Tuyệt Sắc Yêu Phi

Quyển 2 - Chương 98: Viễn đáng yêu




Edit: Tiểu Dung

Beta: Ụt Ác Từ Pé

Ngày chờ đợi đang qua đi, từ lần trước sau khi vai trái Huyền Kha bị thương, bên ngoài người theo dõi ẩn núp có vẻ xem càng chặt hơn, mà một đống thị nữ im không nói, khi ở sau lưng nàng lại có ánh mắt phẫn hận kia, sắp đem nàng nướng cháy lên.

Liên quan à nha, đem nàng xem chặt chẽ, hận không thể liền ngay cả đi nhà cầu cũng muốn canh gác ở một bên, càng chưa nói tới chơi trò chơi một chút, thường thường còn chưa kịp hành động, đã bị bóp chết từ trong trứng nước, buồn bực à!

Biết rõ là dụ ý của Huyền Kha, nhưng tên đáng chết này vừa giống như mất tích vậy, ngay cả thân ảnh cũng không còn thấy đâu, Vân Hiểu Nguyệt suy nghĩ lại tức giận cũng là vô sự vô bổ, đợi tới ngày thứ tư, vẫn không có thấy thân ảnh Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt không nhịn được, gọi Hồng nhi tới muốn nàng đi tìm Huyền Kha đến, nàng phải làm rõ ràng, giam cầm nhiều ngày như vậy, còn nhất định phải qua bao lâu nữa?

Cùng Bảo Bảo ngồi cạnh cửa sổ thích ý mà đánh cờ, lấy điểm chỉ số thông minh của Bảo Bảo, tự nhiên so ra kém Vân Hiểu Nguyệt, thường thường đi bước tiếp theo thật muốn lâu, trong chốc lát rồi mới hạ xuống, tiểu tử kia lại mắc kẹt, Vân Hiểu Nguyệt bưng trà thơm khẽ nhấp một cái, nhìn ngoài cửa sổ xem, đi qua hơn một canh giờ, Hồng nhi vẫn chưa về, thật sự là kỳ quái nha!

“Tỷ tỷ, Bảo Bảo đã biết, đánh ở chỗ này, đúng hay không?”

Một tiếng vui sướng hoan hô, kéo suy nghĩ của Vân Hiểu Nguyệt lại, mỉm cười nhìn bàn cờ, Vân Hiểu Nguyệt cầm một con cờ màu đen nhẹ nhàng vừa để xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bảo lập tức xụ xuống, miệng dẩy lên thật cao, gương mặt khó xử, cũng bộ dạng đáng yêu vậy, chọc cho Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được cười loan mi.

“Đứng lại, Viên Nhi cô nương, các nàng là ai?”

Đột nhiên, một tiếng trầm trầm gào to truyền vào trong tai, Vân Hiểu Nguyệt nghiêng đầu vừa thấy, Viên Nhi đã trở lại, phía sau còn đi theo hai người nha hoàn, trong tay bưng hai cái khay, bên trong đặt trái vải non tươi, hiển nhiên nàng là khoái mã đưa tới đòi niềm vui à, chẳng qua, không có thấy thân ảnh Huyền Kha.

Là không dám gặp, hay là còn chưa phải nguyện ý gặp? Hừ!

Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng cười, lôi kéo Bảo Bảo đi xuống dưới lầu.

“Chủ tử nói qua, tòa lầu nhỏ này người xa lạ không được tiến vào, Viên Nhi, ngươi quên sao?”

Một nam tử hắc y che mặt, ngăn đón trước mặt ba người, lạnh lùng nói.

” Biết, nô tì vội vã muốn cô nương nếm được thức ăn tươi, kêu hai nha đầu tới phòng bếp giúp ta bưng, vị đại ca này, thực xin lỗi, chuyện này Viên Nhi sẽ phái các nàng trở về, người ngàn vạn đừng nói cho chủ tử, van xin người!”

Viên Nhi ngẩn ra, trong mắt to nhanh chóng chứa đầy nước mắt, cầu xin nói.

“Hừ, lần sau chú ý chút cho ta, đi nhanh đi!”

Nam tử hắc y ngữ khí hơi chậm, tay tiếp nhận hai cái khay, hai người nha đầu sợ tới mức lạnh run, vừa định xoay người, Vân Hiểu Nguyệt đi ra.

“Chậm đã, chủ tử ngươi nói không thể vào thì không thể tiến vào sao? Hừ, ta càng muốn làm cho các nàng tiến vào, đưa đồ cho các nàng, làm cho các nàng bưng lên đi!”

Đứng ở cửa lớn, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng phân phó, nàng muốn cùng hắn đối nghịch, dạy dỗ tiểu nhân, còn sợ ông trùm không đi ra?

“Cô nương, chủ tử phân phó, tiểu nhân không dám không nghe theo, mời cô nương thông cảm. “

Hắc y nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh xoay người thi lễ, cung kính cự tuyệt.

“Ta đúng là không thông cảm, ngươi có thể như thế nào?”

Chậm rãi tiến lên đứng ở che mặt nam tử trước mặt, Vân Hiểu Nguyệt khiêu khích nhìn hắn, đạm mạc trả lời.

“Cô nương, thỉnh không nên làm khó tiểu nhân, kính xin người lên lầu nghỉ tạm!”

Nam tử hắc y bưng hai cái khay, ánh mắt tức giận không thôi, lạnh lùng trả lời.

“Ha, liền ngay cả chủ tử ngươi cũng không dám nói với ta như vậy dù chỉ một chút, ngươi tính là cái gì mà dám nói vậy?”

Ánh mắt lạnh lùng, Vân Hiểu Nguyệt buông tay Bảo Bảo ra, bước chân vừa trợt, lướt qua hắc y nhân, đi tới trước mặt hai người thị nữ, kéo tay hai người lại, cảm xúc quen thuộc làm cho trong lòng nàng chấn động, mừng như điên, trái tim nảy lên.

Nàng vừa mới đã cảm thấy, người nha hoàn bên trái này tuy rằng không cao, nhưng thân ảnh kia, thấy thế nào đều rất quen thuộc, hiện tại nắm giữ tay nàng, Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt đã biết, nha đầu này, là Tư Đồ Viễn cải trang giả dạng, là súc cốt công có thể cho thân hình con người trở nên nhỏ bé lại, trên mặt có thể là mặt nạ da người, chỉ có tay này, là không lừa được người khác, hắc hắc…

“Cô nương, người…”

Con ngươi đen của nam tử hắc y coi như muốn phun ra lửa, tay nắm khay nổi gân xanh, hiển nhiên trong lòng phẫn nộ không thôi, Vân Hiểu Nguyệt buông tay ra, từ trong khay cầm lấy một trái vải nhẹ nhàng sờ, đem trái vải mật ngọt bỏ vào miệng Bảo Bảo đứng bên cạnh, cười híp mắt nói:

“Thế nào, hận ta làm chủ tử ngươi bị thương đúng không? Nhưng là… chủ tử ngươi thích ta làm thương tổn hắn mà, ngươi quản được sao? Tiểu Hắc, ngươi tốt nhất đừng làm ta mất hứng, nếu không, tâm tình bổn cô nương không tốt, lần sau thì không phải là thương tổn cánh tay chủ tử ngươi đơn giản như vậy. Hiện tại bổn cô nương muốn mang theo hai người nha hoàn này đi vào hầu hạ, về phần ngươi, bởi vì xen vào việc của người khác, hại bổn cô nương mất hứng, liền phạt ngươi đứng ở chỗ này làm một con chó giữ cửa đầy trung thành đi, hừ!”

Thật kiêu ngạo thưởng hắn một cái xem thường thật lớn, Vân Hiểu Nguyệt vỗ vỗ tay, lôi kéo Bảo Bảo, túm túm đi rồi trở về, nàng tin tưởng, Tiểu Hắc kia nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

“Vâng!”

Quả nhiên, thanh âm cắn răng nghiến lợi ở sau người vang lên, lập tức hài lòng nghe thấy tiếng bước chân phía sau dồn dập truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt cao hứng cười.

“Ngươi tên là gì?”

Ngồi ở trong chính sảnh, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì hỏi, ánh mắt chỉ hướng ngắm trên người Tư Đồ Viễn, nhìn một cái, bộ ngực cao thẳng, vòng eo mảnh khảnh, lại hợp với ngũ quan sạch sẽ, sinh ra biểu tình khiếp sợ, thấy thế nào giống một cái giai nhân kiều diễm thanh tú, nhìn không ra vị nam nhân Viễn soái ca như vậy, mang nữ trang của nữ nhân lên, một chút cũng không thua gì nha, thật là đáng yêu!

“Nô tì Khinh Khinh, tham kiến cô nương. “

Xoay người được cái lễ tiêu chuẩn rồi, Tư Đồ Viễn tế thanh tế khí trả lời, tiếng nói mềm mại mang theo một tia khàn khàn, làm Vân Hiểu Nguyệt nén cười không thôi.

“Còn ngươi?”

“Nô tì Tiểu Đồng, tham kiến cô nương!”

“Ừ, được rồi, ta thích, Tiểu Đồng à, đi hầu hạ Thái Tử, Khinh Khinh, lại đây hầu hạ bổn cô nương, Viên Nhi, đi lấy chút bạc vụn lại đây thưởng cho các nàng.”

Tựa vào trên ghế, Vân Hiểu Nguyệt phân phó.

“Vâng!”

Nhìn Viên Nhi đi lên lâu, mà Tiểu Đồng cung kính đứng ở bên cạnh Bảo Bảo, hầu hạ Bảo Bảo bộ mặt cao hứng ăn trái vải, Vân Hiểu Nguyệt hướng về phía Khinh Khinh tặc tặc cười, tay kéo hắn đến bên cạnh, trong mắt hiện lên nồng đậm tưởng niệm:

“Viễn…”

Môi anh đào hé mở, không tiếng động khẽ gọi.

Tư Đồ Viễn gắt gao nắm tay Vân Hiểu Nguyệt, con ngươi đen xinh đẹp hiện ra đốm lửa tình yêu say đắm, môi anh đào khẽ run, đột nhiên nghiêng thân ở trên mặt của nàng nhanh chóng hôn một chút, tay đưa vào trong ngực, lấy ra một cái bình sứ cùng một phong thơ, cấp tốc nhét vào trong tay nàng, sau đó gục đầu xuống, rút tay ra, động thủ nhanh lên trái vải.

Khẩu quyết khẽ niệm, đem những thứ đó thu vào trong chỉ giới, Vân Hiểu Nguyệt vụng trộm tay đi vòng qua sau lưng của hắn, cách ngoại y khẽ vuốt vuốt cái mông rắn chắc của hắn, cảm giác hài lòng việc hắn cả người cứng đờ, trái vải trong tay hơi kém tí sẽ rớt xuống, sau đó từ bên tai nhanh chóng đỏ ửng bắt đầu tràn ngập bừng lên, Vân Hiểu Nguyệt cười đến nỗi ánh mắt đều híp lại thành một đường cong.

( Ụt: Nguyệt tỷ dê trắng trợn Viễn ca. Cơ mà ta thích, gặp ta ta cũng dê * đỏ mặt-ing *)

Thật đáng yêu à…

Viễn của nàng, thế nào đáng yêu như thế đấy, yêu chết đi được!

“Nguyệt Nhi, đừng như vậy, quá nguy hiểm, Nguyệt Nhi…”

Tiếng nói ngượng ngùng quen thuộc truyền vào trong tai, mang theo đặc âm cuối của Tư Đồ Viễn thoát ra, thật sự là dễ nghe đó nha!

Có giải dược, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt thật muốn nhảy lên, tâm vui sướng mà nổi lên, lại đùa giỡn lên hắn.

Ngón tay đi theo cái mông tiến vào bên trong áo, trực tiếp sờ lên phía sau lưng bóng loáng của hắn, cảm giác như tơ lụa, đường cong vân da duyên dáng, làm cho Vân Hiểu Nguyệt yêu thích không muốn buông tay, trong mắt ý cười sâu hơn!

“Nguyệt Nhi bảo bối, đừng làm rộn, trời à…”

Cắn môi, mạnh mẽ đè nén dục hỏa trong lòng xuống, Tư Đồ Viễn vội vàng truyền âm, trong con ngươi đen tràn đầy bất đắc dĩ cùng tình yêu.

Ha ha, ai bảo chàng tới trễ như vậy, trừng phạt nho nhỏ một chút!

Chau chau mày, vứt cho hắn một cái tặc lưỡi cười, động tác của Vân Hiểu Nguyệt càng thêm kiêu ngạo, Tư Đồ Viễn bây giờ là thân phận nha hoàn, nơi này lại là chính sảnh, hắn làm sao dám động? Kết quả là, chỉ có thể cắn chặt răng “chịu đựng” móng vuốt sắc của nàng ở sau lưng của hắn tàn sát bừa bãi, dần dần dời xuống, một cái bộ vị nào đấy, lặng yên ngẩng đầu lên, mặt càng ngày đỏ hơn!

“Cô nương, bạc vụn mang tới cho người. “

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Viên Nhi đi xuống lầu, cung kính đưa bạc vụn lên.

” Uh, hai nha đầu này cũng không tệ, thưởng cho các nàng, lui ra đi!”

Tay vẫn vụng trộm không bỏ ra, ở đỉnh rắn chắc trước ngực của Tư Đồ Viễn véo nhẹ một chút, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì phân phó.

“Tạ cô nương ban cho, nô tì cáo lui!”

Cho bạc vùi vào bộ phận “ngực” cao ngất của Tư Đồ Viễn, cung kính thi lễ, lui xuống.

Làm hại Vân Hiểu Nguyệt rất là thủ đoạn, vừa mới thế nào liền không có sờ một chút ngực hùng vĩ của hắn nhỉ, bên trong kia rốt cuộc là cái gì, cứ như vậy mà cao ngất, tò mò chết nàng!

“Các ngươi là loại người nào, ai cho phép các ngươi đến chỗ này, hửm?”

Đột nhiên, ngoài cửa xuất hiện Huyền Kha ẩn chứa sát khí lạnh lùng quát hỏi, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng “Lộp bộp” một chút, đứng lên, liền xông ra ngoài.

“Thế nào, ta nhàm chán trêu đùa các nàng chơi, không được sao?”

Mặt lạnh lùng, Vân Hiểu Nguyệt chất vấn.

” Hửm?”

Hoài nghi nhìn hai nha hoàn quỳ trên đất, Huyền Kha nhướn mày, vừa muốn mở miệng, Vân Hiểu Nguyệt lớn tiếng doạ người:

“Ngươi rốt cục cũng xuất hiện, hừ, lập tức vào đây, ta tìm ngươi có việc!”

Ngữ khí tương đối không khách khí, nhưng với Huyền Kha thì đây là chuyện hắn ước mơ tha thiết, nháy mắt trên mặt tách ra tươi cười, ngữ khí cũng ôn hòa đứng lên:

“Đi xuống đi, về sau không được đến chỗ này, nghe chưa?”

“Vâng!”

Tư Đồ Viễn an toàn rời đi, trái tim Vân Hiểu Nguyệt treo lên rốt cục mới hạ xuống, bĩu môi, nhàn nhạt nhìn Huyền Kha một cái. Xoay người đi vào.

“Nguyệt Nhi tìm ta có chuyện gì?”

Ngồi vào đối diện Vân Hiểu Nguyệt, Huyền Kha mở miệng hỏi, mắt to tận lực nhìn Bảo Bảo bên cạnh thở nhẹ phì phò, nhưng Vân Hiểu Nguyệt vẫn không có sơ sẩy, cười híp mắt hướng hắn vẫy tay, đưa hắn đến bên cạnh, tự nàng giúp hắn bóc trái vải lên.

“Huyền Kha, ngươi chuẩn bị đem chúng ta quản tới khi nào, hửm?”

Trấn an vỗ lưng Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

” Chắc không lâu nữa đâu, Huyền Tà đã lâm vào hôn mê sâu, bất quá ba ngày là có thể đi xuống bồi mẹ ruột của ta, sau ba ngày đó, Nguyệt Nhi, nàng sẽ phải là thê tử Huyền Kha ta, Hoàng Hậu duy nhất Huyền Vũ Quốc, được không?”

Mắt phát ra tia sáng cùng vẻ mặt tự tin, Huyền Kha trả lời.

“Ba ngày?”

Thật nhanh nha!

Thân thể hơi hơi cứng đờ, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc khẽ kêu:

“Ngươi xác định sao?”

“Đương nhiên xác định! Hắc hắc… Nguyệt Nhi, ta thật sự là thật cao hứng, nàng biết không, ta cũng thật không ngờ chuyện tiến hành thuận lợi như vậy, liền ngay cả người trong võ lâm ta cũng không cần mượn, bởi vì hiện tại thị vệ Hoàng cung đều là người của ta, trong triều chúng thần đều thần phục với ta, tuy rằng Huyền Dạ thường xuyên ra vào trong cung, nhưng ta mới là Thái Tử, người thừa kế danh chính ngôn thuận.

Huyền Dạ hắn dù cố gắng thế nào cũng uổng công, cái lão bất tử kia tay không thể động, mắt không thể mở to, miệng không thể nói, hắn liền cơ hội tuyên bố di chiếu cũng không có.

Nguyệt Nhi, giấc mộng nhiều năm qua của ta rốt cục sẽ thực hiện được, một khi ta đăng cơ làm Hoàng Đế, ta sẽ nhận nàng tiến cung, đợi cho Thanh Long cùng Bạch Hổ, Chu Tước tam quốc là lúc đánh cho lưỡng bại câu thương050, đúng là lúc ta Huyền Kha phát binh, sau chờ ta nhất thống thiên hạ, ta muốn trước mặt khắp thiên hạ cưới nàng làm Hậu, Hoàng Hậu một đời một kiếp, được không?”

Thần thái phấn khởi tươi cười xán lạn giống như ánh mặt trời, nháy mắt chiếu sáng chính sảnh, như phát ra từ nội tâm vậy, chân chính khoái hoạt tươi cười. Trong nháy mắt này, là cực đẹp, tuyệt mỹ chói mắt, giữ lại tròng mắt trong suốt tình yêu kia, chân thành tha thiết nhớ nhung, làm cho Vân Hiểu Nguyệt nao nao, đôi mắt, rũ xuống.

“Ngươi vì sao yêu ta?”

Trầm ngâm thật lâu sau, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt hỏi.

“Bởi vì… Nàng là ấm áp duy nhất đối với ta, Nguyệt Nhi, nàng nam trang, phong thần tuấn lãng, nho nhã xuất trần, mà nàng mặc nữ trang, lãnh diễm tuyệt mỹ, làm cho người ta liếc mắt một cái liền động tâm, biết không hả?

Từ trên người của nàng, ta cảm nhận được ấm áp chưa bao giờ biết qua, lòng của nàng, thiện lương mà nồng cháy, có thể tận lực tận tâm vì cứu một người không quen biết, có thể vì cứu một người mà bị thương nàng quá mệt người đến té xỉu, nàng như vậy, thế nào không khiến người tâm động?

Có lẽ, đây là nguyên nhân bọn Bạch Diệp tình nguyện buông tha cho hết thảy cũng phải theo đuổi bằng được cùng nàng đi, kỳ thực, Nguyệt Nhi, ta biết, nàng thật thông minh, thậm chí so với ta thông minh hơn, nhưng tất cả thủ đoạn của nàng, đều chỉ vì bảo vệ người yêu nàng, mà ta, không chỉ muốn trở thành người yêu của nàng kia, càng muốn trở thành người có thể đem lại vinh quang cho nàng!

Nguyệt Nhi, ta biết trước kia ta làm rất nhiều chuyện hại nàng, tất cả đều là vì ta yêu nàng, ta yêu nàng yêu đến phát cuồng, cho nên ta hết cách, ta quả thật sai lầm rồi, nàng tha thứ cho ta đi, được không?”

Ôn nhu thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt mặt đạm mạc cười, Huyền Kha thong thả mà kiên định nói hết.

“Tha thứ sao?”

Vân Hiểu Nguyệt nhìn hắn trong nháy mắt có chút sợ sệt, nhàn nhạt nở nụ cười:

“Bởi vì yêu, cho nên làm tổn thương, này là lý do của ngươi sao? Huyền Kha, ngươi xác định ngươi yêu ta? Không phải, ngươi yêu nhất thủy chung chính là ngươi, bởi vì Huyền Tà không thương ngươi, cho nên ngươi muốn giết hắn, bởi vì ta không thương ngươi, cho nên ngươi muốn tìm ta đem cột vào bên cạnh ngươi, buộc ta yêu ngươi, loại tâm lý này ích kỷ, không gọi là yêu, mà gọi là giữ lấy!

Huyền Kha, yêu chân chính là buông tay, là thành toàn, là bảo hộ, duy chỉ không có độc chiếm, mà ngươi cố chấp hẹp hòi, càng làm cho ta cảm thấy buồn cười, ngươi tổng thể cho rằng Huyền Dạ sẽ đoạt ngôi vị Hoàng đế của ngươi, nhưng mà ngươi có biết hay không, từ đầu đến cuối, hắn không có một chút ít ý niệm như vậy, ngươi bị cừu hận che đi đôi mắt, cho nên ngươi chưa từng có muốn đi tìm hiểu hắn, quan tâm hắn, ngươi cho là toàn bộ thế giới đều thiếu nợ ngươi, vậy ngươi có đi tìm Huyền Dạ hay không, ngươi có biết hắn đã từng gặp phải đả kích thống khổ ra sao mà tuyệt vọng ra sao hay không? Ngươi cho là toàn bộ Huyền Vũ Quốc chỉ có ngươi xứng làm Hoàng đế thôi sao.

Nhưng ngươi có nghĩ tới một Hoàng đế nên có mang lòng rộng lượng, ngươi có sao? Như vậy, ngươi dựa vào cái gì cho rằng, ngươi sẽ là một Hoàng đế cơ trí, có tư cách thống lĩnh toàn bộ đại lục? Huyền Kha, ta hôm nay sở dĩ cùng ngươi nói nhiều vậy, là muốn một lần cuối cùng khuyên ngươi, thu tay lại đi, hết thảy, còn kịp vãn hồi!”

Có lẽ là hắn nồng nhiệt yêu làm cho Vân Hiểu Nguyệt có một tia mềm lòng, lần đầu tiên, nàng có tâm tình hòa khí khuyên bảo hắn.

“Không có khả năng! Nguyệt Nhi, ta không có khả năng buông tha cho hạnh phúc của ta dễ như trở bàn tay được, càng không thể nào buông tha cho tên nam nhân đáng chết kia, ta có thể đáp ứng nàng, không giết Huyền Dạ, không đi giết những người nàng yêu đó, về phần khác, ta làm không được!

Nguyệt Nhi, chờ ta, không cần thử rời khỏi ta, bằng không, ta thực sự sẽ điên mất, sẽ không khống chế được làm ra chuyện mà ta hối hận, Nguyệt Nhi, nàng phải nhớ kỹ, Huyền Kha ta mới là người yêu nàng nhất, người mang lại cho nàng vinh quang cùng hạnh phúc, nàng ở nơi này ngoan ngoãn chờ ta là được rồi, ta yêu nàng…”

Si mê thì thầm, Huyền Kha thâm tình nhìn Vân Hiểu Nguyệt, tràn ra một mặt tươi cười tuyệt diễm, đứng dậy bước đi ra ngoài.

Huyền Kha, bởi vì ngươi yêu ta, ta cứ việc không thương ngươi, thậm chí hận ngươi, nhưng mà ta đã hết sức khuyên bảo ngươi, là chính ngươi không nghe lời của ta, cũng đừng trách lòng ta ngoan độc, ba ngày sau đó, ta cùng ngươi gặp trong Hoàng cung, đến lúc đó, xem ngươi vẫn là ‘gian ngoan mất linh’, hay là ngày chết của ngươi!

Bên môi nổi lên một tia cười lạnh, nhìn hắn rời đi, Vân Hiểu Nguyệt phân phó Viên Nhi hầu hạ Bảo Bảo ăn trái vải, nàng đứng dậy đi vào phòng.

Đóng cửa lại, lấy ra thư mật nhìn nhìn, quả nhiên là Bạch Bằng Triển viết:

‘ Nguyệt Nhi, chúng ta đã sớm liên hệ cùng Huyền Dạ, lại ẩn thân trong phủ ở Huyền Dạ, hết thảy trợ giúp Huyền Dạ. Hiện giờ, trừ bỏ vài cựu thần đặc biệt trung thành và tận tâm, đại thần khác, đều bị chúng ta dùng đủ loại thủ đoạn thu mua để sử dụng, chiếu thư truyền ngôi đã lấy đến trong tay, ba ngàn thủ hạ cao thủ quỷ môn của Câu Hồn đã đến, toàn bộ núp ở trong Hoàng cung, Phong Tuyệt cũng đã làm minh chủ xong, ba ngày sau đó, Huyền Kha nhất định gặp thất bại!

Mặt khác, Tần Vũ tạm thời không có tìm được, nhưng năm mươi vạn đại quân Thanh Long Quốc đã chờ xuất phát, tình huống thật nguy cấp, cho nên Câu Hồn cùng Bạch Diệp tạm thời không có cách nào đến Huyền Vũ Quốc trợ giúp bọn ta một tay, sau khi xong việc tức khắc sẽ chạy về Bạch Hổ Quốc, nhóm người hầu Chu Lân đã phái người bí mật đi báo tin Chu Tước quốc trước, hắn chậm chút trở về sẽ không có vấn đề, Nguyệt Nhi yên tâm đi, mau chút giải độc, tiến đến hội họp! ‘

“Thật tốt!”

Xem xong thư, Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ:

‘ Nhóm nam nhân của nàng, quả thật là cực kì ưu tú, xem thế này, chuyện tình Huyền Vũ Quốc nhanh giải quyết, Huyền Dạ sau khi lên ngôi, chắc chắn quản lý tốt Huyền Vũ Quốc, hơn nữa Phong Tuyệt hỗ trợ, không có vấn đề quá lớn. Ngược lại đại quân Thanh Long Quốc, thật đau đầu à! ‘

” Tần Ngạo, chúng ta rốt cục cũng gặp mặt, ta không còn là Vân Nhược Điệp trước kia tùy ý ngươi bắt nạt, ngươi có phải rất ngạc nhiên hay không? Năm mươi vạn đại quân nhỉ, ngươi quả thực bắt đầu thực thi kế hoạch xâm lược của ngươi sao? Đáng tiếc ngươi tính không bằng trời tính, tính sót một người là ta. Vân Hiểu Nguyệt ta sao lại để cho kế hoạch của ngươi có thể được thực thi. Hừ, lúc này đây, ta muốn hoàn toàn giải quyết ngươi, Điệp nhi, mẫu thân, Bảo Bảo, thời cơ báo thù cho các ngươi rốt cuộc đã tới. Tần Ngạo, chúng ta hẹn gặp lại trên chiến trường!”

Nụ cười tuyệt mỹ đầy tự tin chậm rãi nở rộ ở trên mặt Vân Hiểu Nguyệt, đúng đáy mắt sát khí cùng sương lạnh thế kia, nồng liệt phảng phất không khí đều đóng băng lại!

050: hai bên đều bại dẫn đến thương vong