trực tiếp bước vào “Bạch Uyên thành” Bắc cương, đợi mọi người phản ứng kịp, Tần Ngạo đã suất lĩnh đại quân tới chỗ ở ngoài hai mươi dặm Bắc cương “Bạch Uyên thành” Bạch Hổ Quốc đóng trại, hơn nữa cùng các tướng sĩ thủ thành liên tục xung đột,.

Tình thế vô cùng khẩn trương, nhìn đến mật báo này, đám người Vân Hiểu Nguyệt thật sự là sợ ngây người, vẻn vẹn một trăm ba mươi vạn quân đội chính quy trang bị hoàn mỹ à, cơ hồ Tần Ngạo là dốc toàn bộ lực lượng, tên này thật sự điên rồi!

Bắc cương tuy rằng địa thế hiểm yếu, nhưng trước mắt phòng giữ Bạch Hổ Quốc là chỗ yếu nhất, bởi vì Bạch Bằng Triển rời đi, trên quản lý có chút hỗn loạn, không nghĩ tới Tần Ngạo lợi dụng điểm này, trong thời gian ngắn nhất nếu hắn công phá “Bạch Uyên thành”.

Như vậy, tương đương là tiến quân thần tốc, nhanh đến Hoàng thành Bạch Hổ Quốc, Bạch Hổ Quốc nguy rồi!

Bạch Diệp tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng mà không lâu trước Bạch Nghiêu vừa mới chém giết Thừa tướng Lưu ngạn cùng Uy Vũ Tướng quân Lưu Dũng, làm cho một số lớn Tướng quân mang thù ào ào chào từ giã, vừa mới tiền nhiệm đều là một ít người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, làm cho bọn họ lên chiến trường tương đương là làm cho các tướng sĩ huấn luyện tốt đi chịu chết.

Mà Bạch Bằng Triển cùng nàng lại đang ở Huyền Vũ Quốc, trong tay không có chọn người thích hợp, hắn như thế nào điều hành?

Tần Ngạo Đáng chết này, cho dù chán ghét hắn thế nào, Vân Hiểu Nguyệt không thừa nhận cũng không được, chỉ huy quân sự của hắn xác thực cũng nhiều người tướng tài, kỵ binh đánh bất ngờ, đánh úp.

Bạch Hổ Quốc cho dù khẩn cấp triệu tập quân đội lớn lại đây cũng không kịp, hơn nữa Thanh Long Quốc đến tiếp sau còn có một trăm vạn đại quân, như hổ rình mồi chiếm cứ cách Bạch Hổ Quốc gần chỗ biên cảnh Thanh Long nhất, bọn họ tới quá nhanh, Huyền Vũ cùng Chu Tước cho dù cố tình tương trợ, chờ binh lực bọn hắn tới, ít nhất cần nhất hai tháng, trận đánh đã sớm xong, vừa vặn kịp chia cắt Bạch Hổ, cho nên Bạch Nghiêu tuyệt đối sẽ không đi cầu viện phía hai nước.

Bọn họ liền tính chủ động yêu cầu, hắn cũng tuyệt sẽ không đồng ý tha cho đại quân Chu Tước cùng Huyền Vũ tiến vào chiếm giữ cảnh trong Bạch Hổ Quốc, vạn nhất nếu trước trận bọn họ phản chiến, hoặc là Bạch Hổ quốc cùng Thanh Long bí mật lập hiệp nghị, nước Bạch Hổ Quốc thật sự bị tiêu diệt, cho nên trận này, Tần Ngạo đoán chắc Bạch Hổ không kịp cùng nước hắn lập điều kiện hiệp nghị, chỉ có thể bản thân đánh thôi!

“Nguyệt Nhi, như vậy không được, chúng ta muốn lập tức đuổi qua, nàng xem, chúng ta cưỡi ngựa đến ‘Bạch Uyên thành’ cần bốn ngày, Bạch Diệp phải trụ trấn Hoàng thành, bọn Câu Hồn hộ tống Tần Vũ hôn mê ngồi xe ngựa chạy tới, ít nhất cần sáu ngày, nhưng bọn hắn định hạn Bạch Hổ Quốc trong vòng ba ngày giao ra nàng cùng Tần Vũ, bằng không sẽ tiến công thành, thời gian sợ xoay không kịp, ta trước kia cùng cấp dưới tuy rằng dũng mãnh vô cùng, nhưng phần lớn là mãng phu, hơn nữa toàn bộ tướng sĩ thủ thành ‘Bạch Uyên thành’ chỉ có hai mươi vạn, để cho bọn họ cùng ba mươi vạn tiên phong của Tần Ngạo đấu, phỏng chừng một ngày cũng đấu không được.”

” Hiện tại ta nghĩ thế này, công lực của các chàng cũng không cao bằng ta, ta đây liền mang theo Bạch Bằng Triển thi triển khinh công đi băng qua rừng, đi tắt, tiết kiệm thời gian thì chắc trong vòng 3 ngày hẳn là có thể đến. Viễn, Phong Tuyệt, các chàng mang theo Bảo Bảo cưỡi ngựa tới sau, chiếu cố hắn thật tốt, hiện tại thế cục một mảnh hỗn loạn, các chàng mọi sự cẩn thận, biết không?”

Nhăn mày, Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ một lát, quyết đoán phân phó.

“Nguyệt Nhi không được, quá nguy hiểm, nàng không thể lấy thân mạo hiểm, chúng ta cùng đi, như thế nào?”

Tư Đồ Viễn vội vàng cự tuyệt.

“Đúng vậy, chúng ta lập tức từ bên núi cao này bay qua rừng rậm đi, có thể ngắn lại một nửa lộ trình. Nguyệt Nhi, Bạch Hổ Quốc quả thật là quan trọng, nhưng nàng càng thêm quan trọng, nếu nàng có chút sơ xuất, Diệp cùng Câu Hồn nhất định sẽ đem chúng ta giết chết, nàng là người yêu của chúng ta, bảo hộ nàng là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta chết cũng sẽ không thể cho nàng đi mạo hiểm, chúng ta là người một nhà, cho nên vô luận sinh tử, không rời không bỏ! Nguyệt Nhi, việc này không nên chậm trễ, lập tức lên đường đi!”

Bạch Bằng Triển nắm tay Vân Hiểu Nguyệt, kiên định nói, nam nhân thành thật, ngại ngùng miệng vụng về này, lại nói lên lời thâm tình như vậy làm cho Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc rất nhiều, tâm tức thì bị hạnh phúc tràn đầy vây quanh.

Đúng vậy, bọn họ là người quan trọng nhất đối với nàng, nói hay lắm đời đời kiếp kiếp không rời không bỏ, như vậy liền cùng nhau đi giải quyết nguy cơ này đi!

“Được, đi!”

Tràn ra nụ cười tuyệt mỹ ngọt ngào, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo đầu ngựa, ôm Bảo Bảo hướng rừng rậm chạy đi, Tư Đồ Viễn cùng Phong Tuyệt, Bạch Bằng Triển nhìn nhau cười, đi theo.

Muốn vượt qua tòa núi cao nhất, chẳng phải có tuyệt đỉnh võ công mới có thể dùng được. Giữa rừng rậm có rất nhiều ác điểu, bởi vì chưa từng có người đi vào cho nên còn có thật nhiều độc xà độc trùng gì đó.

Nhưng vì Vân Hiểu Nguyệt đã có Giải Độc Hoàn, đoàn người vẫn là đi mệt chết đi được, vì tiết kiệm thời gian, bốn người mang theo Bảo Bảo, ngày đêm đi vội, từng nhóm ghé vào lẫn nhau trên lưng ngựa nghỉ ngơi. Bọn Tư Đồ Viễn lại không để cho Vân Hiểu Nguyệt cõng Bảo Bảo, liền ngay cả nàng cũng thường thường chạy như bay mấy canh giờ, cho nên cũng bị bọn Tư Đồ Viễn ôm vào trong ngực ra lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi.

Vân Hiểu Nguyệt cảm động muốn chết, trong lòng đối với bọn họ càng ngày càng yêu nhiều hơn, liền ngay cả cảm giác đối với Phong Tuyệt, cũng khá.

Trải qua hơn hai ngày hai đêm chạy như bay, đến sáng sớm ngày thứ ba, rốt cục bọn họ nhìn thấy thành “Bạch Uyên thành”.

Từ xa nhìn lại, trên cả tòa thành đứng đầy binh lính mặc áo giáp, chiến y màu bạc cùng trường kiếm cung tên trong tay, dưới ánh sáng mặt trời, hàn quang lóe chói mắt, cho dù khoảng cách xa như vậy, cũng phải làm cho người hoa mắt.

Không có lời thừa thãi, đoàn người dọc theo quan đạo chạy như bay, đến chỗ thôn trấn nhỏ nào, từng nhà đóng cửa, trên đường phố càng không có người ở, không khí vô cùng khẩn trương, tìm không thấy ngựa mọi người đành phải vận khởi khinh công, hướng “Bạch Uyên thành” lao đi.

Sau hơn hai canh giờ, đến “Bạch Uyên thành”, phía bên trong thành trên cửa thành không có khóa, thỉnh thoảng thần sắc dân chúng khẩn trương cầm gói đồ, cùng xe ngựa vội vàng từ trong thành đi ra, xem bộ dáng là đi chạy nạn.

Năm người vừa mới đến cửa thành, các tướng sĩ thủ thành liền nhận ra Bạch Bằng Triển, mọi người kích động vạn phần, vội vàng đem năm người đón vào.

Ở trong núi rừng lăn bò lâu như vậy, mọi người cả người là chật vật không chịu nổi, may mắn không có gặp thời tiết giông tố, bằng không càng thêm không chịu nổi, vội vàng đi tới phủ Tướng quân trước đây, đoàn người cấp tốc rửa mặt chải đầu một phen, đổi lại chiến bào, đem Bảo Bảo giao cho Phong Tuyệt cùng Tư Đồ Viễn chiếu cố, Vân Hiểu Nguyệt theo Bạch Bằng Triển lên tường thành cao nhất nhìn đằng xa.