Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 139: Cơ hội, chỉ có lần này!




Dáng vẻ Diệp Viễn nói chuyện, rõ ràng là rất giống với đang khoác lát.

Nhưng Viên Vương không biết tại sao, lại cảm thấy những gì Diệp Viễn nói như thật vậy.

Có lẽ, cái cảm giác này bắt nguồn từ vẻ tự tin cực kỳ lớn từ trên người của Diệp Viễn phát ra. 

Cảm giác này vô cùng mâu thuẫn, nhưng cũng rất có sức thuyết phục.

Cuối cùng, cũng là sức mê hoặc của bậc bốn là chiến thắng tất cả.

“Thiếu niên, đưa ra điều kiện của ngươi đi! Ta chịu thua rồi!” Viên Vương bất lực nói. 

Sau khi đánh thức phần ký ức được truyền lại, trí tuệ của Viên Vương đã không còn thua kém con người nữa. Hắn biết rõ Diệp Viễn đã khiến hắn phải cắn câu, nên nhất định không phải chỉ là lấy Xích Hồn Thảo đơn giản như thế.

Lúc này nhìn Viên Vương như trái cà chua đã lột sạch vỏ vậy, ngoan ngoãn nghe lời. Diệp Viễn nhẹ nhàng nói: “Trong vòng mười năm, ngài nhận ta làm chủ nhân”

“Cái gì? Ngươi một Nguyên Khí Cảnh cỏn con, lại dám bắt ta nhận ngươi làm chủ ư?” Viên Vương nghe xong lập tức nổi giận lôi đình. 

Ở Xích Phong Lĩnh, Viên Vương đã là chí cao vô thượng. Bất kể là thực lực hay tuổi đời, so với Diệp Viễn vốn dĩ là người không cùng một đẳng cấp.

Muốn hắn nhận một thiếu niên làm chủ nhân, còn đau khổ hơn việc giết chết hắn.

Diệp Viễn ngược lại không chút biểu hiện gì nói: “Sau mười năm, ngài muốn nhận ta làm chủ nhân, e là phải xếp hàng đợi đấy. Nếu như ngài không đồng ý, cũng không sao hết. Vậy ta chịu thiệt thòi một chút, chỉ dùng Yêu Tinh Đan đổi lấy Xích Hồn Thảo thôi, dù gì việc bào chế Yêu Tinh Đan đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay. Một năm sau, ta cho ngài Yêu Tinh Đan, hai chúng ta không ai nợ nần gì nhau cả! Nhưng đến lúc đó, ngài đừng hòng nghĩ đến việc làm đầy tớ cho ta để đổi lấy Yêu Phủ Đan." 

Diệp Viễn ngưng lại một chút, thu nự cười trên mặt lại, trịnh trọng nói: “Cơ hội, chỉ có một lần!”

Cái thu lại đó của Diệp Viễn, có một khí thế của một kẻ mạnh toát ra, y như thể Hoàng đế giá đáo vậy.

Phong Chỉ Nhu trước giờ chưa từng thấy Diệp Viễn kêu ngạo nhìn thiên hạ như vậy, khí thế và khí chất đó cho dù là Phụ Vương ở đây, e là cũng phải chào thua. 

Diệp Viễn vốn là thiếu điện chủ của Dược Vương Diện, là Đan Đế người có địa vị cao ở Thần Vực, so với mấy lão già của Công hội Luyện Dược Sư thì cao hơn rất nhiều.

Tuy nay đã hoán đổi thành một thân xác khác, nhưng cái khí chất cao cao tại thượng đó là từ bên trong linh hồn phát ra, vốn dĩ không cần hắn phải giả vờ đóng kịch.

Viên Vương nhận thấy khí chất của Diệp Viễn bất phàm như vậy, bất giác trong lòng cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. 

Viên Vương cũng là người ở vị trí cao lại càng hiểu rõ, phong thái đó tuyệt đối không phải là cái mà một thiếu niên Nguyên Khí Cảnh có thể đóng giả được!

Trên người của vị thiếu niên này chắc chắn còn ẩn chứa rất nhiều bí mật mà người khác không biết.

Viên Vương bắt đầu suy nghĩ thật kỹ về những lời mà Diệp Viễn vừa nói. 

Ý của Diệp Viễn đã rất rõ, nếu như hắn lựa chọn dùng Xích Hồn Thảo để đổi thì sẽ mất cơ hội đột phá lên bậc bốn.

Nhưng vấn đề hiện nay là, Diệp Viễn thật sự có thể bào chế ra Yêu Phủ Đan không?

Điều này cũng là một ván cược, chỉ là Diệp Viễn đem con tốt đó phóng lớn lên gấp mấy lần thôi. 

Diệp Viễn nói muốn hắn nhận mình làm chủ nhân, đương nhiên không phải chỉ là nói miệng, mà là phải ký kết khế ước linh hồn.

Khế ước linh hồn sau khi ký kết xong, tất cả mọi hành động của Viên Vương đều phải nghe theo sự chỉ huy của Diệp Viễn, không được chống lệnh. Nếu không chỉ với một ý niệm trong đầu cũng đủ để khiến cho Viên Vương hồn bay phách tán.

Hay nói cách khác, hắn sẽ bị mất đi tự do của mười năm! 

Nếu như Viên Vương lựa chọn dùng Xích Hồn Thảo để đổi, hắn sẽ ăn chắc chứ không bị lỗ gì. Có Yêu Tinh Đan rồi, hắn đột phá tới giai đoạn giữa của bậc ba là không thành vấn đề.

Nhưng nếu như vậy, thì hắn sẽ mất đi cơ hội đột phá đến bậc bốn.

Có lẽ đây là cơ hội duy nhất giúp hắn có thể trở thành yêu thúc bậc bốn. 

Nếu như chọn cái sau, rủi ro của hắn cũng sẽ lớn hơn. Nếu như Diệp Viễn không thể bào chế ra Yêu Phủ Đan, thì hắn sẽ mất tự do của mười năm.

Đây là việc mà Viên Vương không thể nào chấp nhận được.

Nhưng, nếu chọn cái sau, hắn sẽ có cơ hội đột phá bậc bốn 

Cơ hội này, quá là hiếm có!

Sức mê hoặc của bậc bốn, quá lớn đi!

Khuôn mặt của Viên Vương không ngừng lộ vẻ cắn răng chịu đựng, trong lòng đang rất mâu thuẫn. 

Chứng kiến biểu hiện quá ư là đặc sắc của Viên Vương, Phong Chỉ Nhu suýt chút nữa là cười ra tiếng, nhưng trong lòng của nàng cũng là vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi rốt cuộc đã nói gì với hắn? Sao hắn lại có biểu hiện như thế?” Phong Chỉ Nhu không kiềm nổi lòng hiếu kỳ của mình, truyền âm hỏi.

Diệp Viễn cũng chẳng hề che giấu, đem ý định muốn Viên Vương làm nô bọc cho mình nói cho nàng nghe. 

Phong Chỉ Nhu nghe xong, tức khắc mặt cũng lộ ra vẻ rất đáng ngờ.

“Đó là Viên Vương bậc ba đấy! Ngay cả Viện trưởng chưa chắc đã là đối thủ của nó, ngươi lại muốn hắn làm nô bọc cho mình?” Phong Chỉ Nhu thiếu chút nữa mở miệng nói.

“Chỉ là một con Viên Vương bậc ba thôi mà, miễn cưỡng cũng đủ tư cách làm nô bọc cho ta. Mà cũng đúng thực lực của ta kém quá, nếu không cũng chẳng thèm nhận hắn. Tỷ cũng biết là sư phụ của ta rất mạnh, nhận nô bọc mà yếu kém quá, thì sẽ làm mất mặt của người.” Diệp Viễn đành chịu nói. 

Phong Chỉ Nhu nhìn Diệp Viễn, thật sự là không còn lời gì để nói.

Hai người bọn họ thập tử nhất sinh xông vào Xích Phong Lĩnh, Phong Chỉ Nhu có làm sao cũng không thể ngờ được tình thế lại thay đổi chóng mặt đến thế.

Vừa mới lúc nãy bọn họ suýt chút nữa đã bị Viên Vương giết chết, nay Diệp Viễn lại muốn thu nhận con Viên Vương này làm nô bọc. 

Không phải ta không hiểu mà là thế giới thay đổi nhanh quá!

Sư phụ của Diệp Viễn rốt cuộc là một nhân vật như thế nào?

Viên Vương vẫn còn đang rất mâu thuẫn, nhưng Diệp Viễn không hề hối thúc hắn. 

Diệp Viễn cũng biết, chuyện này đối với Viên Vương mà nói quả là một quyết định rất khó khăn.

Viên Vương ở Xích Phong Lĩnh, giống như Hoàng Đế trong chốn nhân gian vậy.

Để một Hoàng Đế đi làm nô bọc cho kẻ khác, hiển nhiên là một việc rất khó. 

Dần dần trên khuôn mặt của Viên Vương cũng lộ vẻ đã bình tĩnh trở lại, Diệp Viễn cũng hiểu rằng hắn đã đưa ra quyết định của mình.

“Thế nào? Dã suy nghĩ xong chưa?” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.

“Muốn ta làm nô bọc cho ngươi cũng được, nhưng nhất định ngươi phải thề độc, trong vòng mười năm nhất định phải bào chế ra Yên Phủ Đan cho ta!” Viên Vương trầm lặng nói. 

Diệp Viễn nghe xong nói: “Ngươi đừng có lẫn lộn, hiện tại không phải là ta cầu xin ngài làm nô bọc cho mình, mà là đang cho ngài một cơ hội! Ngài chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ta, hoặc là không tin tưởng, không có con đường thứ ba đâu.”

Nhìn nét mặt của Viên Vương trở nên không được thiện cảm, Diệp Viễn bổ sung nói: “Ngươi đừng mong có ý đồ giam lỏng ta ở đây để bào chế đan dược cho ngươi. Một khi ta có khả năng bào chế ra Yêu Phủ Đan thì cũng sẽ có trăm ngàn cách có thể, trong điều kiện trời không biết quỷ không hay mà giết chết ngài. Không tin ngài thử xem!”

Viên Vương không ngờ rằng hắn vừa mới nảy sinh ra chút ý đồ, đã bị Diệp Viễn đoán trúng rồi. 

Lúc nãy hắn thật sự có ý muốn giữ Diệp Viễn ở lại đây để bào chế đan dược cho hắn, nhưng không ngờ lại bị Diệp Viễn uy hiếp ngược lại.

Đúng như những gì Diệp Viễn nói, nếu như trình độ luyện đan dược của hắn cao đến mức độ đó, hắn thật sự có khả năng giết chết Viên Vương.

Lại là một bầu không khí tĩnh lặng, Viên Vương đột nhiên thở dài một cái, nói với Diệp Viễn: “Được! Vì cái cơ hội đột phá bậc bốn, ta đồng ý làm nô bọc cho ngươi mười năm.” 

Trên mặt của Diệp Viễn không hề lộ vẻ bất ngờ, nghe xong cười ha ha nói: “Ngươi yên tâm, đi theo Diệp Viễn này đừng nói là bậc bốn, cho dù là Yêu Hoàng bậc năm, Yêu Tông bậc sáu cũng không có gì là khó! Không cần đến mười năm ta tự khắc cũng đuổi ngươi đi, lúc đó e rằng ngươi cũng không muốn đi.”

Những lời này nghe có chút ngông cuồng và không đáng tin, nhưng kì thực Diệp Viễn sợ là sẽ khiến cho Viên Vương e ngại nên vẫn chưa lộ ra hết.

Đối với Diệp Viễn mà nói, đừng nói là Yêu Tông, cho dù là Yêu Đế bậc chín cũng chẳng có gì là khó cả!