Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 105: Thực lực của võ giả chân đạo cảnh




Gầm...

Tiếng gầm rống của con yêu thú cấp bốn bậc cao phát ra, một chân bắt lấy Lâm Thần.

Tốc độ của nó nhanh nhưng tốc độ của Lâm Thần càng nhanh hơn. Trong không trung lóe lên một tia sáng, Hàn Thiết kiếm lao thẳng về phía trước. 

Vang lên một tiếng "Phịch", Hàn Thiết kiếm của Lâm Thần đâm thẳng phía con yêu thú cấp bốn.

Yêu thú cấp bốn bậc cao có thể sánh ngang với võ giả tu vi Thiên cương cảnh hậu kì, thực lực không tồi. Lâm Thần cũng không dám sơ ý.

Hai bên tranh đấu thân thể lâm Thần lui về sau. 

Thân thể con yêu thú cấp bốn bậc cao cũng bị hao tổn. Nhưng một đòn đối với nó không thể tạo nên lực sát thương được. Nó gầm lên một tiếng, lại một lần nữa tấn công Lâm Thần.

- Hừ hừ…

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt Lâm thần nghiêm nghị. 

Nếu như tiếp tục giao đấu với con yêu thú cấp bốn bậc cao này, vậy một khi bị những con yêu thú khác bao vây thì cho dù sức mạnh của Lâm Thần cao cường vẫn khó tránh khỏi thương tích.

Kiếm kính được phóng thích ta ẩn trên thân Hàn Thiết kiếm, hướng tấn công về phía yêu thú cấp bốn bậc cao.

Lúc này, Hàn Thiết kiếm của Lâm Thần đột nhiên phát huy hết sức mạnh đến cực điểm. 

Sự bộc phát của luồng kiếm khí này khiến cho yêu thú cấp bốn bậc cao có chút hốt hoảng, vẻ mặt hoảng sợ.

Giây tiếp theo, Hàn Thiết kiếm của Lâm Thần đã ở trên đầu của yêu thú cấp bốn bậc cao.

Xì xì! 

Lúc đó Hàn thiết kiếm của Lâm Thần giống một con dao thái thịt lớn, dễ dàng phá được phòng ngự của con yêu thú, đâm một nhát vào ngực nó.

Cùng lúc này, sức mạnh ẩn chứa trong Hàn Thiết kiếm bộc phát, nhưng vẫn không thể xâm nhập vào cơ thể của con yêu thú.

- Hừ! 

Yêu thú cấp bốn bậc cao gầm lên, tiếng kêu dữ dội. Nghe được âm thanh này, nhiều người quay đầu lại xem thử, liền tỏ vẻ kinh ngạc.

Trước tình hình này, thấy yêu thú cấp bốn bậc cao ngã xuống đất, trên ngực có một vết máu.

- Một đòn chí mệnh! 

Chứng kiến cảnh này, nhiều võ giả có hơi sũng sờ.

Phải biết là yêu thú cấp bốn bậc cao có thể sánh ngang với võ giả Thiên cương cảnh hậu kì. Mà Lâm Thần lại chỉ là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ tám đỉnh phong!

Phía khác, trên mặt Ngao Hân, Viên Phi lộ ra vẻ ngạc nhiên. 

Vượt cấp không phải là một chuyện đơn giản. Thông thường mà nói, cho dù là thiên tài, tu vi của võ giả Luyện Thể cảnh có thể giết chết yêu thú cấp một cấp hai thì người đó đã được coi là lợi hại rồi. Mà lúc này sức mạnh của Lâm Thần đã vượt xa tầm hiểu biết của bọn họ.

Tạ Vĩ chứng kiến cảnh này, mắt trợn trừng, đố kị nhìn Lâm Thần.

Cho dù mọi người vẫn còn kinh ngạc, sắc mặt Lâm Thần vẫn không đổi, hắn vận khí, bước chân khí thế xuất hiện bên cạnh con yêu thú cấp bốn vừa bị giết. 

Sau đó, Hàn Thiết kiếm trong tay hắn rơi xuống đâm vào ngực con yêu thú.

Lâm Thần dùng tay lấy ra viên nội đan ở lớp da ngoài của con yêu thú.

Sau khi lấy được viên nội đan, chuyển mình tiếp tục tấn công các con yêu thú khác. 

Yêu thú lúc này dù gì cũng là yêu thú cấp bốn bậc cao, không giống với yêu thú cấp hai, cấp ba, nội đan trong người của yêu thú cấp bốn dùng để bào chế dược liệu. Mà đây là trận hỗn chiến, tự mình giết chết yêu thú nên viên nôi đan này tự nhiên sẽ thuộc về người đấy.

Một vài võ giả thấy được phấn khích. Sau khi giết được yêu thú họ cũng lấy được nội đan.

Trên mặt những võ giả này tỏ vẻ vui mừng, giống như thắng lợi vậy, tiếp tục tấn công yêu thú. 

Mặt khác Ngao Hân, Tạ Vĩ, Viên Phi cũng giết được yêu thú cấp bốn lấy được nội đan.

Nhưng chỉ lúc sau thì một lượng lớn yêu thú đã xuất hiện.

Trận đấu bây giờ đã bước vào lúc gay cấn nhất. Phần lớn là võ sĩ tu vi Thiên Cương cảnh trở lên mà đám yêu thú cũng đều là cấp ba, cấp bốn. 

Còn về võ giả Luyện Thể cảnh sẽ đấu với yêu thú cấp một, hai. Lúc này, thương tích cũng rất nhiều.

- Hừ! Súc sinh, nộp mạng ra đây.

Lúc này thì bỗng nhiên vang lên một tiếng gầm. 

Nhưng lại thấy, cách Lâm Thần một ngàn mét, trường côn dài hai mét trong tay một trưởng lão Chân Đạo cảnh sơ kì đánh nhau với con yêu thú cấp năm.

Yêu thú cấp năm công lực cao cường cũng giống yêu thú cấp sáu vượn Hắc Ma sáu tay. Nếu mà võ giả Chân Đạo cảnh không hành động thì yêu thú cấp năm này sẽ giết hết các võ sĩ.

Gầm! 

Yêu thú cấp năm này không chút sợ hãi, gầm rống lên, chủ động tấn công.

Vị trưởng lão nghe âm thanh này, tức giận hằn giọng, trường côn trong tay giáng xuống yêu thú.

Oàng! 

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.

Ngoài cuộc chiến giữa cây trường côn của vị lão giả với con yêu thú cấp năm, vẫn còn một lượng nước mạnh tuôn trào. Những nơi nó đi qua đều có yêu thú chết.

Một số yêu thú canh giữ cũng bị nước cuốn trôi. 

- Đây mới chính là thực lực của võ giả Chân Đạo cảnh sao?

- Thật cao cường!

Rất nhiều võ giả chứng kiến, không kiềm nổi thở một hơi lạnh. 

Nếu như họ bị nước cuốn e rằng không chết cũng bị thương nặng.

Hai mắt Lâm Thần khép lại, công lực của võ giả Chân Đạo cảnh Lâm Thần cũng đã thấy qua. Phụ thân Lâm Khiếu Thiên cũng là tu vi Chân Đạo cảnh đỉnh phong.

Lúc đó được phụ thân huấn luyện, tu vi bị áp chế nên Lâm Thần không cảm nhận được gì cả. 

Nhưng khi được nhìn thấy một lần, Lâm Thầm mới cảm nhận được sức mạnh của võ giả Chân Đạo cảnh.

Loại uy lực đó có thể đánh bại được mọi thứ, sông vỡ núi lỡ chẳng qua chỉ là như vậy.

Thân hình lão già thoắt ẩn thoắt hiện, cây trường côn liên tục giáng xuống, không đến một canh giờ đã phá hủy được mười đạo công kích. 

Thấy được cảnh này, rất nhiều võ giả tập trung tiêu diệt yêu thú cấp bốn.

- Hừ!

- Cẩn thận! 

Lâm Thần vừa quay đầu lại, bên tai nghe thấy tiếng quát giận dữ. Nhìn theo phía âm thanh một con yêu thú to lớn đứng trước mặt tấn công một đệ tử Thiên Cực tông.

Mà lúc này, đệ tử Thiên Cực tông vẫn còn đang kinh hoàng vì trận chiến của lão giả với con yêu thú cấp năm.

Ngay vào lúc này, Ngao Hân dùng lực ở thắt lưng và hai chân đánh, sau đó rút thanh bảo kiếm ra công kích yêu thú. 

Phịch...

Một âm thanh vang lên, thân thể Ngao Hân và đệ tử Thiên Cực tông đều bị lùi về sau, sắc mặt trắng bệch.

Con yêu thú đó cũng bị đẩy lui về sau vài bước. Sau khi ổn định lại, hình như có chút giận dữ nhìn Ngao Hân bảo vệ đệ tử tông môn, hướng tấn công về phía Ngao Hân. 

Vẻ mặt đệ tử nội môn Thiên Cực tông sợ hãi, cảm thấy vui mừng khi mình vẫn còn sống, con yêu thú một lần nữa lại tấn công Ngao Hân.

Không xa vẻ mặt Tạ Vĩ và Viên Phi cũng có chút biến đổi.

- Nguy rồi, đây là con yêu thú cấp bốn đỉnh phong! 

Viên Phi cảm thấy hơi lo sợ, con yêu thú tấn công hai người Ngao Hân chính là yêu thú cấp bốn đỉnh phong!

Yêu thú cấp bốn đỉnh phong này ngang với võ giả tu vi Thiên Cương cảnh đỉnh phong, Thực lực của nó mạnh hơn con yêu thú mà Lâm Thần đã giết chết, mà Ngao Hân chẳng qua chỉ là Thiên Cương cảnh trung kì thì sao có thể là đối thủ của con yêu thú cấp bốn đỉnh phong này.

Nhưng Viên Phi, Tạ Vĩ cùng với một số đệ tử không đủ sức để trợ giúp hai người Ngao Hân nên không dám động thủ với con yêu thú. 

Ngay lúc con yêu thú đang định tấn công thì đột nhiên một bóng người ẩn hiện. Trong không trung phát ra ánh sáng của thanh kiếm, hai người chỉ cảm thấy chói mắt. Hình dáng Lâm Thần hiện ngay ra trước mặt họ, Hàn Thiết kiếm trong tay đâm vào ngực của con yêu thú.

Hự!

Bị Lâm Thần đâm một nhát, ngực nó chảy đầy máu, nhưng chưa thể giết chết nó được. 

- Kiếm pháp quá nhanh.

Thấy con yêu thú được ngăn chặn, Ngao Hân và đệ tử tông môn thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ nhiều, Ngao Hân quay đầu về phía cạnh đệ tử nội môn hằn giọng nói:

- Ngươi quay lại. 

- Đúng. Đa tạ Ngao sư tỷ, Lâm sư huynh đã cứu mạng.

Đệ tử Thiên Cực tông gật đầu, vẻ mặt thán phục. Cách xưng hô với Lâm Thần cũng thay đổi.

Đợi đến sau khi đệ tử Thiên Cực tông rời đi, Ngao Hân mới tiến lên, vỗ vai Lâm Thần. 

- Lâm Thần, lúc nãy đa tạ huynh.

Ngao Hân đề phòng cảnh giác yêu thú cấp bốn, nói với Lâm Thần.

Nghe xong, Lâm Thần chỉ gật đầu và nói: 

- Trước tiên hãy diệt trừ con yêu thú đầu đàn rồi nói sau.

Nhát đao của Lâm Thần khi nãy thật đột nhiên nhưng lại không thi triển kiếm pháp. Vẫn may là đã đánh bại được con yêu thú.

Nói xong, Lâm Thần giơ Hàn Thiết kiếm trong tay lên, chân khí trong cơ thể chuyển động. 

Chứng kiến cảnh này, Ngao Hân không nói nhiều, thanh bảo kiếm tiếp tục tấn công con yêu thú.

Hình như cơ thể Lâm Thần bị choáng váng, trên da xuất hiện ánh sáng màu đồng cổ. Hai chân hắn di chuyển, lao người về phía con yêu thú.

- Ưng Kích Biến! 

Xì xì…

Tốc độ công kích của hai người đạt tới cực điểm. Đợi đến lúc con yêu thú phản ứng lại thì đã không còn cơ hội. Hàn Thiết kiếm của Lâm Thần đâm một vết sâu vào ngực của con yêu thú.

Một lúc, một dòng máu tuôn ra tạo thành một vết sâu. 

Cơn đau dữ đội làm cho con yêu thú gầm rống lên nhưng không đợi nó rên rỉ, tiếp tục một đòn tấn công ngay trên đỉnh đầu yêu thú.

Phịch!

Ngao Hân nắm lấy thanh bảo kiếm, vẻ mặt không còn sửng sốt, phá tan phòng ngự của con yêu thú đánh lên đầu nó. 

Hừ...

Cho dù như vậy, con yêu thú vẫn chưa chết, miệng rên rỉ kêu không thành tiếng. Lần này mới tắc thở chết.

Lâm Thần nhìn Ngao Hân gật đầu, quay người, tiếp tục đi giết những con yêu thú khác. 

Ngao Hân thở mạnh một hơi, mặt có chút sợ sệt.

Lúc mà hắn và Lâm Thần giao đấu với yêu thú đã sử dụng bí kỹ của kiếm pháp phá giải phòng ngự của yêu thú, đã sử dụng một số lượng lớn chân khí thi triển bí kíp. Nếu không thì sợ không phá giải được phòng ngự của yêu thú.

Cho dù là như vậy, ngay cả khi sử dụng bí kỹ võ thuật mới có thể phá tan phòng ngự của yêu thú. Nhưng mà chỉ một mình nàng ta cũng chưa chắc giết được yêu thú cấp bốn đỉnh phong. 

Ngao Hân cũng hiểu rõ thực lực của mình.

Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng có chút bất thường.

Thực lực của Lâm Thần ngày càng được nâng cao, làm cho người ta phải kinh ngạc.