Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 121: Nhất định cuộc chiến!




Long Đường quay người nhìn xuống bên dưới

Tất cả mọi người đều nhìn ngang nhìn dọc, muốn tìm ra người mà Long Đường nói.

“Rốt cuộc là ai có thể trợ giúp cho Long sư huynh vượt qua được Cửu Thiên Lộ! Trước khi lên Cửu Thiên Lộ đều phải phát lời thề thiên đạo a, ai có thể tiết lộ ra tin tức của Cửu thiên lộ?” 

“Là ai đây, ta đoán là Long sư huynh và vị sư tỷ nào đấy yêu nhau? Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại, chính niềm tin ấy đã trợ giúp cho Long sư huynh vượt qua được Cửu Thiên Lộ?”

“Không nói còn thật sự có khả năng! Chỉ là không biết cô nương nhà nào lại có vinh hạnh như thế, theo như ta thấy thì toàn bộ học viện này có thể xứng đáng với Long sư huynh chỉ có Phong sư tỷ thôi, không phải tỷ ấy chứ?”

“Đánh chết tôi cũng không tin! Phong lão sư đã bị Diệp Viễn theo đuổi được rồi, Phong sư tỷ lại cũng Long sư huynh thành một đôi thì còn để người khác sống ra sao.” 

Trí tưởng tượng của các đệ tử thật là phong phú, lời thi thầm to nhỏ rất nhanh kéo cả cô cháu của Phong Nhược Tình vào cuộc

Nhĩ lực của võ giả rất tốt, những lời nói ấy khó tránh khỏi truyền đến tai bọn họ, khiến cho Phong Nhược Tình mặt đỏ đến tận tai.

Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã bị Diệp Viễn theo đuổi được rồi, ngay cả nàng cũng không biết ấy. 

Trước mặt mọi người Phong Chỉ Nhu viễn vĩnh là dáng vẻ lạnh như băng. Nghe thấy dị nghị của mọi người thì một cỗ sát khí vô hình tản ra, chỉ là mọi người nói quá nhiều, nàng không thể giết hết toàn bộ được?

Rất nhanh Long Đường tìm thấy Diệp Viễn ở trong đám đông, hắn quan sát Diệp Viễn rất lâu, cho nên rất quen thuộc với khí tức của Diệp Viễn.

“Diệp Viễn, cảm ơn ngươi! Nếu không có ngươi chỉ dẫn thì sợ là ta không thể vượt qua được Cửu Thiên Lộ!” Long Đường nói những lời xuất phát từ đáy lòng. 

Lời nói của Long Đường lập tức dẫn tới một trận xôn xao

“Cái gì? Vậy mà lại là Diệp Viễn? Làm sao có thể chứ? Hình như bọn họ không quen biết nhau nha?”

“Chính là thế mà! Hơn nữa Diệp Viễn mới chỉ là Nguyên Khí tầng chín, hắn có thể dạy cho Long sư huynh cái gì? Hay lại là…” 

“Có lẽ là Long sư huynh nhìn thấy Diệp Viễn ở Cửu Thiên Lộ, liền có thể vượt qua được? Này cũng quá tà môn đi.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu đối với lời của Long Đường, cho dù thiên phú của Long Đường không bằng Diệp Viễn, nhưng thực lực hiên tại

Của Diệp Viễn vẫn còn yếu, hắn có thể giúp gì được cho Long Đường cơ chứ? 

Hơn nữa những người quen thuộc với Long Đường đều biết, hắn và Diệp Viễn căn bản là không có xuất hiện cùng một lúc, Diệp Viễn lại có thể trợ giúp hắn vào lúc nào?

Tô Vũ Bách nghe thấy lời của Long Đường, mặt “ba” một cái liền đen xì.

Long Đường này thật là không biết điều, dám coi trọng Diệp Viễn ở trước mặt nhiều người như thế! 

Cho dù hắn không tiếp nhận cành Ô Liu do mình đưa ra, lẽ nào hắn không biết rằng Diệp Viễn và Tô gia là kẻ thù không độ trời chung sao. Một đám vội vàng đối địch với Tô gia sao?

Lão hổ không phát uy thì thật sự coi Tô Vũ Bách ta là con mèo bệnh sao?

Các ngươi là thiên tài không sai, nhưng là thiên tài không thể trưởng thành, chỉ có thể là hạt cát chôn vùi trong lịch sử mà thôi! 

Ai còn nhớ đến các người nữa?

Diệp Viễn cũng đang có hứng thú suy đoán là ai đã chỉ điểm cho Long Đường, ai biết được khi Long Đường nói ra là nói tên của hắn, lại làm hắn có chút trở tay không kịp.

“ấy, Long sư huynh có phải huynh nhầm hay không? Ta lúc này chỉ dẫn cho huynh, bây giờ chúng ta mới là lần đầu tiên gặp mặt phải không?” Diệp Viễn cảm thấy có chút kỳ quái nói. 

Đột nhiên Long Đường cười to, cười rất vui vẻ.

Những người quen biết Long Đường đều biết hắn rất ít khi cười, hôm nay thật sự là gặp lần đầu tiên.

“Diệp Viễn, ngươi hiểu nhầm rồi. Quả thật hôm này là lần đầu tiên ngươi gặp ta, nhưng mà ta đã gặp rất nhiều lần rồi. Dường như mỗi lần ngươi chiến đấu ở học viên là ta đều đi quan sát ngươi cho đến khi người dũng cảm vượt qua Cửu Thiên Lộ, cuối cùng làm cho ta tỉnh ngộ ra, tìm được con đường thuộc về chính ta! Vì thế, mặc dù ngươi không biết ta là bởi vì người nên mới lột xác được như thế. Vì thế ta vẫn muốn cảm ơn ngươi!” Long Đường lớn giọng nói. 

“Hóa ra là như thế. Ha ha ha, vậy chúc mừng huynh còn cảm tạ thì không cần thiết, nếu như ngươi có thể giúp ta xử lý lão già kia ở sau lưng huynh thì tốt rồi.” Diệp Viễn chỉ vào Tô Vũ Bách ở đằng sau Long Đường rồi cười nói.

Diệp Viễn vừa nói ra, mặt của Tô Vũ Bách càng ngày càng đen lại.

Hắn không ngờ Diệp Viễn ở trước mặt nhiều người như vậy muốn Long Đường giết hắn. Thật là buồn cười! 

Tiểu tử, ngươi cứ đắc ý đi! Ta đã chuẩn bị sẵn thiên la địa võng ở Vô Biên Sâm Lâm, người yên tâm đi đi!

Long Đường không có quay đầu nhưng hắn biết Diệp Viễn chỉ là ai

“Ha ha ha, ta bây giờ vẫn chưa là đối thủ của Tô trưởng lão, cái nguyện vọng này của huynh chỉ sợ là ta không có cách này giúp huynh được. Nhưng qua thời gian một năm, đối với ta mà nói chỉ sợ là có chút quá sức. Nhưng mà đối với ngươi mà nói vậy là đủ rồi, còn chuyện báo thù thì vẫn đích thân ra tay thì mới cảm thấy sảng khoái!” 

Nghe nửa câu nói trước của Long Đường như có vẻ khen ngợi, nhưng đến nửa câu sau căn bản không đem Tô Vũ Bách để vào mắt.

Hơn nữa ý tứ trong lời nói ấy đã thừa nhận sự thật rằng Diệp Viễn giỏi hơn hắn ta rất nhiều.

“Long Đường, ngươi có biết hậu quả của việc sỉ nhục trưởng lão học viện là gì không?” Tô Vũ Bách tức giận nói. 

Long Đường quay lưng về phía hắn, dự tính là không thèm để ý đến hắn. Đối với thái độ làm người của Tô Vũ Bách, hắn cảm thấy rất là khinh thường vì thế mới có thể nói ra những lời như thế.

“Chậc, chậc, chậc, Tô trưởng lão thật sự là lớn tuổi nhưng vẫn hay chóng quên. Long sư huynh vượt qua được Cửu Thiên Lộ thì thân phận đã là hạch tâm đệ tử của U Vân Tông, mà địa vị của U Vân Tông đã cao hơn ngươi rất nhiều rồi, sỉ nhục ngươi một chút thì đã làm sao chứ?" Diệp Viễn cười nhạo nói.

“Tốt! Tốt các ngươi đều muốn tạo phản hết rồi? các ngươi đợi đến đó mà xem! dừng có cho là gặp may mắn vượt qua được Cửu Thiên Lộ thì có thể bình yên!” Cơn thịnh nộ của Tô Vũ Bách có thể đủ xét rách cả chân trời. 

“Tô trưởng lão, ngươi hãy kìm chế lại đi. Chúng ta còn phải tham gia Vô Biên thí luyện, ngươi đừng làm lỡ thời gian của mọi người nữa?” Diệp Viễn không thèm để ý đến sự uy hiếp của Tô Vũ Bách nói.

Chủ trì luyện thử vô biên lần này Trương Tùng Đào không chịu được nữa mà mở miệng nói: “Được rồi, được rồi, Diệp Viễn, Long Đường các ngươi không được càn quấy. Mặc dù thân phận của các ngươi bây giờ đã là hạch tâm đệ tử Thượng tông nhưng mà người thì vẫn là của học viên Đan Võ của Tần Quốc phải không? Ta biết các ngươi có một chút hiềm khích nhưng việc này đến đây thôi không được nhắc lại nữa. Việc cấp bách bây giờ chính là tiến vào Vô Biên thí luyện. Hai người các người cho ta một chút thể diện, dừng có cãi nhau nữa được không.”

Lời nói của Trương Tùng Đào có hơi bênh vực Tô Vũ Bách, nhưng Diệp Viễn cũng không để ý lắm. Dù gì thì thể diện của Tô Vũ Bách đã bị mình quét sạch rồi, mình cũng không chịu thiệt. 

Ngược lại, Long Đường dường như có chuyện còn chưa nói hết, quay sang nói với Diệp Viễn rằng: “Diệp Viễn, mặc dù yêu cầu này có chút đường đột nhưng ta vẫn hi vọng là trước khi đi U Vân Tông thì ta muốn đấu với huynh một trận! Không biết ý kiến huynh thế nào?”

Mặc dù đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Long Đường nhưng hắn lại có ấn tượng tốt với Long Đường

Hiển nhiên Long Đường là một người thẳng thắn vô tư, tâm trí kiên định, quả là một đối thủ không tồi! 

Hơn nữa Long Đương là đệ nhất võ bảng, Diệp Viễn muốn giết đến Thần Vực thì Long Đường mới thật sự là đối thủ đầu tiên cần vượt qua.

Hắn nhất định phải vượt qua được quá khứ.

Có lẽ trận đấu này đã định ra từ rất lâu rồi! 

“Được! Cho dù Long sư huynh không đến tìm ta thì ta sẽ đi tìm huynh. Trận đấu này, ta nhất định sẽ đến!” Diệp Viễn khí phách hào hùng nói