Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 133: Lâm thần, ngươi ở lại




Hắc vụ tràn vào cánh tay Lâm Thần, Lâm Thần lập tức cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ phá hủy cơ thể, muốn xông vào đan điền của hắn.

Cảm nhận được điều này, Lâm Thần không khỏi giật mình.

Hắc vụ này công kích thật mạnh mẽ! 

Lâm Thần nhắm chặt hai mắt, ngay lúc hắn muốn vận dụng chân khí trong cơ thể ép Hắc vụ ra, bỗng nhiên tiểu đỉnh trong đầu hắn đột nhiên chấn động...

Ong ong ong...

Một âm thanh nặng nề vang lên, Lâm Thần giật mình một cái. 

Ngay sau đó, Lâm Thần còn chưa kịp phản ứng, trong đầu hắn liền truyền đến một lực hút vô cùng mạnh mẽ, trong nháy mắt liền hấp thu sạch sẽ Hắc vụ tràn vào trong cánh tay hắn không còn một mảnh, không dư thừa lại chút nào.

Trên mặt Lâm Thần lộ ra vẻ kinh hãi.

Chuyện gì đang xảy ra thế này? 

Vốn dĩ Lâm Thần dự định vận dụng chân khí ép Hắc vụ ra ngoài, dù sao chân khí trong đan điền của hắn mặc dù không có nhiều như Dương Nhất Phàm, Ngao Hân, nhưng chân khí trong đan điền của hắn cực kỳ tinh khiết, muốn ép ra số Hắc vụ này ra ngoài cũng không thành vấn đề.

Nhưng cũng không nghĩ tới, tiểu đỉnh trong đầu hắn liền hấp thu Hắc vụ này trong chớp mắt.

Tiểu đỉnh có thể tinh luyện đan dược, chẳng lẽ còn có thể luyện hóa Hắc vụ này? 

Trong đầu Lâm Thần nghi hoặc.

May mắn thay, Hắc vụ này đã triệt để mất đi, so với Dương Nhất Phàm, Ngao Hân phải dùng chân khí bên trong thân thể ép ra thì tốt hơn rất nhiều.

Phải biết rằng Hắc vụ này công kích là vô cũng mạnh, nếu như lưu lại ở trong người chính là trái bom không hẹn giờ có thể nổ bất cứ lúc nào, phá hủy đan điền của võ giả khiến võ giả bỏ mình nơi xứ lạ. 

Không suy nghĩ nhiều, Lâm Thần lập tức mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy Dương Nhất Phàm, Ngao Hân đang nhìn về phía hắn.

- Lâm Thần ngươi không sao chứ?

Nhìn thấy Lâm Thần mở mắt ra vẻ mặt Ngao Hân có chút khẩn trương hỏi. Tu vi của Lâm Thần so với bọn họ thấp hơn, lượng chân khí đan điền không nhiều bằng bọn họ, muốn đối phó với Hắc vụ cũng phải khó khăn rất nhiều. 

Lâm Thần khẽ lắc đầu ý bảo chính mình không có việc gì, hắn chợt quay đầu nhìn về phía Cự Linh Mãng cấp năm đỉnh cao.

Nói ra rất dài dòng, trên thực tế ba người họ ép Hắc vụ ra chẳng qua chỉ mất một khoảng thời gian, Cự Linh Mãng đã bị ba người Lâm Thần đồng thời công kích cũng bị chấn động, giờ đây lại là muốn tấn công lần thứ hai.

Thấy tình hình này, Ngao Hân nhẹ nhàng gật đầu một cái, Lâm Thần đã nói hắn không có việc gì, như vậy thì không có vấn đề, có thể Lâm Thần đã vận dụng chân khí ép Hắc vụ ra. 

Bên kia, đôi mắt nhỏ của Dương Nhất Phàm hiện lên vẻ lạnh lùng, khóe miệng lộ ra một vẻ hung ác, có điều rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình thường, trong tay hắn nắm chặt trường kiếm lạnh lùng nhìn về phía Cự Linh Mãng.

Việc khẩn cấp trước mắt là thoát khỏi nơi này, nếu không... cứ tiếp tục cùng Cự Linh Mãng công kích thì ba người Lâm Thần sớm muộn sẽ chết ở trong miệng Cự Linh Mãng.

Ti ti... 

Lưỡi Cự Linh Mãng phun ra nuốt vào, hai mắt lãnh đạm hung ác nhìn ba người Lâm Thần, trong mắt của nó lộ ra tia thù hận.

Chẳng biết tại sao con Cự Linh Mãng này phát hiện bốn người Lâm Thần, liền liên tục đuổi giết nhóm của hắn, ước chừng đuổi giết nửa canh giờ cũng không dừng lại làm cho đám người Lâm Thần âm thầm kêu khổ.

Rống! 

Bỗng nhiên con Cự Linh Mãng ngẩng đầu, há mồm hướng người có tu vi thấp nhất, thoạt nhìn thấy Lâm Thần dễ dàng đối phó nhất liền cắn một cái. Tức khắc trong miệng nó lộ ra răng nhọn sắc bén vô cùng, mỗi một cái răng nhọn đều dài đến gần một mét, nếu như cắn trúng Lâm Thần không chết cũng sẽ trọng thương.

Thấy cảnh này, thân thể Lâm Thần chấn động, trên da của hắn liền tản ra từng đạo ánh sáng màu đồng vô cùng rực rỡ.

Bí quyết Cổ Đồng Luyện Thể! 

Cả người Lâm Thần thoạt nhìn phảng phất giống như là một vị kim phật, khiến người ta cảm thấy không thể xâm phạm. Lâm Thần biến hóa từ đầu đến cuối, làm cho Cự Linh Mãng ở giữa không trung có hơi dừng lại một chút, nhưng rất nhanh nó lại tiếp tục hướng Lâm Thần hung hăng cắn xuống.

Uống!

Hai mắt Lâm Thần ngưng lại, hắn gầm nhẹ một tiếng, giơ nắm đấm lên, rốt cuộc lựa chọn cùng Cự Linh Mãng công kích. 

Thấy tình hình này, Ngao Hân cùng Dương Nhất Phàm đều hơi biến sắc, đùa gì thế? Trên người Cự Linh Mãng chính là có một lớp Hắc vụ, vừa rồi bọn họ vận dụng trường kiếm tiến công đều làm bọn hắn nhiễm phải Hắc vụ, suýt nữa bị Hắc vụ chém giết, giờ phút này Lâm Thần còn trực tiếp dùng nắm đấm công kích, đó không phải là cho Hắc vụ có cơ hội trực tiếp tràn vào trong cơ thể sao?

- Lâm Thần cẩn thận!

Ngao Hân không nhịn được quát lên. 

- Thật là hành động liều lĩnh.

Dương Nhất Phàm hừ lạnh kêu lên một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường. Hắn thấy Lâm Thần không sử dụng Hàn Thiết kiếm công kích mà dùng dùng nắm đấm liều mạng, đơn giản là quá ngu xuẩn.

Ngay cả yêu thú cấp năm bậc thấp gặp phải Hắc vụ này cũng có thể bị chém giết, huống chi Lâm Thần chỉ là một võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ? 

Số lượng Hắc vụ trên thân thể con Cự Linh Mãng không nhiều, nhưng nếu giồng như số lượng Hắc vụ ở trong sơn cốc, có thể trong nháy mắt đã giết chết Lâm Thần rồi.

Ầm!

Lâm Thần hiện ra tia sáng màu đồng cực kỳ chói mắt, nắm đấm nhắm một cách chính xác công kích ở trên đầu con Cự Linh Mãng, phát ra âm thanh nặng nề vô cùng. 

- Sức lực thật là mạnh.

Một nguồn sức mạnh trực tiếp tràn vào cơ thể Lâm Thần, làm cho vẻ mặt hắn tái nhợt, thân thể không kiềm hãm được lui về sau mười mấy trượng mới dừng lại.

Cùng lúc đó quả đấm của hắn cũng công kích trên đầu của con Cự Linh Mãng, từng luồng Hắc vụ theo quả đấm của hắn tràn vào thân thể tốc độ cực nhanh. 

Ong ong ong...

Nhưng rất nhanh tiểu đỉnh trong đầu của hắn lần thứ hai chấn động, một lực hút mạnh mẽ xuất hiện, trong nháy mắt liền hấp hu Hắc vụ không còn một mảnh.

Quả nhiên tiểu đỉnh có thể hấp thu Hắc vụ! 

Thấy tình hình này, trong mắt Lâm Thần lóe lên vẻ mừng rỡ. Tiểu đỉnh có thể hấp thu Hắc vụ này như vậy Lâm Thần cùng Cự Linh Mãng đối nhau cũng giảm bớt nhiều áp lực, chí ít không cần lo lắng Hắc vụ sẽ phá hủy thân thể hắn...

Có điều tiểu đỉnh tuy là hấp thu Hắc vụ tràn vào cơ thể Lâm Thần, nhưng Lâm Thần cùng Cự Linh Mãng đối kháng một quyền, gây cho Lâm Thần một lực to lớn cũng làm cho Lâm Thần chịu không nổi. Cự Linh Mãng là yêu thú cấp năm đỉnh cao, cho dù là một đòn tùy ý cũng không phải là võ giả Thiên Cương cảnh sơ kỳ có thể chống đỡ.

Lâm Thần vận dụng bí quyết Cổ Đồng Luyện Thể, toàn lực dùng một quyền cũng chỉ là gắng gượng ngăn cản, làm cho thân thể hắn chấn động bị một ít nội thương. 

- Lâm Thần chặn lại rồi!

Bên kia, Ngao Hân nhìn thấy Lâm Thần không sao, không nhịn được thở nhẹ một cái, chợt trên mặt của nàng lộ ra vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ Hắc vụ này không tiến vào cơ thể Lâm Thần? Có lẽ Lâm Thần đối với Hắc vụ là miễn dịch?

Sắc mặt Dương Nhất Phàm có hơi khó coi.

Trước đó Trần Phong cùng Cự Linh Mãng đối kích, Trần Phong bị đánh bay, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, mà Lâm Thần cùng Cự Linh Mãng đối kích, cũng chỉ là bị đánh bay nhưng sức chiến đấu cũng không có bị ảnh hưởng, ai mạnh ai yếu vừa nhìn liền biết. 

Rống rống!

Bị một quyền của Lâm Thần đánh trúng, Cự Linh Mãng trong miệng lập tức phát ra từng tiếng rống tức giận. Đầu nó ở giữa không trung lắc lư mạnh mẽ, dường như trước một quyền của Lâm Thần đầu của nó bị chấn động.

Vẻ mặt Cự Linh Mãng phẫn nộ, một quyền của Lâm Thần mặc dù không có thể gây tổn thương cho nó nhưng làm cho đầu của nó cực kỳ đau đớn. Thân thể của nó chợt hướng phía trước, mở to miệng hướng về nơi Ngao Hân gần nó nhất mà táp tới. 

- Cẩn thận!

- Chạy đi!

Sắc mặt Lâm Thần cùng Dương Nhất Phàm liền biến sắc, mỗi người gầm nhẹ một tiếng. 

Một đòn của Cự Linh Mãng uy lực như thế nào trong lòng Lâm Thần hiểu rõ, nếu không phải hắn sử dụng Cổ Đồng Luyện Thể quyết đã tu luyện đại thành, thì chỉ cần một kích vừa rồi cũng đủ để cho hắn bỏ mình rồi.

Tu vi của Ngao Hân mặc dù cao nhưng tuyệt đối không thể chống đỡ được một đòn này của Cự Linh Mãng.

Có lẽ bị một công kích trước của Lâm Thần làm cho tức giận, một đòn công kích này của Cự Linh Mãng tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền vọt tới trước mặt Ngao Hân, Lâm Thần cùng Dương Nhất Phàm căn bản không có cơ hội trợ giúp Ngao Hân. 

Thấy một màn như vậy, vẻ mặt Ngao Hân cũng đại biến, nàng rất nhanh phản ứng lại, bảo kiếm trong tay được nàng giơ lên, thi triển một kiếm hướng đầu Cự Linh Mãng chém xuống!

Phong Lôi kiếm!

Sắc mặt Ngao Hân nghiêm túc. 

Đùng!

Răng rắc!

Bảo kiếm chém ở trên đầu Cự Linh Mãng, chỗ giao nhau lóe ra từng trận tia lửa, tức khắc liền nhìn thấy bảo kiếm của Ngao Hân sau một đòn đối kích cùng Cự Linh Mãng, rốt cuộc vang lên một tiếng gãy thành hai khúc. 

Cùng lúc đó thân thể của nàng phảng phất như diều đứt dây, cả người bị đánh bay, thân thể đụng vào một cây cổ thụ cao chót vót, té xuống mặt đất.

Sắc mặt nàng tái nhợt vô cùng, miệng liên tục phun ra từng ngụm máu.

Quan trọng hơn chính là, trên cánh tay của Ngao Hân bất ngờ có từng luồng khí đen, dễ nhận thấy có một Hắc vụ đang đi qua cánh tay tràn vào thân thể nàng. 

Thấy cảnh này, Ngao Hân vội vàng nhắm mắt khoanh chân, vận dụng chân khí muốn ép Hắc vụ ra khỏi cơ thể. Nhưng mà lúc này bản thân nàng bị trọng thương, muốn vận dụng chân khí này e rằng phải hao tốn một ít thời gian.

Sắc mặt Lâm Thần cùng Dương Nhất Phàm đều có chút khó coi, bọn họ tổng cộng bốn người, thì có hai người bị trọng thương mất đi sức chiến đấu!

Nếu như tiếp tục nữa, bốn người Lâm Thần e rằng đều chết ở đó. 

Gào gừ!

Đúng lúc này Cự Linh Mãng lại rống giận một lần nữa, nó vung cái đuôi lớn hướng Lâm Thần cùng Dương Nhất Phàm tiến đánh.

Phong Lôi kiếm! 

Mê Tung quyền!

Lâm Thần cùng Dương Nhất Phàm không chần chờ, từng người thi triển ra võ kỹ, ngăn cản sự tiến công của Cự Linh Mãng.

Bịch bịch... 

Hai người công kích chính xác vào đuôi của Cự Linh Mãng, tức khắc vang lên hai tiếng vang nặng nề, ngay sau đó thân thể của hai người bị đánh bay ra ngoài.

Sắc mặt Lâm Thần tái nhợt, bị đẩy lui ra sau mười mấy trượng, mà Dương Nhất Phàm thì bị đánh văng vào một một cây đại thụ, miệng liền phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt Dương Nhất Phàm hoàn toàn trắng bệch, hai mắt khép hờ vận dụng chân khí trong cơ thể bức Hắc vụ trong cơ thể hắn ra ngoài. 

Trong đầu của Lâm Thần lần nữa truyền đến một luồng lực hút cực mạnh hấp thu Hắc vụ không còn một mảnh.

Mà Hắc vụ này cực kỳ kỳ dị, tiểu đỉnh hấp thu cũng không biết có tác dụng phụ gì không nữa.

Rống! 

Không đợi Lâm Thần suy nghĩ nhiều, Cự Linh Mãng nhìn thấy Lâm Thần cùng Dương Nhất Phàm bị đánh bay, thần sắc của nó tức khắc tỏ ra hưng phấn, lần nữa hướng hai người Lâm Thần công kích.

Nhìn thấy Cự Linh Mãng lại tiếp tục công kích, sắc mặt Dương Nhất Phàm lập tức kinh hãi, uy lực công kích của Cự Linh Mãng không thể nghi ngờ, nếu như đánh hai ba lần, cho dù là tu vi Thiên Cương cảnh hậu kỳ, bản thân Dương Nhất Phàm cũng sắp giống như Ngao Hân, Trần Phong bị trọng thương.

Ở lại chỗ này chắc chắn phải chết! 

Dương Nhất Phàm vừa quay đầu, nhìn thoáng qua Lâm Thần không bị ảnh hưởng của Hắc vụ, sức chiến đấu vẫn còn, trong mắt của hắn liền lộ ra một vẻ hung ác.

Xèo.

Dương Nhất Phàm chợt thi triển bộ pháp, vọt tới hướng Lâm Thần. 

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong chớp mắt liền xuất hiện ở bên cạnh Lâm Thần, cùng lúc đó hắn vươn trường kiếm công kích về phía Lâm Thần, trong miệng lạnh lùng nói rằng:

- Lâm Thần, ngươi rất tốt! Không nghĩ tới ngươi ẩn dấu sâu như vậy! Nếu thực lực của ngươi mạnh như vậy, liền ở lại đối phó với con Cự Linh Mãng to lớn này đi.

Nói xong, trường kiếm của hắn chính xác công kích về phía ngực Lâm Thần.