Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 70: Ra tay quá nặng




“Nguyệt Nhi, khuya lắm rồi, chúng ta đã hạ mấy chục ván, hắn từ sáng sớm bắt đầu ngay cả giọt nước cũng chưa uống, tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ chống đỡ không được.

Nguyệt Nhi, ta nghĩ, cho hắn nghỉ ngơi một chút đi, như thế nào?”

Cùng Vân Hiểu Nguyệt hạ cờ hồi lâu, Tư Đồ Viễn mắt thấy sắc mặt Phong Tuyệt bên ngoài viện trở nên trắng dần, rốt cục không nhịn được, mở miệng nói.

” Viễn, vậy chàng nói một chút, lúc trước khi chàng nhận huấn luyện ám vệ, chỉ là mỗi ngày đứng đơn giản như vậy sao?”

Nâng tay viết một chữ ” nhầm ” ở trên bàn cờ, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt hỏi.

” Đâu?”

Tư Đồ Viễn trong lúc nhất thời á khẩu không trả lời được, ám vệ là thị vệ bên người chủ tử, vô luận là độ trung thành, độ nhẫn nại, hay là yêu cầu trong võ công, đều cực kì nghiêm cẩn, thân phận chủ tử càng hiển hách, huấn luyện ám vệ càng tàn khốc.

Thường thường là hơn trăm người đồng thời huấn luyện, cuối cùng có thể ra cửa chỉ có mấy người, còn dư lại, không chết thì cũng tàn, chỉ là đứng một ngày, hình như là cường độ huấn luyện rất nhẹ rất nhẹ, cơ hồ là không đáng kể.

“Nhưng là… Bên ngoài gió nổi lên, trời sắp mưa, nàng nhất định phải để hắn tiếp tục đứng?”

Dừng một chút, Tư Đồ Viễn không ngừng cố gắng.

” Viễn, tâm tư của chảng, hẳn là đặt ở trên bàn cờ đi, nhìn xem, chàng lại thua rồi nha, coi như quên đi, chúng ta nghỉ ngơi đi!”

Cười híp mắt chỉ quân cờ đen bị nàng chận đến sít sao, Vân Hiểu Nguyệt lắc đầu, quyết định dừng lại.

“Nhưng là…”

“Ngủ đi chàng, nói nhiều muốn chết!”

Vẫy tay đem cửa gỗ đóng lại, Vân Hiểu Nguyệt lập tức đem Tư Đồ Viễn áp đảo, giống con bạch tuộc ôm lấy hắn, hai mắt nhắm nghiền.

“Nàng… Được rồi!”

Đáy lòng ám ám thở dài một hơi, Tư Đồ Viễn cũng không có biện pháp.

Hắn đã sớm nhìn ra Phong Tuyệt thích Nguyệt Nhi, bất quá, Nguyệt Nhi của hắn a, là người cực kì quật cường, một khi nhận định chuyện gì, hoặc là chán ghét người kia, muốn để nàng thay đổi mà nói, vô cùng khó khăn.

Lúc trước hắn cũng là đã trải qua nhiều đau khổ, mới rốt cuộc cùng người trong lòng gương vỡ lại lành, Phong Tuyệt mặc dù nói không có làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng là dù sao là bởi vì hắn, mới làm cho bọn họ gặp lại Huyền Kha, sau đó làm ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng Nguyệt Nhi nhất định thật chán ghét Huyền Kha kia, còn có Huyền Dạ kia làm hại bọn họ hiểu lầm trùng trùng, nếu Phong Tuyệt là huynh đệ của bọn họ, lấy tính cáu kỉnh của Nguyệt Nhi yêu ghét liền nhau, ngay Tần Vũ cũng chán ghét, Phong Tuyệt này, tiền đồ rất là mong manh a!

“Này, ta biết mình đang làm gì, Phong Tuyệt võ công không kém, đói vài ngày không chết được, chàng nghỉ ngơi thật tốt cho ta, biết chưa?”

Từ từ nhắm hai mắt Vân Hiểu Nguyệt phảng phất đã biết tâm sự của Tư Đồ Viễn, thoải mái mà ở trong ngực của hắn cọ cọ, lầm bầm nói.

” Được, ngủ ngon!”

Con ngươi đen lộ ra ý cười ấm áp, Tư Đồ Viễn biết Nguyệt Nhi của hắn là lo lắng hắn, trong lòng ngòn ngọt, nắm thật chặt cánh tay, lẳng lặng nhắm mắt ngủ yên.

Quả nhiên, giờ tý qua đi, trời thật sự đổ mưa lại rất to.

“Ào ào” tiếng mưa rơi cùng “Ù ù” tiếng sấm làm thức tỉnh Tư Đồ Viễn đang ngủ say, mở mắt ra, nhìn Vân Hiểu Nguyệt trong lòng ngủ chính thục, Tư Đồ Viễn suy nghĩ một lát, còn chưa có hành động, Vân Hiểu Nguyệt liền mở mắt.

“Này, lại nghĩ cái gì?”

“Cho hắn chiếc dù che mưa đi, nếu không, hắn cảm lạnh mà nói, sẽ không tốt!”

“Không chết được, ta là đại phu, cùng lắm thì ta trị liệu cho hắn là được, ngoan ngoãn ngủ, biết chưa?”

Trong mắt hiện lên nụ cười thản nhiên, Vân Hiểu Nguyệt ôn nhu trả lời. Viễn của nàng, thật sự là đáy lòng thiện lương a, rất thích!

“Được rồi!”

Không lay chuyển được Vân Hiểu Nguyệt, Tư Đồ Viễn đành phải nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi, tiếng mưa rơi leng keng, giống như là tiếng đàn, dần dần, ủ rũ đánh úp lại, hai người tiếp tục ngủ, cho đến bình minh.

Sau một đêm mưa, ở rạng sáng rốt cục ngừng lại, cả người Phong Tuyệt ướt đẫm lẳng lặng đứng ở trong sân, ướt đẫm cẩm y dính sát vào thân thể, lộ ra dáng người tỉ lệ hoàn mỹ vô khuyết, màu đen tóc dài dính sát vào nhau ở trên người, trên trán, còn nhỏ xuống vài giọt nước, khiến cho gương mặt tuấn mỹ giống như điêu khắc càng là gợi cảm dị thường, cặp mắt u ám thâm thúy yên tĩnh nhìn phiến cửa gỗ khép chặt, khêu môi gợi khóe hàm chứa một tia kiên định cười nhạt, chính là sắc mặt kia tái nhợt cùng môi mỏng hiện ra nét mỏi mệt.

Từ nhỏ đến lớn, mặc dù nói không có trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng là mẫu thân đối với hắn che chở đầy đủ như thế, sau khi lớn lên, thành người đứng đầu trại, trừ bỏ mẫu thân qua đời, hắn chưa từng để ý đến một nữ nhân nào, chớ nói chi là lấy vợ sinh con, hắn không cần.

Nhưng là đây hết thảy, đều vì sau khi nhìn thấy nữ tử dùng tên giả Vân Hiểu này, trở nên mất khống chế! Mới đầu là bởi vì nàng nam trang, phong tư lạnh nhạt xuất trần, y thuật xuất thần nhập hóa, mặc dù nội tâm đạm mạc lại nóng cháy thiện lương, làm hắn thật sâu thuyết phục, làm hắn cảm thấy hắn là một người mới, không thể bỏ qua nhân tài, cho nên hắn mới có thể để bồ câu chuyển thư nói cho Huyền Kha, hy vọng có thể vì hắn lưu lại người mới này, không nghĩ tới, hắn lại là nàng?

Khi hắn cởi bỏ lớp áo ngoài của nàng, tâm tình vui mừng không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, trong nháy mắt đó, hắn biết, hắn sớm tâm động, nhìn bộ dáng nàng thống khổ, nhìn nàng vì người nàng yêu thương rơi lệ, lòng tham của hắn đau, vì thế, hắn phái ra mọi người đi tìm Viễn, khắp nơi tìm không thấy, hắn quyết định mang theo nàng đi tìm Huyền Kha, hắn tin tưởng, đường đường minh chủ võ lâm, nhất định có thể giúp được nàng.

Chính là hết thảy đều là tạo hóa trêu người, hắn cũng thật không ngờ, đại ca hắn luôn luôn tín nhiệm, hoàng thượng tương lai trong cảm nhận của hắn, cũng coi trọng nàng, cho nên, mới xảy ra một màn thảm thiết hôn điển kia!

Cái nữ tử quyết tuyệt kia, cái nữ tử thà làm ngọc vỡ kia, mang theo lòng tràn đầy đau khổ rời đi, khiến hắn rung động, khiến hắn hoàn toàn lạc mất tim, cùng Huyền Kha quyết liệt xong, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ chấp nhất nàng như vậy, nhưng là yêu, chính là yêu, không có lý do gì, hắn thật vất vả tìm được nàng, quả quyết không sẽ rời đi, cho dù là chỉ có thể yên lặng thủ hộ, trải qua cuộc sống hàng ngày khó an, cho nên, khảo nghiệm nho nhỏ này, không làm khó được hắn!

“Ngươi là ai?”

Đột nhiên, một cái yêu mị thanh âm đi vào trong tai, tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc hồng y tuyệt mỹ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, dựa vào cánh cửa, cười nhạt hỏi.

Một ngày một đêm đứng yên khiến đầu Phong Tuyệt có chút choáng váng mắt hoa, nháy mắt mấy cái, lạnh nhạt nhìn hắn một cái, rồi nhắm mắt lại, trừ bỏ Nguyệt Nhi, hắn không muốn để ý bất luận kẻ nào.

“Câu Hồn, trở về a, mọi chuyện làm như thế nào?”

Cửa gỗ khép chặt truyền đến thanh âm trong veo quen thuộc, lập tức cửa sổ mở ra, Vân Hiểu Nguyệt mặc chỉnh tề chứa ý cười ôn nhu xinh đẹp, trong suốt nhìn Câu Hồn.

“Nguyệt Nhi, ta làm việc, nàng vẫn chưa yên tâm sao?”

Phi thân bay vào cửa gỗ, Câu Hồn đem Vân Hiểu Nguyệt ôm thật chặt trong lòng, không e dè ở trên mặt của nàng trùng trùng hôn một chút, cười đến so với hoa còn tươi đẹp hơn, ở bên tai của nàng, chua hỏi:

“Ta chẳng qua đi ra ngoài một ngày mà thôi, nàng lại trêu chọc một tên sao?”

Liếc nhìn người nào đó trong viện trừng lớn con ngươi đen, ánh mắt kinh ngạc, tay Vân Hiểu Nguyệt nắm ở hông của hắn, mỉm cười nói:

“Hắn chính là Phong Tuyệt.”

“Cái gì?”

Câu Hồn ngẩn ra, ánh mắt nhất thời trở nên nguy hiểm, mắt hoa đào xinh đẹp híp lại:

“Hắn chính là Phong Tuyệt? Phong Vân trại Phong Tuyệt?”

“Đúng vậy, hắn hôm qua tới tìm ta, bảo là muốn làm ám vệ của ta!”

“Hừ, ám vệ sao? Chỉ sợ là có tâm tư khác đi, Nguyệt Nhi, xem ta giáo huấn hắn!”

Câu Hồn ánh mắt lạnh lùng, bay ra ngoài huy chưởng hướng Phong Tuyệt công tới.

Phong Tuyệt ngẩn ra, bản năng vận khí chống cự, chẳng qua một đêm chịu đựng nên khí lực không tốt, bay lên đụng phải cành cây, té xuống, lập tức lại bò lên, cùng Câu Hồn đánh nhau.

Không hứng thú nhìn hai người tranh đấu, Vân Hiểu Nguyệt xoay người cười hì hì nói:

” Viễn, chúng ta cùng nhau dùng ăn sáng đi!”

“Nguyệt Nhi, bọn họ không có sao chứ!”

Tư Đồ Viễn lo lắng hỏi.

“Câu Hồn sẽ có chừng mực, để chàng ấy đi đi!”

Nhún nhún vai, Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ:

“Ta không có đuổi Phong Tuyệt đi, mà là để hắn đứng ở trong sân, Câu Hồn tự nhiên hiểu ý của ta, hắn là đang khảo nghiệm hắn a, thị vệ đã đem đồ ăn sáng vào rồi, đi ăn đi!”

” Được!”

Bên ngoài đánh đến “Binh binh bàng bàng”, phi thường náo nhiệt, trong viện bọt nước văng khắp nơi, cây bay tứ tung, dẫn tới bọn thị vệ sân khác phân phân nghển cổ thăm hỏi, mọi người ngây mồm nhìn tình hình chiến đấu kịch liệt tình hình chiến đấu, không biết nên làm thế nào cho phải.

Vân Hiểu Nguyệt cười khanh khách, cùng Tư Đồ Viễn chậm rãi ăn bữa sáng, không chút nào chịu ảnh hưởng từ phía ngoài, hai người ăn đến cao hứng thì cửa bị đá văng, một hồng ảnh bắn vào, bá đạo ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt, hơi hơi thở khẽ:

“Tiểu tử kia công phu cũng không tệ!”,

“Ha, có thể được khen ngợi của chàng, thật đúng là không dễ dàng đâu, Phong Tuyệt, cùng nhau ăn đồ ăn sáng đi!”

Vân Hiểu Nguyệt nở nụ cười, cao giọng kêu.

“Vâng!”

Thanh âm tuy nhẹ lại tràn đầy vui sướng truyền đến, Phong Tuyệt chật vật không chịu nổi bước tiến vào, tóc tán loạn, quần áo rách banh bươm, nhất là gương mặt tuấn dật kia, sưng đỏ lợi hại, ha, rất xấu a!

Vân Hiểu Nguyệt biết Câu Hồn là vì ghen, cho nên mới hướng trên mặt Phong Tuyệt mà đánh, cũng không nói ra, tiện tay ném ra một cái bình sứ:

“Phong Tuyệt, làm ám vệ của ta, phải ăn vào đoạn trường tán này, mỗi ba tháng uống một lần giải dược, bằng không hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi có dám hay không?”

Phong Tuyệt thân hình nao nao, không có chút do dự nào, mở ra bình sứ, ngửa đầu nuốt xuống, sau đó cười nhẹ:

“Phong Tuyệt đã thề, liền sẽ không phản bội người, tạ chủ tử ban thuốc!”

“Phong Tuyệt, không nên gọi ta chủ tử, gọi ta Nguyệt đi, ta cho ngươi một năm giải dược, ăn xong đồ ăn sáng, tắm rửa một cái, hảo hảo ngủ một giấc, sau đó phải đi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất của ngươi đi!”

Tay bưng lên một bát cháo đưa đến trước mặt Phong Tuyệt, Vân Hiểu Nguyệt cười đến thật thần bí.

“Cảm ơn Nguyệt, ta có thể giúp người làm cái gì?”

Phong Tuyệt cảm động tiếp nhận chén cháo kia, không có chút nào sợ hãi thân trúng kịch độc, mắt lạnh u ám thâm thúy tràn ra nhè nhẹ như trút được gánh nặng, còn có nhàn nhạt lo lắng mà vui sướng.

“Cho ngươi một năm, trở thành minh chủ võ lâm đời sau, thay thế địa vị Huyền Kha ở trong võ lâm, nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ thu ngươi làm ám vệ thứ hai của ta, như thế nào?”

Ánh mắt hơi lạnh lùng, Vân Hiểu Nguyệt ý cười càng sâu.

“Minh chủ võ lâm sao?”

Ánh mắt Phong Tuyệt hơi hơi buồn bã, lập tức xán lạn cười:

” Được, một lời đã định!”

Nụ cười sáng rực như hoa xuân phảng phất ánh sáng, chiếu rọi mắt ba người, gò má sưng đỏ kia, không chút nào ảnh hưởng rung động hắn mang đến, khiến Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng đại thán: nam nhan họa thủy a!