Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 75: Thật sự yêu ngươi




“Vân ca ca…”

Rất nhanh đã đến Quý Tân lâu, hai người vừa mới từ ngựa nhảy xuống, Bảo Bảo tựa như Hoa Hồ Điệp, hưng phấn mà từ trong phòng vọt ra, nhào vào trong lòng Vân Hiểu Nguyệt.

“Chuyện gì cao hứng như thế?”

Tiếp được thân ảnh hưng phấn của hắn, Vân Hiểu Nguyệt trêu ghẹo nói.

“Vân ca ca, khối băng lớn nói, chỉ cần ta ngoan ngoãn nghe lời, ta là có thể từ giờ trở đi được ở bên cạnh Vân ca ca, cho nên ta đem Đại Bảo cùng Nhị Bảo đều mang đến!”

“Đúng vậy, ta hướng Thiết Tranh cam đoan sẽ cẩn thận chiếu cố Bảo Bảo, hắn đã đồng ý, đợi cho Bảo Bảo ở ngán, ta sẽ đưa hắn trở về, được không?”

Câu Hồn mỉm cười đi tới giải thích.

” Dù sao chúng ta ngày mai sẽ phải tiến cung, Bảo Bảo cũng sẽ đi, ở trong một cái sân, náo nhiệt một ít, Câu Hồn, Viễn, các chàng mang theo Bảo Bảo cùng đi chơi đi, ta muốn nhìn tình huống Huyền Dạ một chút, tình huống cụ thể, để Viễn nói cho chàng biết đi!”

Mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt đem Bảo Bảo trong lòng giao cho Câu Hồn, phân phó nói.

“Được!”

Cho dù trong lòng cực kỳ kinh ngạc, Câu Hồn vẫn là rất phối hợp liền gật gật đầu, mang theo Bảo Bảo cùng Viễn đi ra ngoài.

Chậm rãi bước vào viện của Huyền Dạ ở, mấy người thị vệ thấy Vân Hiểu Nguyệt, liên vội cung kính thi lễ:

“Gặp qua Vân đại phu!”

“Chủ tử các ngươi đang ngủ sao?”

“Vừa mới tỉnh, đang uống thuốc. Mời người!”

Hai người thị vệ vội vàng đẩy cửa phòng ra.

Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt nhảy đi vào đã nhìn thấy Huyền Dạ dựa vào trên nệm êm, an tĩnh uống canh trong tay thị vệ, thấy Vân Hiểu Nguyệt tiến vào, trong mắt hiện lên kinh hỉ, lộ ra vẻ tươi cười:

“Hiểu, ngươi giúp ta uống thuốc, được không?”

Hơi sững sờ, Vân Hiểu Nguyệt đi lên phía trước tiếp nhận chén thuốc trong tay thị vệ, múc một muỗng, đưa tới:

“Cảm giác khá hơn một chút sao?”

” Ừ, Hiểu, cám ơn ngươi đã cứu ta, Huyền Nhất cũng đã nói cho ta biết, vì cứu cái mạng nhỏ của ta trở về, ngươi đã tiêu hao hết tất cả chân khí, hôn mê bất tỉnh.

Hiểu, thực xin lỗi, trước kia ta đối với ngươi như vậy, ngươi chẳng những không mang thù, còn liều mạng cứu lại ta.

Hiểu, ta thật sự là tội đáng chết vạn lần!

Hiểu, Viễn đâu, ta sai lầm rồi, ta muốn hướng hắn sám hối, ta muốn thỉnh cầu sự tha thứ của hắn, nếu không vì ta, các ngươi cũng sẽ không có nhiều hiểu lầm như vậy.

Hiểu, thực xin lỗi, ta sai lầm rồi, ngươi tha thứ cho ta, được không?”

Uống xong chén thuốc, trong mắt Huyền Dạ nổi lên đầy hơi nước, túm chăn gấm, áy náy nói.

Ách? Người này, khi nào thì trở nên phiến tình như vậy a, dừng!

” Hửm, vậy ngươi nói một chút, ngươi trước kia đã làm sai điều gì đây?”

Nhìn Huyền Dạ liếc mắt một cái, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

“Ta không nên quấn quít ngươi không buông, còn dẫn người mưu toan bắt ngươi lại, làm hại Viễn bị thương rơi vào dốc núi, làm hại ngươi thương tâm như vậy.

Hiểu, ta phải nên làm như thế nào, mới có thể có được sự tha thứ của ngươi đây?

Hiểu, ngươi biết không, trong nháy mắt khi ta bị ép uống thuốc độc, khi ta độc phát, khi ta đã cho ta sắp chết, tiếc nuối duy nhất của ta, chính là chưa kịp nói cho ngươi biết, ta thích ngươi, ta yêu ngươi. Sau lúc ngươi cứu tỉnh ta, ssể ta có cơ hội nói ra trong lòng ta, lúc ấy, ta thật sự cảm giác thật hạnh phúc, lúc ấy ta đã nghĩ, nếu ta có kiếp sau, ta chỉ nguyện ý cùng ngươi!

Hiểu, ta thế nào cũng không nghĩ ra, ta lại còn có cơ hội sống lại, Hiểu, thật sự cám ơn ngươi, có thể làm cho ta có cơ hội lại một lần nữa thấy ngươi, khi ta mắt liền nhìn thấy ngươi, ta liền nói cho ta bản thân – Huyền Dạ, từ giờ khắc này, ngươi chỉ vì người trước mắt này mà sống, bởi vì hắn cho ngươi cơ hội sống lại.

Hiểu, ta đã qua quỷ môn quan một lần, tất cả hận của ta, đều trở nên không quan trọng, ta chỉ muốn cùng ngươi bên nhau, ta biết bản thân ta không xứng với ngươi, ngươi cũng không thích ta, nhưng là Hiểu, có thể cầu ngươi một chuyện hay không.

Cho ta làm thị vệ của ngươi cũng được, gã sai vặt cũng được, chỉ cần có thể để ta có thể đi theo ở của ngươi, mỗi ngày đều được thấy ngươi, ta liền thỏa mãn.

Hiểu, được không?”

Nước mắt, từng giọt rớt mà đau quặn bụng dưới, Huyền Dạ thâm tình nói.

Aizzz…

Dưới đáy lòng than nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt có chút đau đầu: thế nào hiện tại chức vị thị vệ này của nàng nổi tiếng như vậy, một đám đều muốn làm thị vệ của nàng như vậy, thật là chịu không nổi!

“Huyền Dạ ta nói thật, ngươi nói không có sai, ta thích ngươi sao, một chút cũng không thích ngươi, càng chưa nói tới yêu ngươi, cho nên, ta chưa từng hi vọng ngươi lưu ở bên cạnh ta!

Ngươi là có thể là Thái Tử tương lai của Huyền Vũ Quốc, ngươi đã tỉnh ngộ, nên hảo hảo đi bù lại cho những người bị ngươi thật sâu thương hại, hảo hảo bảo vệ quốc gia của ngươi.

Huyền Kha người này dã tâm thật lớn, mặc dù nói hắn văn thao vũ lược, mọi thứ tinh thông, nhưng là tâm hắn thuật bất chính, Huyền Vũ Quốc nếu rơi vào trong tay hắn, chịu khổ, chính là dân chúng Huyền Vũ Quốc ngươi, hắn sẽ đem toàn bộ đại lục quậy đến gió tanh mưa máu, không được an bình.

Huyền Dạ, ngươi chịu khổ, ta đau lòng cho ngươi, nhưng là ngươi muốn vì vậy mà buông tha cho quốc gia của ngươi, thần dân của ngươi, ta sẽ khinh thường ngươi, nghe ta khuyên một câu, đợi cho thân thể khang phục, liền trở về đi, hảo hảo cùng Huyền Kha chu toàn, hoàn toàn dập nát mộng Đế Vương của hắn, làm một cái Hoàng Đế tốt,được không?”

Đưa lên khăn gấm, Vân Hiểu Nguyệt ôn hòa trả lời.

“Hiểu…”

Tiếp nhận khăn gấm Vân Hiểu Nguyệt đưa tới cầm ở trong tay, Huyền Dạ đau đớn thì thầm:

“Ta… Thật sự ngay cả tư cách ở bên cạnh ngươi làm một gã sai vặt cũng không có sao? Hiểu, ngươi thật sự hận ta như vậy sao?”

“Trước kia thật sự rất hận ngươi, vô cùng hận ngươi, hận không thể giết ngươi, sau ta tìm lại Viễn về, ta liền không có suy nghĩ đến chuyện đó nữa, đến lúc ngươi trúng độc, ngươi nói cho ta biết nỗi đau của ngươi, ta liền không hận ngươi.

Nhưng là Huyền Dạ, không hận ngươi, không có nghĩa là ta có thể nhận ngươi, biết không? Yêu một người có rất nhiều loại phương thức, ta thật cảm kích ngươi yêu ta, nhưng là ta không thể nhận tình yêu của ngươi, thật xin lỗi!”

Nói một hơi, Vân Hiểu Nguyệt mềm nhẹ mà kiên định cự tuyệt tình yêu Huyền Dạ bày tỏ.

“Đúng vậy…”

Nước mắt, rơi càng nhiều hơn, liễm hạ mi mắt, thu lại tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương, Huyền Dạ thê lương than nhẹ:

“Hiểu, ngươi đẹp như vậy, tốt như vậy, tựa như chấm nhỏ nơi chân trời, xa xôi mà không thể với được, ta hao hết tâm tư, dùng hết thủ đoạn, vẫn không có thể tới gần bên cạnh ngươi, ngược lại đem chính mình đẩy càng thêm xa xôi.

Hiểu, ta thật hối hận, nếu ta lúc trước không có sử dụng thủ đoạn cực đoan như vậy, có lẽ, ta sẽ có cơ hội tới gần ngươi, đáng tiếc, cơ hội này, là bị một tay ta phá huỷ, đây là bản thân ta gieo gió gặt bảo, không oán bất luận kẻ nào.

Hiểu, ngươi nói đúng, yêu một người, có rất nhiều loại phương pháp, ngươi hi vọng ta trở về Huyền Vũ Quốc, giành được vị trí Thái Tử, phải không?”

“Vâng!”

Nâng tay lau đi nước mắt nơi gò má hắn, Vân Hiểu Nguyệt thật kiên định nói.

“Được, nếu là chuyện ngươi muốn ta đi làm, ta sẽ làm tất cả, đoạt được vị trí Thái Tử, rồi đi lên ngôi vị Hoàng Đế?”

Nâng lên mắt khóc hồng, gò má gầy yếu Huyền Dạ tràn đầy khổ sở, nhẹ nhàng hỏi.

“Ngươi cùng Phong Tuyệt, tùy tiện ai cũng có thể, nhưng là không thể để Huyền Kha lên ngôi, về phần muốn xử trí hắn như thế nào, chuyện này liền là chuyện của chính các ngươi, ta không sẽ cố hỏi.

Huyền Dạ, ta biết, ngươi rất hận người kia, cho nên ta sẽ không ép ngươi, nếu ngươi không đồng ý cũng không có vấn đề gì, chính là sau khi ngươi khỏi hẳn, nhất định phải làm người tốt, được không?”

Ánh mắt Huyền Dạ tuyệt vọng khiến lòng Vân Hiểu Nguyệt có chút trầm trọng, ngữ khí cũng ôn nhu.

“Hiểu, ôm ta một cái, được không?”

Nhìn chằm chằm mặt cười Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Dạ đột nhiên khẩn cầu.

Giật mình, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, buông ra chén thuốc trong tay, nghiêng thân ôm lấy hắn.

Trong lòng thân thể gầy yếu của hắn khiến Vân Hiểu Nguyệt nhướng mày, theo bản năng nắm thật chặt cánh tay, an ủi vỗ vỗ của hắn lưng:

“Thôi, thật sự không nguyện ý, thì không nên đi!”

“Hiểu, ngươi thật là ấm áp a…”

Hoàn toàn thả lỏng thân thể, tựa đầu đặt ở trên bờ vai Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Dạ nhắm mắt lại, say mê thì thầm:

“Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, đã bị ngươi hấp dẫn thật sâu!

Hiểu, lúc ta sáu tuổi khi mẫu hậu qua đời, ta liền không còn có cảm thụ quá ấm áp như vậy, nhất là… Ta trở nên hận đời, trở nên không tin bất luận kẻ nào, trong lòng tràn đầy bạo ngược, tràn đầy hận ý, hết thảy những thứ tốt đẹp, ta đều muốn hủy diệt.

Hiểu, là ngươi cứu vớt ta, cám ơn ngươi, Hiểu, là ngươi khiến ta cảm nhận được ấm áp đã lâu ta không có được, ta yêu ngươi! Cho dù là ngươi không thương ta cũng không có vấn đề gì, ta sẽ luôn luôn yêu ngươi, cho đến đi đến sinh mạng tận cùng, vì ngươi, chuyện gì ta cũng nguyện ý đi làm, ta đáp ứng ngươi, nhất định sẽ đoạt được vị trí Thái Tử, trở thành Hoàng Đế Huyền Vũ Quốc, làm một người tốt, ngươi tin tưởng ta sao?”

“Tin!”

Không biết vì sao, trong lòng nổi lên nhè nhẹ cảm động, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười trả lời.

“Hiểu, như vậy, trong thời gian ta ở đây tĩnh dưỡng, ngươi có thể mỗi ngày đều đến xem ta hay không?”

“Có thể, sáng sớm ngày mai, chúng ta cùng nhau đến Hoàng cung đi, Hoàng Thượng Bạch Hổ Quốc lo lắng cho ngươi, cho ngươi vào cung ở, ta tự nhiên cũng phải đi, đương nhiên mỗi ngày đều đến thăm ngươi, người hảo hảo phối hợp, mười ngày sau cử hành quốc yến, sau đó, ngươi nên trở về đi, biết chưa?”

“Ừ, sáng sớm ngày mai cùng đi đi!”

“Được!”

Nằm xuống, nhắm hai mắt lại, Huyền Dạ không nói nữa, vì hắn đắp kín chăn gấm, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy đi ra phòng, ánh mặt trời ấm áp khiến tâm tình của nàng khá hơn, nàng phảng phất cảm giác, cảnh tượng tiêu dao giang hồ tốt đẹp, đang ở vẫy tay với nàng!

… … … … … … …...

“Chủ tử, vừa mới nhận được tin tức, Hoàng Đế Bạch Hổ Quốc đã hạ chỉ để Thái Tử Chu Tước cùng Huyền Dạ vào ở trong cung, đi theo chính là bọn Vân Hiểu Nguyệt.

Chủ tử, cái hồng y nam tử bên cạnh Vân Hiểu Nguyệt kia chúng ta tra không được lai lịch của hắn, bất quá tên của hắn, lại cùng ‘Quỷ môn’ môn chủ giống nhau, cũng gọi Câu Hồn, thuộc hạ vẫn không thể phán đoán bọn họ có phải là cùng một người hay không, bởi vì ‘Quỷ môn’ môn chủ luôn luôn đều thật thần bí, trên giang hồ rất ít người gặp qua bộ mặt thực của hắn, thám tử đều vẫn đang tra.

Đúng rồi, nghe nói Hoàng Thượng Bạch Hổ Quốc mười ngày sau muốn cử hành quốc yến, mở tiệc chiêu đãi tất cả sứ thần, Điện Hạ, chúng ta ngày mai rốt cuộc về Huyền Vũ Quốc hay không?”

Trong phòng âm u, một huyền y nhân quỳ trên mặt đất, cung kính bẩm báo.

“Phải không?”

Thật lâu sau, một thanh âm lạnh như băng vang lên.

“Cho dù là ‘Quỷ môn’ môn chủ thì thế nào, chọc người của ta, toàn bộ giết không tha, truyền lệnh của minh chủ võ lâm, tất cả môn phái, toàn lực đuổi giết ‘Quỷ môn’ môn chủ Câu Hồn, là hắn hại ta gặp đại nhục này, ta tuyệt đối không thể bỏ qua hắn, về phần Vân Hiểu Nguyệt sao? Hừ… Để ta tự mình tới, ta cũng không tin, ta đấu không lại nàng, một nữ nhân lại khuấy đảo được thiên hạ đại loạn, đợi cho ta bắt lấy nàng, ta muốn làm cho nàng sống không bằng chết!

Ngày mai sẽ không quay về, mười ngày sau quốc yến, ta tự nhiên muốn đi, nói như thế nào, ta cũng là sứ thần kia lão bất tử phái tới, nếu tùy tiện trở về, hắn lại có lý do chèn ép ta.

Huyền Dạ được cứu sống thì thế nào, còn không phải phế nhân sao? Là lỗi của ta, nếu không phải ta nhất thời mềm lòng, Huyền Dạ đã sớm chết, Tư Đồ Viễn cũng trừ đi, nữ nhân kia, quả nhiên là họa thủy!

Bất quá, từ nay về sau, ta sẽ không mềm lòng, đi ra ngoài đi, để ta nghỉ ngơi thật tốt, Huyền Kha ta tuyệt đối không có khả năng cứ bị đánh đảo như vậy, mười ngày sau, ta sẽ lại là minh chủ võ lâm hiệp can nghĩa đảm, Thái Tử Huyền Vũ Quốc kiêu ngạo tự tin, cút ra ngoài!”

“Vâng!”

Thu lại đáy mắt thật sâu lo lắng, rất cung kính cấp tốc lui ra ngoài: Đại Điện Hạ như vậy, thật sự là quá nguy hiểm, nên làm thế nào mới tốt đây?