Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 117: Tề Vân Tháp khi dễ Yến Tử




- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?

Trầm Hà nửa tin nửa ngờ.

- Ngươi không có lựa chọn nào khác...

Lý Vân dư quang liếc Trầm Hà, huyết tộc thần tình có chút khẩn trương.

Trầm Hà trầm mặc một chút, chậm rãi nói:

- Ngươi cho ta suy nghĩ lại một chút.

Lý Vân thiêu thiêu mi mao, biểu thị đồng ý.

- Nhắc nhở ngươi một câu, thủ đoạn của ta, tuyệt đối sẽ không kém so với chủ tử của ngươi.....

Lý Vân lạnh giọng nói.

Trầm Hà vốn định giấu diếm... Nhưng thấy ánh mắt Lý Vân rất cường hãn, trong ánh mắt không hề có bất cứ ý tứ hàm xúc nào, sợ đến hắn run rẩy một trận, hắn là người rất thông minh. Hắn biết thanh niên trước mặt này đích xác so với chủ tử càng thêm đáng sợ. Hơn nữa, sau lưng của hắn còn có chùa Bạch Mã.

Mà chùa Bạch Mã đượcchủ tử hắn cường điệu không thể trêu chọc.

Lý Vân khoát khoát tay:

- Sự kiên nhẫn của ta có hạn.

- Ta nói!

Trầm Hà cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng ra. Đang chuẩn bị nói, Trầm Hà định mở miệng, nhưng không nghĩ tới trước cửa sổ một đạo sát khí đập vào mặt, trong nháy mắt tan rả, một đạo kiếm quang đâm thẳng ngực Trầm Hà.

Sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, đợi được Lý Vân phản ứng kịp thời đã muộn. Không để ý tới sát thủ, hắn vội vàng đem thân thể Trầm Hà đỡ lấy, dùng yêu lực bảo vệ tim mạch của hắn:

- Rốt cuộc là ai...

- Hắn... Thật là ác độc.

Trầm Hà mắt trâu trừng lớn, dường như có chút không cam lòng.

- Tiền... Tiền Quỹ...

Trầm Hà dùng hết khí lực mới nói ra hai chữ, liền đứt khí mà chết. Lý Vân buông thi thể Trầm Hà ra, trong miệng nói thầm vài câu.

Thoáng do dự một chút, Lý Vân bấm số điện thoại Trí Hoằng đại sư, nói với hắn chuyện tình Trầm Hà. Đồng thời nói ra hoài nghi của mình.

Huyết tộc hẳn là ngay Quán Bar Tiền Quỹ. Hồng gia cùng Yến Tử vô cùng có khả năng là  huyết tộc.

Nhận được tin tức Lý Vân, Trí Hoằng đại sư liền cúp điện thoại, điều động chính phủ bộ môn đặc biệt cùng pháp tăng chùa Bạch Mã trước tiên đánh về phía Quán Bar Tiền Quỹ. Ngoài dự liệu chính là, Hồng gia đã chẳng biết đi đâu. Trí Hoằng đại sư chỉ thấy được Yến Tử. Lục soát đại quy mô, Trí Hoằng đại sư không có đạt được bất kỳ tin tức chính xác liên quan huyết tộc. Cuối cùng, ở tình huống bất đắc dĩ, Trí Hoằng đại sư đành hạ lệnh đem Yến Tử mang về chùa Bạch mã thẩm vấn.

Buổi tối, Lý Vân gọi điện thoại tới hỏi tình huống. Biết được vẫn không có tiến triển mới. Yến Tử hỏi gì cũng không nói. Miệng thực cứng, cái gì cũng hỏi không ra.

Lý Vân tỉ mỉ suy nghĩ một chút, quyết định tự mình đi gặp Yến Tử.

Trong điện thoại, hai người ước định thời gian, Lý Vân liền đi.

...

...

Lý Vân chạy tới chùa Bạch Mã. Trí Hoằng đại sư đang họp. Liền kêu đệ tử Tuệ Viễn dẫn Lý Vân đi vào địa phương giam giữ Yến Tử.

Địa phương giam giữ Yến Tử, Lý Vân cũng không xa lạ gì. Đó chính là phía đông sơn môn Tề Vân Tháp của chùa Bạch Mã. Tề Vân Tháp là một tòa tháp hình tứ có 13 tầng, cao 35 thước. Nó tạo hình rất khác biệt, ở cổ tháp độc cụ đặc sắc, hiếm có. Có người nói tiền thân Tề Vân Tháp này là Xá Lợi tháp của Thích Già về sau mới đổi tên. Trong đó thờ phụng cao tăng kim thân Xá Lợi, có Phật hiệu lớn lao.

Bởi vậy có thể thấy được, Tề Vân Tháp đích thật là nơi giam giữ yêu ma quỷ quái có điều kiện tốt nhất hiện nay.

Trên đường, tuệ viễn hòa thượng đơn giản giới thiệu một chút tình huống Tề Vân Tháp. Trong khoảng thời gian này, bên trong đã nhốt hơn một trăm yêu quái, ma quỷ. Đề phòng phá cửa chạy ra ngoài. Ở ngoại vi Tề Vân Tháp có cúng thất tuần bốn mươi chín danh pháp tăng trông giữ. Bên trong càng có sư đệ Trí Hoằng đại sư Trí Không đại sư tự mình toạ trấn. Coi như là tuệ viễn, cũng là bằng vào Phật bài mới được phép tiến vào.

Cửa tháp lặng yên không một tiếng động không có như trong tưởng tượng Lý Vân âm trầm hàn khí có tiếng. Phụ trách canh giữ pháp tăng tỉ mỉ kiểm tra thực hư Phật bài sau đó, cung kính mời nhị vị đi vào, sau đó lại từ bên ngoài đem cửa tháp đóng lại.

Cửa tháp đều cài đặt phương tiện chiếu sáng hiện đại hoá, hơn nữa xung quanh còn có cửa sổ, ánh mặt trời, ánh trăng đều có thể chiếu vào. Bất quá đêm nay ngày âm, tất nhiên là đêm không trăng rồi. Đi vào, cách mỗi một khoảng cách liền có thể thấy một vị pháp tăng canh giữ, những pháp tăng này nhìn không chớp mắt, nhưng Lý Vân tinh tế quan sát, mỗi người đều là hảo thủ.

Mười phút sau đó, Tuệ Viễn mang theo Lý Vân gặp được Trí Không hòa thượng. Trí Không hòa thượng là Giới Luật đường trưởng lão chùa Bạch Mã, cũng là huynh đệ Trí Hoằng, Phật hiệu tu vi cùng Trí Hoằng tương xứng. Bất quá tánh khí nóng nảy. Đối với yêu ma càng căm thù đến tận xương tuỷ. Giống nhau mà nói, phàm là yêu ma rơi vào trong tay hắn, không có một cái kết cục tốt.

Trí Không hòa thượng đối với Lý Vân vẫn có phê bình kín đáo, nhất là chuyện tình lần trước Hải Quỳnh tiên tử đại náo chùa Bạch Mã, hắn đối với Lý Vân càng không thích.

Mắt thấy Tuệ Viễn cùng Lý Vân tiến đến, hắn trừng mắt lãnh đạm:

- Ngươi tới làm cái gì? Đây chính là trấn yêu tháp...

Rõ ràng là Tề Vân Tháp, hắn hết lần này tới lần khác nói thành là trấn yêu tháp, rõ ràng là cho Lý Vân nghe. Tuệ Viễn tiểu hòa thượng vội vàng nói:

- Sư thúc, là sư tôn kêu ta dẫn hắn vào, chúng ta muốn thấy Yến Tử, phiền ngươi cho ta xin chìa khóa tầng ba Phật tháp.

- Ngươi đi có thể làm cái gì?

Trí khoảng không đại sư khinh thường nói.

Lý Vân cười cười không nói gì.

Trí Không đại sư dường như cảm nhận được Lý Vân xem thường, cả giận nói:

- Cuồng vọng, không coi ai ra gì.

Lý Vân vốn không muốn cùng Trí Không hòa thượng đấu khí. Trí Không người này trừ miệng xấu một điểm, tính tình bạo một điểm, tư tưởng bảo thủ một điểm, kỳ thực địa phương khác cũng không sai. Tối trọng yếu là hắn có một viên chính nghĩa chi tâm.

Thế nhưng lúc này, hắn đem nhẫn nhịn của mình trở thành khiếp nhược. Lý Vân có chút khó chịu:

- Đại sư, ta biết ngươi đối với ta có hiềm khích, bất quá ta nói cho ngươi biết, Lý Vân ta hiện tại đã không giống yêu quái khác. Quý tự chí bảo Bồ Đề Tâm Kinh ta có thể tu luyện, Bồ Đề Nhận ta cũng có thể sử dụng, cái này đã nói rõ một vấn đề. Hi vọng ngươi sau này chớ lấy thân phận của ta dây dưa, miễn cho mọi người xấu hổ...

Trí Không đại sư nghe vậy, mới thôi chán nản.

Lý Vân nói, đều là lời nói thật.

Đứng ở góc độ của hắn, hắn thật đúng là không có cách nào đi phản bác.

Tuệ Viễn nhân cơ hội nói:

- Chúng ta lên đi, chính sự quan trọng hơn.

- Đại sư, chúng ta đi trước.

Lý Vân quay đầu lại cười nói:

- Tính của ngươi nên sửa đổi một chút, bằng không ngươi sớm muộn sẽ thua thiệt.

- Hừ!

Trí Không đại sư hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lý Vân nữa.

Tuệ Viễn cũng vụng trộm cười, âm thầm bội phục thủ đoạn Lý Vân. Toàn bộ trên dưới trong tự ai cũng biết Trí Không đại sư tính tình xấu, cùng nhà vệ sinh như nhau, vừa thúi vừa cứng. Ngày hôm nay gặp gỡ Lý Vân, rốt cuộc hắn không may.

Yến Tử là trọng phạm, hơn nữa lực lượng cường đại, cho nên bị giam áp ở tại tầng ba.

- Phật bài?-  Một gã pháp tăng nhãn thần nhìn tuệ Viễn hòa thượng có chút khàn khàn, đưa tay đòi Phật bài để kiểm tra. Tuệ Viễn hòa thượng đối với pháp tăng này rất cung kính, đem vật cầm trong tay đẩy tới. Pháp tăng nhìn qua thập phần già nua, gương mặt hai bên nếp nhăn rất sâu, nhìn qua tướng mạo xấu xí, hơn nữa quanh thân cũng không có Phật lực ba động. Hắn tiếp nhận Phật bài, cẩn thận nhìn một chút, nói:

- Có thể đi vào...

Tuệ Viễn hòa thượng cung kính hơi nghiêng thân, nhường ra phía sau Lý Vân, giới thiệu:

- Đây là Lý Vân, là sư tôn kêu ta dẫn hắn tới.

Pháp tăng chỉ nhìn mặt mũi phân lượng Phật bài. Gật đầu báo cho biết một chút, khoát tay mời hai người đi vào.

Lý Vân chau mày, nghĩ thầm Tuệ Viễn vì sao đối với pháp tăng này tôn kính như vậy? Phải biết rằng, hắn thế nhưng biết Trí Hoằng đại sư đây, được đám đệ tử ở toàn bộ chùa Bạch mã tôn sùng a.

Thời điểm bước trên tầng ba, Lý Vân có chút ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi thế nào sợ hắn?

Tuệ Viễn hòa thượng sầu mi khổ kiểm nói:

- Hắn là sư tôn của ta, có người nói ở Tề Vân Tháp đã mấy trăm năm rồi. Được rồi, thời điểm trước kia, hắn cũng là Giới Luật viện trưởng lão. Nguyên bản hắn hiện tại hẳn là hưởng thụ cung phụng, nhưng hắn không chịu được, nói thích nhìn tràng cảnh yêu ma quỷ quái thống khổ khóc thét... Hắn thủ đoạn đối phó yêu ma, thập phần tàn nhẫn.....

Lý Vân rùng mình một cái, nghĩ thầm lão hòa thượng cũng là một tên biến thái a.

Hai người nói, liền đi tới tù thất giam giữ Yến Tử. Tù thất rộng mở, như lồng chim giống nhau, chỉ dùng tinh thép chế tạo, mặt trên khắc dấu phật gia công pháp.

Yến Tử ngồi thần thái lại vẫn như cũ trấn định tự nhiên, xem ra tố chất trong lòng của nàng rất mạnh.

Lý Vân cách hàng rào, nhìn Yến Tử. Ôn nhu nói:

- Yến Tử... Có khỏe không?

Yến Tử tận lực làm ra một bộ lạnh nhạt tự nhiên, cắn môi:

- Là ngươi..... Ngươi tới làm cái gì? Xem vui? Haylà đến thẩm vấn ta?

- Ta tới cứu ngươi đi ra ngoài!

Lý Vân cười nói.

Lời này vừa nói ra, Tuệ Viễn hòa thượng cũng trong lòng căng thẳng.

Hắn thậm chí ác ý suy đoán, Lý Vân không phải cướp ngục đi?

- Ngươi cứu ta đi ra ngoài?

Yến Tử kinh ngạc vô cùng.

- Không cần hoài nghi thành tâm của ta.

Lý Vân đen tối mà cười cười:

- Người không phải cây cỏ, thục có thể vô tình, mỹ nữ Yến Tử như như vậy, ta há có thể nhẫn tâm không cứu. Bất quá sau khi chuyện thành công, ngươi lấy thân báo đáp là được.

Yến Tử không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt buồn bã nói:

- Ít nói những thứ vô dụng kia, ngươi thế nào cứu ta đi ra ngoài, nơi này chính là chùa Bạch Mã a.....

Trước đây Yến Tử đối với chùa Bạch mã chỉ là nghe nói. Hôm nay bị giam ở đây nàng mới biết được nơi này đáng sợ thế nào. Trước đây, nàng ở chỗ này đã gặp cao thủ không dưới mười người.

Lý Vân yếu ớt thở dài nói:

- Nói cho bọn hắn biết thứ muốn biết, ngươi liền có thể tự do?

- Thứ gì?

Yến Tử cắn môi nói:

- Ta cái gì cũng không biết.

Lý Vân lại thở dài:

- Giai nhân tuy đẹp, nhưng rất cố chấp...

Yến Tử thản nhiên cười:

- Ngươi cùng hòa thượng là một phe, ngươi đi đi...

Lý Vân đột nhiên lạnh lùng nói:

- Huyết tộc sát nhân, đây là chuyện tình thiên lý bất dung. Chuyện này, mặc kệ các ngươi che giấu thế nào, chúng ta cũng sẽ truy xét triệt để. Yến Tử, ngươi muốn lừa dối, đó là không có khả năng. Hồng gia ở chỗ nào? Huyết tộc trước có đúng hay không liền giấu ở Quán Bar Tiền Quỹ...

Lý Vân nhìn hai mắt của nàng, ôn nhu nói:

- Nhìn ở ta cùng ngươi quen biết một hồi, ta không muốn ngươi đi lên con đường khổ sở.

Yến Tử cắn chặt hàm răng, hận ý mười phần mà ngẩng đầu lên, một đôi con ngươi sâu thẳm xuyên thấu lộ ra ở dưới mái tóc xốc xếch, chăm chú vào trên mặt Lý Vân.

Lý Vân trên mặt một mảnh an tĩnh:

- Ngươi tinh thần quên sống chết ta rất kính nể. Chỉ là ngươi hẳn rõ ràng, trên đời này có chút ít thứ càng làm người ta sợ hãi thứ.

Yến Tử bỗng nhiên cảm thấy giọng nói Lý Vân càng ngày lợi hại, lại càng ngày càng đáng sợ.

- Ngươi đang uy hiếp ta?

Yến Tử nói.

- Ta nguyện ý cùng ngươi làm cái giao dịch...

Lý Vân nói:

- Ngươi là Ma Nữ mỹ lệ như vậy mà chết ở chùa Bạch Mã thật sự là quá thua thiệt.

- Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?

Yến Tử hỏi.

- Ngoại trừ tin tưởng ta, ngươi lại không có đường khác có thể đi.

Lý Vân nhàn nhạt nói, ngôn ngữ cũng âm hàn không gì sánh được:

- Hòa thượng sở dĩ còn không có xuống tay với ngươi, đó là bởi vì mặt mũi của ta.

Tuệ Viễn trầm mặc rời đi.

Mấy phút sau, bên trong tháp cách tầng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Hồi lâu sau, Lý Vân khẽ nhíu mày nhìn Yến Tử nói:

- Nghe chưa? Những thứ này tiếng kêu thảm thiết thống khổ, ngươi có thể tưởng tượng ra được sao?

- Hừ!

Yến Tử trên mặt không có một tia biểu tình, lạnh giọng quát hỏi:

- Phật gia chú ý phổ độ chúng sinh, vì sao cũng sử dụng hình pháp tàn khốc như vậy. Các ngươi thật dối trá, thật hèn hạ.

- Ngươi sai rồi!

Lý Vân cười nói:

- Đây cũng là thủ đoạn từ bi.

- Nguỵ biện!

Yến Tử khinh thường nói.

Lý Vân nói tiếp:

- Bị giam vào đều là yêu ma phạm vào sai lầm lớn. Trên tay đều có mạng người. Hòa thượng không có đưa bọn họ siêu độ đã coi như là nhân từ. Hình phạt chỉ là để cho bọn họ hiểu được sám hối.

Yến Tử thế mới biết, dưới cái gương mặt trẻ tuổi này, cất dấu bao nhiêu lãnh khốc không biết.

- Tuệ Viễn...

Thấy Tuệ Viễn lại đã trở về, Lý Vân hỏi:

- Các ngươi là an bài hình phạt Yến Tử thế nào?

Tuệ Viễn hòa thượng có chút trở ngại mà nuốt xuống một ngụm nước miếng, thấp giọng nói:

- Trí Không sư thúc nói, đâm xương tỳ bà, sau đó dùng Âm Hỏa đốt cháy... Đến lúc đó không tin nàng còn có thể chịu được.

Lý Vân hơi dừng lại một chút, xoay người lại cách hàng rào nhìn Yến Tử.

Yến Tử cắn dưới môi, vẻ mặt tái nhợt. Nàng rất rõ ràng uy lực Âm Hỏa, từ lòng bàn chân tiến vào, trong nháy mắt di chuyển toàn thân kinh mạch, đến lúc đó, lực lượng trong cơ thể mất hết. Kinh mạch gãy nát, sẽ không chết người, thế nhưng so với người chết càng đáng sợ. Bởi vì sau khi Âm Hỏa đốt cháy, cả đời liền vô pháp tu luyện.

Mồ hôi lạnh sớm đã làm ướt tóc của nàng, hai con mắt hung hăng nhìn chằm chằm mặt của Lý Vân. Lý Vân cứ như vậy trầm mặc đứng nhìn nàng, không nói câu nào.

- Ngươi có thể lựa chọn tự đoạn kinh mạch, giải quyết xong cuối đời.

Lý Vân nói:

- Nói như vậy, ngươi có thể ít chịu khổ sở.

Tuệ Viễn hòa thượng nhắc nhở:

- Kinh mạch bị phá nát, nàng tự sát cũng không thể nào.

- A. Thì ra là thế!

Lý Vân cười nói:

- Xem ra, chỉ có thể chịu khổ.

Yến Tử oán hận nhìn hắn, ánh mắt oán độc không gì sánh được.

Đón nhận hai đạo ánh mắt oán độc, Lý Vân rất ôn nhu bình tĩnh giải thích:

- Ta biết ngươi hận ta, thế những sinh mệnh vô tội đi hận ai? Muốn ở xã hội loài người sinh tồn, ngươi phải tuân thủ phép tắc xã hội loài người. Là các ngươi phá hủy phép tắc trước, cho nên các ngươi phải bị nghiêm phạt.

Hắn khoát khoát tay:

- Hay là ngươi không tin, trong tay Lý Vân ta đến nay không có một oan hồn.

Yến Tử vẫn như cũ trầm mặc không nói, chỉ là hung hăng nhìn Lý Vân.

- Yến Tử, nghĩ một chút đi, trên thế giới này không có gì so với tính mạng mình được.

Lý Vân Bình tĩnh nói:

- Một vạn năm đổi lấy thức tỉnh. Nếu mà ngươi thực sự không sợ chết, năm đó cũng sẽ không trăm phương ngàn kế lưu lại Nguyên Thần mình.

Yến Tử mạnh ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt quang mang có chút ảm đạm, hồi lâu sau, nàng mới cắn răng nói:

- Ngươi thế nào bảo đảm cho ta đường sống.....

Lý Vân mừng rỡ, ngồi chồm hổm xuống. Mặt kia tiến tới, nói:

- Ngươi nghĩ thông suốt?

Yến Tử vô lực lắc đầu:

- Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng ngươi sao? Tình huống của ngươi ta cũng biết... Ngươi chỉ là Nê Bồ Tát qua sông, tự thân khó bảo toàn.