Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 34: Vô biên thí luyện




Diệp Viễn cũng lười để ý đến sự kinh ngạc của người khác, mà đi thẳng đến trước mặt Phí Thanh Bình.

“Ngươi nói ta không dám đánh chết ngươi? Ngươi cho rằng ngươi là tiểu cường sao? Chẳng qua ngươi chỉ là con chó của Vạn Uyên mà thôi.” Diệp Viễn lạnh lùng nói.

Phí Thanh Bình muốn nói gì đó nhưng lại bị nôn ra một ngụm máu. 

Nhất trung lãng phát lực gấp hai lần, nhị trung lãng phát lực bốn lần.

Dựa vào nguyên lực nồng hậu của Diệp Viễn phát ra công kích gấp bốn lần, nguyên lực bảo vệ của Phí Thanh Bình có chút không chống đỡ được.

Một chưởng vừa nãy đã phá vỡ nguyên lực bảo vệ của Phí Thanh Bình, đánh thẳng vào lồng ngực hắn. 

Một chưởng vừa rồi của Diệp Viễn tuyệt đối không có chút nương tay, trực tiếp đánh vỡ nội tạng của Phí Thanh Bình, đánh dứt tâm mạch của hắn.

Đối với Phí Thanh Bình mà nói, trong lòng Diệp Viễn sớm đã nhận định cho hắn cái chết rồi.

Chủ nhân thân thể này đã chết trong tay Phí Thanh Bình, Diệp Viễn kế thừa thân thể này thì tất nhiên sẽ cảm nhận được ý niện oán khí của chủ nhân thân thể này trước khi chết. 

Giết chết Phí Thanh Bình, cũng coi như là Diệp Viễn báo thù cho hắn rồi.

“Hụ hụ hụ... Diệp Viễn, ta làm quỷ... cũng không tha cho ngươi!” Phí Thanh Bình đấu tranh với sự đau đớn trong thân thể để dứng dậy nhưng mà cũng phí công vô ích.

“Ha ha ha, vậy thì ta khiến ngươi làm quỷ cũng không được.” Nói xong, Diệp Viễn lại cho thêm một chưởng, dứt khoát giết chết Phí Thanh Bình. 

Từ đầu đến cuối, Phí Thanh Bình không có cơ hội xuất ra một chiêu thức nào.

Trên khán đài, tất cả mọi người đều nghẹn giọng không nói nên lời mà nhìn Diệp Viễn ở trong sân đấu võ, cái tên ngốc ngếch luôn làm bọn họ phát chán ấy, hôm nay lại đem đến cho bọn họ bao nhiêu kinh ngạc như vậy.

Lấy Nguyên Khí tầng ba giết chết Nguyên Khí tầng năm, Thuấn Thiểm cấp viên mãn, Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng nhị trung lãng! 

Bất kỳ việc gì cũng giống nhau, sau lộ ra ngoài đều gây nên một cơn chấn động lớn cho Học viện Đan Võ, nhưng ba việc này lại đều phát sinh trên người Diệp Viễn.

“Trận sinh tử, Phí Thanh Bình chết, Diệp Viễn thắng!” Hô Duyên Dũng là người đầu tiên hồi phục lại tinh thần từ trong sự kinh ngạc, tuyên bố kết quả của trận chiến sinh tử.

Diệp Viễn thi lễ với Hô Duyên Dũng, nói: “Hô Duyên lão sư vất vả rồi.” 

Nói xong, Diệp Viễn lại khom người thi lễ với tất cả mọi người trên khán đài, trên mặt tràn đầy vẻ cảm kích nói: “Cảm ơn các vị sư huynh sư tỷ đã giúp đỡ, biết được sư đệ đây thiếu Nguyên Khí Đan tu luyên, thật là khiến cho các sư đệ thụ sủng nhược kinh. Còn hi vọng các sư huynh sư tỷ tự giác trả nợ, nếu như để cho sư đệ tự đến đòi thì màn cảnh ấy sẽ không được đẹp lắm đâu.”

Mọi người ở trên khác đài đang ở trong trạng thái kinh ngạc, lúc này trên mặt đã trên đầy hận ý và sự khinh bỉ.

Diệp Viễn đòi nợ như thế này cũng thật là xấu hổ quá đi? 

“Ha ha ha, Diệp Viễn này cũng thú vị đấy, núi lớn chống lưng cho Diệp Viễn lẽ nào còn thiếu cái thứ gọi là Nguyên Khí Đan sao?” Tả Bất Quy nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Viễn giống như những người buôn ngoài chợ, không nhịn được mà bật cười.

"Việc này không giả, đi thôi." Long Đường lãnh khốc nói.

"Hắc hắc, không giả, không giả. Học viện Đan Võ về sau sẽ rất thú vị đây." 

"Diệp Viễn, không chém ngươi ra làm trăm mảnh thì sẽ không tiêu hết được sự hận ý trong lòng ta!"

Vạn Uyên nằm sấp ở trên giường, trên lưng lằn mấy vết roi nhìn thấy mà giật mình.

Khi Phí Thanh Bình bị Diệp Viễn giết chết, Vạn Uyên liền nhận được tin tức này, nhất thời hận ý ở trong lòng cao ngút trời. 

Ở trong tình cảnh này mà hắn còn phải đi lĩnh phạt roi, điều này càng khiến hận ý của hắn đối với Diệp Viễn càng gia tăng đến tột đỉnh.

Một trăm roi đánh xuống, da thịt của Vạn Uyên bị tróc hết ra, hôn mê ngay tại chỗ.

Lúc này đây, gia sản hùng hậu của Vạn Uyên mới thể hiện ra ngoài. 

Hắn dùng Đại Hoàn Đan thượng phẩm cấp hai, thương thế ở trên người rất nhanh được áp chế đi không ít. Phối hợp số dược liệu thoa ngoài da, nhiều nhất thì phải mất bảy tám ngày thì Vạn Uyên mới có thể bình phục hoàn toàn như lúc đầu.

Chỉ là, miệng vết thương dễ lành nhưng mà vết thương trong lòng lại ngày càng lớn.

Mặc kệ nói như thế nào thì Phí Thanh Bình và hắn là bạn chơi từ nhỏ cho đến khi lớn lên. Trên danh nghĩa là chủ tớ, nhưng thực ra đã thân như huynh đệ rồi. 

Vạn Uyên như thế nào cũng không thể ngờ được, tiến bộ của Diệp Viễn lại thần tốc đến như vậy, lại có thể dựa vào Nguyên Khí tầng ba giết Phí Thanh Bình là Nguyên Khí tầng năm.

Sớm biết như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Phí Thanh Bình đi chịu chết như vậy.

Ngay lúc Vạn Uyên đãng tràn đầy sự phẫn nộ, Liễu Nhược Thủy nhẹ nhàng bước vào, vẫn thướt tha động lòng người như cũ. 

"Vạn sư huynh xin nén bi thương, không thể ngờ Diệp Viễn lại là tên bỉ ổi đến vậy, thiết lập cạm bẫy bên trong khiến cho Phí sư đệ bị mắc bẫy, tâm cơ thật là thâm sâu!" Sắc mặt của Liễu Nhược Thủy vừa đúng lúc toát ra vẻ đau thương, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy điềm đạm đáng thương.

Vạn Uyên không thể đứng dậy, nhưng lại nhìn thấy Liễu Nhược Thủy có thể đến thăm mình lúc này rất là cảm động.

"Đa tạ Liễu sư muội, thực sự là ta quá sơ xuất. Phụ thân ta đấu với Diệp Hàng nhiều năm như thế, ta đấu với Diệp Viễn nhiều năm như thế, ta luôn luôn coi rằng bản thân hiểu rất rõ Diệp Viễn, cảm thấy hắn là phế vật, không ngờ hắn lại che dấu sâu như thế vậy." Vạn Uyên tràn đầy hận ý nói. 

Liễu Nhược Thủy nói: "Đúng vậy, chúng ta đều bị hắn lừa rồi, không ngờ hắn lại giả heo ăn hổ như vậy! Theo muội nghĩ là sự việc trúng độc lần trước đã hoàn toàn chọc giận hắn, vì thế hắn liền thiết kế lên cạm bẫy này dẫn Phí sư đệ mắc câu."

Vạn Uyên nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta và Diệp Viễn chính là ngươi không chết thì chính là ta chết, hơn nữa hắn tiến bộ quá nhanh, không thể để hắn tiếp tục phát triển thêm nữa!"

Rất rõ ràng, qua trận chiến sinh tử lần này, Vạn Uyên đã cảm nhận sâu sắc được áp lực rồi. 

Thực lực của Diệp Viễn biểu hiện ra quá mức chói mắt, cho dù hắn là thiên tài của Học viện Đan Võ được bồi dưỡng cẩn thận thì hắn cũng biết bản thân mình khống thể luyện Điệp Lãng Ba Tâm chưởng đến trình độ như thế này được.

Nếu như cho Diệp Viễn thêm chút thời gian, nói không chừng sẽ uy hiếp đến bản thân.

Điệp Lãng Tâm Ba chưởng nhị trung lãng, Thuấn Thiểm cấp viên mãn, nếu như mặc kệ Diệp Viễn trưởng thành thì rất nhanh mình sẽ không là đối thủ của hắn được nữa. 

Vận Uyên đương nhiên không biết, Diệp Viễn sớm đã tiêu diệt sát thủ Cừu Ảnh cùng cấp bậc với hắn rồi.

Nếu như là trận đấu sinh tử thì Diệp Viễn cũng có thừa năng lực để giết chết hắn rồi.

Liễu Nhược Thủy rất đồng ý với ý kiến này: "Đúng vậy, Diệp Viễn tâm cơ quá sâu, bụng dạ khó lường, Vạn sư huynh vẫn là nhanh chóng nghĩ cách đối phó với hắn mới đúng." 

Bây giờ, Liễu Nhược Thủy đã không còn sự lựa chọn nào khác, nàng và Vạn Uyên đã như châu chấu buộc trên cùng một sợi dây. Nàng đã từng hãm hại Diệp Viễn, nên Diệp Viễn sẽ không bỏ qua cho nàng, vì thế nàng mới đi đến đây giật dây để cho Vạn Uyên nhanh chóng giải quyết Diệp Viễn.

"Nhưng mà học viện không cho phép đệ tử tự ý động thủ, nếu không sẽ phải chịu nghiêm hình của học viện." Vạn Uyên nhíu mày nói.

Trên thực tế, cho dù Vạn Uyên đích thân ra tay đi chăng nữa, thì hắn cũng không nắm chắc được mấy phần có thể giết chết Diệp Viễn. Thuấn Thiểm cấp viên mãn, dường như đã là chỗ khiến hắn không thể bại được. 

"Lẽ nào các ngươi đã quên rồi, một tháng sau sẽ là thí luyện Vô Biên sao?" Đột nhiên xuất hiện tiếng nói từ đằng sau khiến cho Vạn Uyên và Diệp Viễn giật mình.

"Là Tô sư huynh! Xin lỗi, Tô sư huynh, Vạn Uyên đang bị thương trên người, không tiện để hành lễ." Mặt Vạn Uyên tràn đầy áy náy nói.

Người đến lúc này chính là Tô Nhất Sơn, nhân vật tuyệt đỉnh trong mười danh hiệu võ bảng. 

Liễu Nhược Thủy cũng không dám chậm trễ, nhẹ nhàng đứng dậy nói lời chào: "Chào Tô sư huynh!"

Tô Nhất Sơn lạnh nhạt nhìn nàng một cái, cũng không có biểu hiện gì, tùy tiện mà ngồi ở một bên, giống như đây chính là nhà của mình vậy.

Học viện Đan Võ là một nơi tôn kính thiên tài, tôn sùng thực lực, có thực lực thì kiêu ngạo một chút cũng không ai dám nói gì, không có thực lực thì sẽ bị người khác đạp ở dưới chân. 

Diệp Viễn trước khi là tên ngu ngốc vạn năm, vì thế từ trước tời giờ không có ai coi trọng hắn. Mà hôm nay hắn một bước lên trời, tự nhiên sẽ được tất cả mọi người coi trọng rồi.

"Tô sư huynh, huynh vừa mới nói là... thí luyện Vô Biên? Đúng vậy, đệ làm sao không nghĩ đến chứ?" Vạn Uyên nhất thời vui mừng, tay dùng chút lực, tác động đến vết thương, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt.

Liễu Nhược Thủy ở một bên, ánh mắt cũng sáng lên, hiên nhiên đã hiểu được ý của Tô Nhất Sơn. 

"Không sai, chính là thử luyện Vô Biên, rừng rậm Vô Biên là nơi tốt nhất." Tô Nhất Sơn thản nhiên nói.