Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 115: Đêm thăm thần điện




Chính một người nam tử ước chừng chừng bốn mươi tuổi, mặc long bào màu vàng, đỉnh đầu đội long quan tinh xảo, màu da trắng noãn, ngũ quan thanh tú đoan chính, trong đôi mắt tràn đầy thần thái kích động. Bên cạnh một mỹ nhân tuyệt sắc, cùng Bảo Bảo bộ dạng rất giống, mặc Phượng bào, trong mắt to xinh đẹp đầy nước mắt vui sướng, có hai cái cung nữ đến nâng đỡ, vội vội vàng vàng đi tới, nhìn Bảo Bảo chạy vội đến, hai người dừng bước, cao hứng cười!

“Bảo Bảo, muốn mẫu thân chết sao, đến đây, để mẫu thân nhìn xem, bảo bối gầy chưa?”

Hoàng Hậu giữ chặt Bảo Bảo cao thấp nhìn nhìn, vui mừng nói:

“Hoàng Thượng,  Bảo Bảo chúng ta đi ra ngoài lúc này đây, khí sắc tốt hơn nhiều đây!”

“Đúng là như thế!”

Hoàng Đế Chu Tước nhìn kỹ một chút, gật gật đầu, yêu thương sờ sờ gò má hồng hồng của Bảo Bảo, Bảo Bảo cao hứng ôm cánh tay của bọn họ, cười hì hì nói:

“Là tỷ tỷ chiếu cố thật tốt, tỷ tỷ thật quan tâm Bảo Bảo, đối với Bảo Bảo vô cùng tốt, phụ hoàng, mẫu hậu, ta quyết định, muốn kết hôn tỷ tỷ làm tân nương của ta, được không?”

Giọt mồ hôi rơi!

Đang lúc cảm động cả nhà bọn họ 3 miệng đoàn tụ ôn nhu khiến Vân Hiểu Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến, cười khổ nhìn mấy người Tư Đồ Viễn bên cạnh kinh ngạc, bất đắc dĩ lắc đầu.

‘Tên tiểu tử này, thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào, hazz…’

“Tỷ tỷ???”

Hai vợ chồng Chu Tước Hoàng giật mình, ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt cùng bọn Bạch Diệp đứng ở đằng xa, hiểu nhìn nhau cười:

“Bảo Bảo, đi, đem tỷ tỷ của ngươi giới thiệu cho phụ hoàng, mẫu hậu đi!”

Thanh âm mặc dù không lớn, nhưng bọn Vân Hiểu Nguyệt đều nghe thấy được, đoàn người chậm rãi nghênh đón.

“Tại hạ Bạch Bằng Triển, tham kiến Chu Tước Hoàng!”

“Tại hạ Bạch Diệp, tham kiến Chu Tước Hoàng!”

“Tại hạ Tư Đồ Viễn, tham kiến Chu Tước Hoàng!”

“Tại hạ Câu Hồn, tham kiến Chu Tước Hoàng!”

“Tại hạ Vân Hiểu Nguyệt, tham kiến Chu Tước Hoàng!”

Năm người nhất tề cúi người hành lễ, mỉm cười chào hỏi.

“Ha ha, chư vị đều là thiếu niên anh hùng, Chu Lân nhận được chiếu cố từ chư vị, Trẫm vô cùng cảm kích nha!”

Chu Tước Hoàng khẽ vuốt cằm, cao giọng nói.

“Đúng vậy, Bảo Bảo đem chư vị thêm phiền toái, cám ơn!”

Hoàng Hậu cảm kích ôn nhu cười, cái tiêu chuẩn cung lễ đươc rồi, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng ôm quyền đáp lễ:

“Bảo Bảo thật đáng yêu, chúng ta đều thật thích hắn, chiếu cố hắn cũng là chuyện nên làm!”

“Ha ha… Thích là tốt rồi, Trẫm sớm sẽ vì các ngươi chuẩn bị xong chỗ ở, ngay tại trong cung  Thái Tử của Lân Nhi, đi, chúng ta đến chỗ nào đó nói chuyện!”

Chu Tước Hoàng đột nhiên cao hứng cười đứng lên, nhìn Vân Hiểu Nguyệt một thân nam trang, hài lòng gật đầu nói.

Ặc, có ý gì?

Giật mình, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm giác nàng lần này đến Chu Tước quốc hình như là cái quyết định rất không sáng suốt, nhưng  hiện tại tới cũng tới, không có biện pháp, đuổi kịp bước chân Hoàng Đế Chu Tước, Vân Hiểu Nguyệt cảm giác có chút đau đầu.

Chu Lân bởi vì thân thể không tốt cần tĩnh dưỡng, cho nên cung Thái Tử được đặt tại chỗ sâu Hoàng cung, đoàn người vừa đi vừa tùy tiện tâm sự,  trong chốc lát,  đến trước một cung điện tên là “Vân Lân điện” vĩ đại mà tinh xảo, ngước mắt nhìn bàng bạc khí thế kia, 3 chữ to kim quang xán lán Long Phi Phượng Vũ, không biết vì sao, Vân Hiểu Nguyệt lại cảm thấy là lạ, “Vân Lân điện”, không thể nào, khéo như vậy?

“Danh cung điện Thái Tử này, là Gia Cát Đại Tế Ti của Chu Tước quốc ta tự mình viết ra, vị trí Thái Tử cung này, cũng là Đại Tế Ti tuyển chọn, khung cảnh thật u tĩnh, thích hợp cho Lân Nhi tĩnh dưỡng, đúng rồi, xuyên qua mặt sau cung Thái Tử là rừng cây nhỏ, là thần điện của Gia Cát Đại Tế Ti ở lại, chỗ đó là cấm địa, trừ bỏ Lân Nhi, không có triệu kiến của Đại Tế Ti, ai cũng không thể đi, chúng ta cũng không được, bằng không sẽ bị người bảo vệ thần điện đánh chết, võ công của bọn họ  rất cao cường, chư vị ở tại nơi này, ngàn vạn không cần tự tiện xâm nhập à!”

Thấy ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt lưu lại tên ở trên cung điện, Chu Tước Hoàng mỉm cười giải thích.

“Nếu như vậy, Hoàng Thượng, chúng ta còn chưa muốn ở tại nơi này đâu, nếu quấy rầy Gia Cát tế ti thanh tu, chẳng phải là hỏng bét sao?”

Ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt chợt lóe, mở miệng nói.

“Khó mà làm được, đây là Đại Tế Ti phân phó, Vân thần y, xin mời!”

Chu Tước Hoàng đáy mắt hiện lên một tia sáng giảo hoạt, vội vàng cự tuyệt.

Đùa à?

Đại Tế Ti này, cái gì cũng muốn quản sao?

Xem ra, người này rất cổ quái, tối hôm nay, nàng vụng trộm xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào!

“Nếu như vậy, chúng ta liền cung kính không bằng tuân mệnh, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, mời!”

Hơi hơi thi lễ, Vân Hiểu Nguyệt cười nói.

“Được, đi thôi!”

Đoàn người xuyên qua tiểu hoa viên trước cung điện, đi qua hồ sen trên cầu đá, rất nhanh nhảy vào chính sảnh “Vân Lân điện”.

Đại sảnh trang sức cực kỳ xa hoa, cũng thật thoải mái, mọi người phân phó chủ khách ngồi vào chỗ của mình, Chu Tước Hoàng phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị đưa bữa tối lên, sau đó bắt đầu hỏi đoạn đường của Bảo Bảo này phát sinh chuyện gì.

Bảo Bảo dù sao tâm trí không được đầy đủ, kể đông kể tây loạn cả lên, đám người Vân Hiểu Nguyệt  cũng không xen miệng, chỉ cười nhạt nghe hắn nói, thời điểm chờ hắn nói không được  giúp hắn bổ sung.

Ước chừng nói một canh giờ, rốt cục, chuyện xưa nói xong, mà Hoàng Hậu bên cạnh nghe nước mắt đã sớm rơi ra, vì tâm thương yêu Bảo Bảo không dứt, Vân Hiểu Nguyệt không nghĩ khơi mào mâu thuẫn, cho nên đối với chuyện lúc trước Huyền Kha giam cầm Bảo Bảo tận lực bổ sung đơn giản chút, dù vậy, vẫn đem Hoàng Hậu mĩ nhân nước mắt lưng tròng, nhưng thật ra Chu Tước Hoàng vẻ mặt từ đầu đến cuối không có biến hóa lớn, thẳng đến khi Vân Hiểu Nguyệt bổ sung xong, mới thật  thở dài ra:

“Vân thần y tuy là nữ tử, nhưng mà gan dạ sáng suốt kiến giải không thua với nam nhi, thậm chí so nam tử còn muốn xuất sắc rất nhiều, Lân Nhi để ngươi tương trợ, là phúc khí của hắn thôi! Nếu Bảo Bảo kêu ngươi là tỷ tỷ, Trẫm liền gọi ngươi một tiếng Hiểu Nguyệt, được không?”

“Vâng!”

Mỉm cười gật gật đầu, Vân Hiểu Nguyệt mở miệng nói:

“Hiểu Nguyệt không có đệ đệ, Bảo Bảo đáng yêu như thế, làm đệ đệ của ta, ta cầu còn không được đâu!”

Ý của nàng, chính là chỉ muốn Chu Lân làm đệ đệ, cũng không có ý ở bên cạnh hắn, nhưng khi Chu Lân vừa nghe, không vui:

“Vân tỷ tỷ, Bảo Bảo mới không cần làm đệ đệ của tỷ đâu, Bảo Bảo phải làm giống như bọn Viễn ca ca  có thể lấy tỷ được, được không?”

“Bảo Bảo, tỷ tỷ nói qua, không thể gả cho đệ, đệ quên sao?”

Cái trán lại chào đón đường hắc tuyến, khuôn mặt Vân Hiểu Nguyệt xấu hổ, ngượng ngùng cười cười, khuyên.

“Ta không cần, mẫu hậu…”

Miệng thành đường thẳng, ánh mắt Bảo Bảo hồng hồng chui vào trong lòng Hoàng Hậu, thật mất hứng!

“Hiểu Nguyệt à, có thể hay không nói cho Bổn cung, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Hoàng Hậu mặt tươi cười ôm chặt  Bảo Bảo trong lòng, ôn nhu hỏi.

“Hiểu Nguyệt mười bảy ạ!”

Cười khổ một tiếng, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ trả lời, kỳ thực nàng rất muốn nói mình chân chính tuổi đã hai mươi bảy, Bảo Bảo mới mười tám mà thôi, nàng đây là tiêu chuẩn “Trâu già gặm cỏ non”, nhưng mà thân thể Điệp Nhi này, thật sự chỉ có mười bảy tuổi thôi, hazz…

“Hiểu Nguyệt à, Lân Nhi nhà của ta từ nhỏ cũng rất bài xích các cô gái đụng chạm, trừ  mẫu thân hắn ra, ở bên ngoài ngươi là nữ hài đầu tiên hắn không bài xích đây! Trẫm vô cùng thưởng thức ngươi, ngươi còn chưa tới nơi này, Trẫm cũng rất muốn hiểu biết ngươi, thủ đoạn của ngươi,  thái độ làm người của ngươi, làm cho Trẫm rất là bội phục, một nữ tử mười bảy tuổi, ngực dung thiên hạ, túc trí đa mưu, tự nhiên sẽ hấp dẫn phần đông nam tử ưu tú, đang ngồi ở đây mấy vị này đều là nam nhi xuất sắc, Trẫm cùng Hoàng Hậu biết chuyện của các ngươi, theo như lời có chút khiếp sợ, nhưng cũng không muốn xem nhẹ ý tứ của ngươi, Trẫm thưởng thức tài năng của ngươi, thật hi vọng ngươi có thể lưu lại dạy Lân Nhi một đoạn thời gian, được sao?”

Chu Tước Hoàng cười híp mắt nói.

“Nhưng mà…”

Dừng một chút, Vân Hiểu Nguyệt vừa muốn cự tuyệt, Bảo Bảo lập tức vọt tới, ôm Vân Hiểu Nguyệt đáng thương nói:

“Vân tỷ tỷ, Bảo Bảo thích tỷ thôi, cùng lắm Bảo Bảo không ầm ĩ đòi gả cho tỷ, lưu lại, được không, van tỷ đó tỷ tỷ, được không được không?”

Mắt nước thật to hàm chứa tràn đầy sương mù, cái mũi đáng yêu hồng hồng, bộ dáng Bảo Bảo khổ sở, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thấy lại một trận đau lòng, nhịn không được nâng tay lau đi nước mắt trên gò má hắn, ôn nhu nói:

“Bảo Bảo không khóc, như vậy đi, tỷ tỷ lại lưu một tháng, một tháng sau, tỷ tỷ nhất định phải đi rồi, được không?”

“Thật tốt quá, cứ quyết định như vậy, người tới, truyền lệnh!”

Không đợi Bảo Bảo có phản ứng, Chu Tước Hoàng lập tức cao hứng một kích chưởng, phân phó  xuống dưới, Bảo Bảo dẩu môi, không thèm nhắc lại.

Chỉ chốc lát sau, bữa tối truyền ra, Chu Tước Hoàng nhưng thật ra cao thủ điều tiết không khí, cùng mọi người tán gẫu thật sự khoái trá, khách được ăn bữa cơm và chủ nhà vui mừng dùng xong bữa tối, lo lắng cho bọn Vân Hiểu Nguyệt mệt mỏi đã lâu rồi, Chu Tước Hoàng cùng Hoàng Hậu dùng xong bữa tối, bản thân cũng tự giác đi trở về tẩm cung, mà đám người Vân Hiểu Nguyệt ở ngay tại Thái Tử cung.

Đến địa bàn người khác, lại không thể cùng bọn Viễn hàng gắn đêm xuân được, tắm rửa xong, dụ dỗ Bảo Bảo ngủ, Vân Hiểu Nguyệt cùng đám người Bạch Diệp nói ngủ ngon, một mình về tới phòng ngủ của nàng.

Trong phòng bố trí cực kỳ thoải mái, nằm ở trên giường gỗ khổng lồ được khắc hoa, Vân Hiểu Nguyệt không hề buồn ngủ, nàng để ý đến mặt sau thần điện cung Thái Tử tò mò muốn chết, trằn trọc không yên thật lâu sau, mắt Nguyệt Nhi lại mở ra, rốt cục, Vân Hiểu Nguyệt nằm không nổi nữa, nhảy xuống đổi lại thành y phục dạ hành, lướt ra cửa gỗ, hướng thần điện mà đi.

Ngoài cung Thái Tử thị vệ rất nhiều, nhưng bên trong trừ bỏ vài tiểu hầu, không có một người thị vệ, Vân Hiểu Nguyệt không có đi trên nóc nhà, mà chỉ thu liễm hơi thở, như gió hướng về phía sau khu rừng nhỏ kia lao đi.

Hôm nay Chu Tước Hoàng nói qua nơi này thủ vệ võ công rất cao, Vân Hiểu Nguyệt ẩn thân chợt tiến vào phòng ở chỗ tối của rừng cây cách đó không xa, nín thở ngưng thần, nhảy lên trên cây đẩy lá cây tươi tốt, trước mắt xuất hiện một tòa cung điện khổng lồ nguy nga trang nghiêm, chỉ là tòa cung điện này hình vuông, đều là dùng màu trắng tảng đá kiến cố mà tạo thành, 4 mái hiên đẹp lạ, chiếm cứ bốn con Phượng Hoàng màu vàng ngủ say, cửa chính phía trên bảng hiệu to tướng, viết hai cái chữ “Thần điện” to màu vàng, hai bên cạnh cửa cũng có hai tượng đá Phượng Hoàng giương cánh muốn bay, trước cửa là một mảnh hoa viên rất lớn, lại mọc đầy sắc hoàng kim.

Vân Hiểu Nguyệt không biết loại hoa này, hương khí thanh nhã xông vào mũi, còn dư lại ba mặt, đều đầy là cây cối cao lớn dài hơn, dưới ánh trăng chiếu sáng, thần điện ở giữa có vẻ thần bí mà cao quý, làm cho Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc, nơi này căn bản không có thủ vệ, mặc cho nàng tìm kiếm như thế nào, trừ bỏ trong thần điện có một tiếng thở thanh cạn, lại cũng không có  hơi thở của người nào khác, thật sự là rất kỳ quái!

Trên tại đại lục này, không có người so nội lực của nàng cao hơn, điểm này, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng rất rõ ràng, giải thích duy nhất chính là, nơi này thật không có thủ vệ, trong lòng mặc dù phi thường kinh ngạc, nhưng Vân Hiểu Nguyệt vẫn quyết định vụng trộm nhìn xem, cầm lấy cái khăn đen đem mặt nàng che khuất, Vân Hiểu Nguyệt bước chân nhẹ nhàng một chút, một loại quỷ mị hướng cửa gỗ bên cạnh thần điện mà bay vào!