Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 74: Rất muốn giết người!




Lục Nhi dùng chút hơi sức còn lại ra sức giãy giụa, nhưng sự giãy giũa đó chẳng có tác dụng gì.

Hiện giờ cô ấy nguyên lực khô cạn, ngay cả tự sát cũng không làm nổi.Trong lòng của Lục Nhi càng ngày càng sợ hãi, càng ngày càng bất lực.Nếu như bị một gã như hắn bôi nhọ, cô ấy thà chết còn hơn!.

“Pằng!” 

Trương Hằng tát một cái vào mặt của Lục Nhi khinh bỉ nói: “tiểu tiện nhân, đã như vậy rồi còn không biết điều, đúng là đáng đánh!”.

Ăn xong một cái tát của Trương Hằng mặt của Lục Nhi trong chốc lát sưng cả lên. Cô ấy nằm dưới đất không đụng đẩy, như thể chấp nhận số phận vậy.

Thấy vậy Trương Hằng cười nói: “đúng rồi, như vậy mới ngoan chứ. Yên tâm, qua ngày hôm nay, muội sẽ không rời khỏi sư huynh này được nữa đâu! Ha ha ha…” 

Nói xong, Trương Hằng chuẩn bị giở trò cầm thú với Lục Nhi.

Nhưng đúng vào lúc này, lông khắp người của Trương Hằng dựng đứng cả lên, một luồng khí bất an bay thẳng về phía của hắn.

Trương Hằng theo bản năng nhảy né sang một bên, một mũi tên băng bay qua mặt hắn. 

May mà hắn phản xạ nhanh, nếu không đã bị mũi tên băng này đâm xuyên cổ họng rồi.

Lùi sang một bên, toàn thân Trương Hằng đổ cả mồ hôi lạnh. Ai có thể người rằng với một con tiểu nha đầu đã không còn chút sức lực chống cự lại có thể phóng ra một đòn công kích lớn đến như vậy?

Trương Hằng tức khắc sôi máu cả lên, suýt chút nữa Lục Nhi đã lấy mạng của hắn rồi!. 

Lục Nhi chầm chậm đứng lên, lúc này khí chất khắp người của cô hoàn toàn thay đổi, thân thể từ trên xuống dưới toát ra một luồng khí lạnh.

Cái lạnh đó như thể có khả năng đóng băng cả không khí vậy.

Tóc của Lục Nhi bao phủ lên một lớp tuyết trắng, khuôn mặt cũng trở nên trắng bệch dị thường. 

Chứng kiến sự thay đổi của Lục Nhi, Trương Hằng lớn tiếng cười nói: “hóa ra ngươi chính là Cửu Dương Tuyệt Mạch, thân là Cửu Dương Tuyệt Mạch mà lại đi tu luyện nguyên lực, đúng là không biết sống chết! bây giờ hàn độc bộc phát, ta xem ngươi làm sao áp chế!”

Lúc này mặt trời trên đầu đang gắt, nhưng Lục Nhi lại cảm thấy toàn thân như đang ở trong băng thất, hàn khí cứ thế mà xông trực tiếp vào trong xương tủy.

Đây là “Huyền Băng Qui Trần” tuyệt kỹ trong “Thiên Huyền Băng Phách”  

Chiêu thức này chính là cấm kỵ trong “Thiên Huyền Băng Phách” lúc Diệp Viễn truyền cho Lục Nhi chiêu thức này đã dặn dò, không đến mức nguy cấp tuyệt đối không được sử dụng loại chiêu thức này.

Bởi vì loại chiêu thức này sẽ phát động Cửu Dương Tuyệt Mạch, dẫn hàn khí của đất trời vào trong cơ thể để tạm thời lấy được sức mạnh cực lớn.

Gọi là “Qui Trần” có nghĩa là sau khi dùng xong sẽ quay trở về với cát bụi, là một chiêu thức chết chung với kẻ thù. 

Lúc này khí lực của Lục Nhi bùng nổ, trực tiếp đột phá qua ngưởng cửa của Tứ trung nguyên khí, vượt qua Ngũ trùng nguyên khí, cuối cùng dừng lại ở mức Lục trùng nguyên khí.

Thời gian Lục Nhi tu luyện “Thiên Huyền Băng Phách” còn quá ngắn, tuy là tiến bộ thần tốc, nhưng lĩnh hội vẫn chưa đủ sâu.

Nếu đổi lại là Linh Tuyết Thần thi triển “Huyền Băng Qui Trần” cho dù thực lực của cô ấy chỉ ở mức Nhất trùng nguyên khí, cũng đủ khả năng nâng cảnh giới của nguyên khí ở mức độ cao nhất. 

Thực lực của Lục Nhi dâng lên đột ngột, tuy là Trương Hằng có kinh ngạc nhưng cũng không hề bận tâm lắm.

Lục trùng nguyên khí còn kém hơn hắn một bậc nhỏ nữa!.

Nhưng hiện giờ hắn vô cùng tức giân, do hồi nãy suýt chút nữa Lục Nhi đã lấy mạng của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt. 

Mũi tên băng đó cũng làm tiêu tan đi nhục dục trong người hắn, hắn hiện giờ chỉ muốn tiễn Lục Nhi về với Tây thiên mà thôi.

Trực tiếp giết chết là không ổn, sẽ bị học viện trừng phạt.

Nhưng nếu con nha đầu này là Cửu Âm Tuyệt Mạch, thì do cô ta tự tìm đường chết không trách được ta. 

“Nha đầu, nạp mạng đây!” Lục Nhi một tay tụ khí, một mũi băng tên khác hình thành, phóng về phía của Trương Hằng.

Trương Hằng cười lạnh một cái, nhẹ nhàng né qua.

Mũi băng tên này tuy là uy lực vô cùng, nhưng phóng không trúng người thì có tác dụng gì chứ?. 

Vừa nãy là do hắn không có đề phòng, nên mới suýt chút nữa bị Lục Nhi tập kích thành công, nay giao đấu chính diện, hắn không thể nào lại mắc mưu thêm lần nữa.

Suy cho cùng Lục Nhi không phải là Diệp Viễn, cô ấy thiều kinh nghiệm thực chiến, kiểm soát không nổi thực lực gia tăng đột ngột như thế.

Tấn công trực diện như vậy, với thực lực lớn mạnh như Trương Hằng dĩ nhiên không tạo ra sự nguy hiểm gì. 

Nhưng Lục Nhi cũng chẳng bận tâm, trước kia sử dụng “Huyền Băng Qui Trần” trong lòng cô ấy đã chuẩn bị tâm lý sẵng rồi.

Lục Nhi tin rằng, cho dù bản thân không thể giết chết tên khốn này, Thiếu gia cũng sẽ thay cô trả thù.

“Với đòn tấn công như thế cũng muốn đối phó ta ư? Ngươi cũng quá xem thường thực lực của học viên Địa cấp rồi đấy!” Trương Hằng mỉa mai nói. 

“Hừ! Thiên Huyền Băng Bao!”

Lục Nhi hai tay giơ lên, tạo thành một hình cầu.

Trong tức khắc, trong lòng bàn tay của cô kết tủa ra vô số băng đá, sau đó hai tay đẩy một cái, đám băng đá liền phóng về phía của Trương Hằng. 

Trương Hằng bất ngờ, không ngờ chiêu thức phản đòn của Lục Nhi lại nhiều vô số kể.

Phạm vi công kích của những băng đá đó là rất rộng, tốc độ của Trương Hằng có nhanh đến mấy cũng không né được hết, vẫn bị vài miếng băng đá đâm trúng người.

Nhưng sức công phá của những băng đá này so với băng tên thì kém rất nhiều, cộng thêm nguyên lực hộ thể của Trương Hằng cực kỳ mạnh, đòn tấn công như thế đối với hắn không hề tạo thành thương tích gì nặng. 

“Hừm! tiểu nha đầu, là do ngươi tự tìm đường chết, không trách ta được! Xà Ảnh Tiên!”

Roi Pháp của Trương Hằng lợi hại vô cùng, cộng thêm góc đánh thâm hiểm vô cùng, hướng thẳng về phía Lục Nhi.

Lúc này Lục Nhi biết rõ bản thân không phải là đối thủ của Trương Hằng, trong lòng sớm đã đón nhận cái chết, với chiêu vừa rồi của Trương Hằng cô ấy không hề né tránh. 

Mặt của Lục Nhi đột nhiên lộ ra vẻ chê cười, thấy vậy Trương Hằng trong lòng kinh ngạc.

Chỉ thấy cử động của hai tay đột nhiên gia tăng, trong chốc lát ngưng tụ thành vô số mũi băng tên.

Lục Nhi không chút phòng ngự, thi triển cách đánh lưỡng bại câu thương. 

Trương Hằng không ngờ Lục Nhi lại không biết sống chết đến vậy, hắn không muốn chết, thế là nhanh chóng thu roi lại, chuyển từ thế tấn công sang phòng thủ, rất nhanh cản phá những mũi tên băng đó đánh chúng vỡ nát cả ra.

Thực lực của hắn mạnh hơn Lục Nhi rất nhiều, kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú hơn rất nhiều, Lục Nhi muốn trực diện đả thương hắn, còn khó hơn cả lên trời.

Trương Hằng phá nát tên băng, lần nữa thi triển roi pháp. 

Chiêu vừa nãy của Lục Nhi đã tổn hao hết toàn bộ nguyên lực, lúc này không còn gì có thể kháng cự lại, dứt khoát từ bỏ ý định phản kháng, nhắm mắt chờ chết.

“Thiếu gia, Lục Nhi sau này không thể ở bên cạnh hầu hạ thiều gia được nữa, người phải tự chăm sóc cho bản thân mình thật tốt!”

Hai dòng lệ rơi xuống, sau đó nhanh chóng kết thành hạt băng. 

Trương Hằng biết rằng Lục Nhi không sợ chết, nhưng lại không ngờ rằng cô ta lại một lòng muốn chết đến vậy, không ngờ dứt khoát từ bỏ phản kháng.

Chiêu này của hắn không hề có ý thu lại, nếu như đánh trúng Lục Nhi, cô ấy chết là cái chắc.

Chiêu đã xuất, Trương Hằng đã vào thế không thể thu hồi, chứng kiến đòn tấn công gần như đánh thẳng vào người của Lục Nhi, một luồng khí léo ngang qua. 

“Xoạt” một tiếng, luồng khí trực tiếp làm đứt roi mềm.

Trương hằng trong lòng hãi hùng.

Roi mềm của hắn tuy không phải thần binh lợi khí gì, nhưng với đòn tấn công vừa nãy, trong roi đã chứa nguyên lực có thể đâm thủng thân người, nhưng lại bị người khác một đòn đánh gẫy. 

“Là ai? Bỉ ổi vô liêm sỉ, lại dám tập kích ta!” Trương Hằng lớn tiếng quát.

Một vị thiếu niên áo xanh nhẹ nhàng bay đến bên cạnh của Lục Nhi. Hắn chẳng thèm nhìn Trương Hằng lấy một cái, ôm lấy Lục Nhi, lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng của cô ấy.

“Lục Nhi! Thiếu gia đến muộn rồi”. 

Lục Nhi lờ mờ mở mắt ra, trông thấy Diệp Viễn ngay trước mặt mình, ánh mắt liền khôi phục lại phần nào thần sắc.

“Đừng lên tiếng, muội cứ ở một bên quan sát, Thiếu gia trút giận giùm muội!” càng nói, ngôn từ của Diệp Viễn càng trở lên lạnh lùng.

Diệp Viễn đỡ Lục Nhi sang một bên, đứng lên lớn tiếng quát: “Hiện giờ ta rất muốn giết chết ngươi, nếu ai dám ngăn cản thì người đó chính là kẻ thù của ta, không đợi trời chung.”