Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 680: Gặp phải sóng thần, tiến vào Trung Cổ (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

Trong lòng hạ quyết định, nàng phân phó Ấu Hà và Hoa Nguyệt: "Đi tìm Mặc Dương, bảo bọn họ chuẩn bị một chút, sáng sớm mai chúng ta rời đi."

"Vâng, Tiểu tước gia."

"Vâng, Tiểu tước gia."

Tiểu tước gia tỉnh lại đã muốn rời đi. Điểm này các nàng đã sớm đoán trước, cho nên không cảm thấy kinh ngạc.

Hai nàng rời khỏi nơi Mộ Khinh Ca ở, hướng tới sân viện cư trú của Long Nha Vệ.

Mà các nàng vừa mới đi, Tuyết Gia đã xuất hiện trong tầm mắt Mộ Khinh Ca.

"Ngươi tới vừa lúc, ta định đi tìm phụ mẫu ngươi." Mộ Khinh Ca nhìn Tuyết Gia nói.

"Vậy Tuyết Gia dẫn Thiếu chủ đi." Tuyết Gia rũ mắt xuống.

Mộ Khinh Ca đi tới gần nàng, lúc đi qua nàng, đột nhiên nói: "Thật ra ngươi không cần phải khom lưng uốn gối trước mặt ta. Trước kia ngươi thế nào, thì sau này vẫn thế là được."


Dứt lời, nàng nhanh chóng đi xa khỏi Tuyết Gia.

Tuyết Gia sững sờ, ngẫm lại dư vị trong lời nói của Mộ Khinh Ca, thần sắc nàng phức tạp đuổi theo.

Đuổi theo Mộ Khinh Ca, nàng không nói thêm gì, mà dẫn đường phía trước, đưa Mộ Khinh Ca tới nơi ở của Tộc vương và vương hậu.

"Thiếu chủ! Chúc mừng Thiếu chủ tu vi đại trướng!"

Vừa thấy Mộ Khinh Ca, Tộc vương lập tức lên đón.

Vương hậu thấy Tuyết Gia đi theo cùng Mộ Khinh Ca, đuôi mắt cũng nhiễm vui mừng.

Mộ Khinh Ca lười khách sáo với bọn họ, trực tiếp nói với Tộc vương và vương hậu: "Ta tới là nói với các ngươi, sáng mai ta phải rời đi."

Tộc vương và vương hậu không quá kinh ngạc, sau khi Mộ Khinh Ca mở miệng thì nói: "Chúng ta đã sớm chuẩn bị tốt, vật tư sinh hoạt đều dọn lên thuyền Thiếu chủ. Còn có..."

Tộc vương tạm dừng một chút, từ trong lòng lấy ra một tấm bản đồ bằng da linh thú, hai tay nâng đưa cho Mộ Khinh Ca.


"Thiếu chủ, đây là bản đồ Nam châu Trung Cổ Giới. Từ Khổ Hải đi ra chính là Nam châu Trung Cổ Giới, tin tưởng bản đồ này có thể giúp đỡ Thiếu chủ."

Bản đồ Nam châu Trung Cổ Giới!

Mộ Khinh Ca nhướng mày, tiếp nhận bản đồ.

Nàng không hỏi Tộc vương làm sao có được bản đồ, dù sao Di tộc bọn họ chắc chắn có phương pháp riêng của Di tộc. Nàng không phải cũng lấy được một phần bản đồ Tây châu Trung Cổ Giới từ chỗ Hàn Thải Thải đấy sao.

Đúng rồi!

Người gửi bản đồ đã khai giá với Vạn Tượng Lâu là dùng đan dược Bảo cấp Địa Hoàng Đan tới trao đổi. Hàn Thải Thải lại tự chủ trương đáp ứng thay nàng, nói trong ba năm sẽ giao Địa Hoàng Đan.

Nháy mắt cách thời gian ba năm đã không còn bao lâu. Đan dược Bảo cấp bây giờ đã không làm khó được nàng, nhưng sau khi vào Trung Cổ Giới, nàng phải giải quyết xong chuyện Nhạc gia rồi mới có thể luyện chế Địa Hoàng Đan, giao cho Vạn Tượng Lâu Trung Cổ Giới hoàn thành giao dịch.


Tầm mắt Mộ Khinh Ca dừng trên bản đồ.

Trên cùng bản đồ viết hai chữ 'Nam châu'. Bản đồ rậm rạp phân bố chằng chịt rất nhiều thành trì, có thêm đánh dấu ghi chú. Chỉ là một tấm bản đồ, Mộ Khinh Ca đã cảm nhận được Nam châu to lớn.

Mà đây chỉ là một Nam châu!

Nếu muốn đi hết toàn bộ Trung Cổ Giới.... Ít nhất vài cái Lâm Xuyên giới cộng lại cũng đều kém xa.

Nhìn lướt qua bản đồ, Mộ Khinh Ca cất vào.

Nàng nhìn về phía Tộc vương, thấy Tộc vương cười tủm tỉm nhìn mình.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, Mộ Khinh Ca nói: "Nếu đều chuẩn bị tốt, vậy ta đây trở về." Dứt lời, nàng xoay người rời đi dứt khoát.

Nàng đi rồi, Tuyết Gia còn chưa đi.

Vương hậu và Tộc vương nhìn về phía Tuyết Gia. Thần sắc người sau bình tĩnh, không có lưu luyến hay đau thương.
Tộc vương nói với nàng: "Tuyết Gia, con biết sứ mệnh của mình chưa?"

"Tuyết Gia biết." Tuyết Gia nhẹ nhàng gật đầu.

Tộc vương vui mừng gật đầu, lại nói: "Mặc dù con biết, ta vẫn phải nhắc nhở con một lần. Con là hầu của Thiếu chủ, là người bảo vệ Thiếu chủ, điều này không sai. Nhưng con đồng thời cũng là người giám sát, thay chúng ta giám sát Thiếu chủ có đủ tư cách làm người thừa kế hay không. Đồng thời khi tiếp xúc đến những Thiếu chủ khác, con cũng phải bảo trì thanh tỉnh, cân nhắc mọi chuyện cho Thiếu chủ, biết người biết ta."

Tuyết Gia hơi mím môi, gật đầu.

Tộc vương nói xong, vương hậu lôi kéo Tuyết Gia vừa rời đi vừa nói: "Hài tử, ta cùng con thu dọn hành trang."

Sau khi rời khỏi tầm mắt Tộc vương, vương hậu mới nói với Tuyết Gia: "Phụ vương bọn họ suy xét quá mức phức tạp. Tuyết Gia con phải tự biết rằng, mẫu thân hy vọng con hạnh phúc. Hiện giờ Thiếu chủ không muốn con là tốt, ít nhất khi con tiếp xúc ở chung có thể nghĩ kỹ tâm mình. Nếu sau khi con tiếp xúc cùng Thiếu chủ, động tình, thì không cần suy xét điều gì khác, chuyên tâm phụ tá ngài ấy. Nếu không thể động tình, hay là con coi trọng Thiếu chủ khác..."
Vương hậu không nói tiếp nữa, nhưng trong mắt hiện lên một tia hung ác bại lộ ý tưởng của nàng.

Tuyết Gia nhạy bén bắt giữ được điểm này, nội tâm hơi kinh hãi.

Nàng biết ai cũng đều có tư tâm, nhưng không biết mẫu thân mình cư nhiên lớn mật như thế!

Đích xác, Mộ tộc không chỉ có một Thiếu chủ. Phải nói là, người được lựa chọn đều chỉ là người được đề cử làm Thiếu chủ, là người thừa kế Mộ tộc.

Mộ tộc định ra quy củ, chính là một hồi gϊếŧ chóc tàn khốc. Chỉ khi thắng được đến cuối cùng, mới chân chính là Thiếu chủ! Người được đề cử khác hoặc là chết, hoặc là toàn tâm phụ tá Thiếu chủ chân chính.

Quy tắc tàn khốc, Tuyết Gia không thể tưởng tượng nổi. Trước kia gặp hoàn cảnh hiểm trở hung ác thế nào, mới khiến Mộ tộc hạ quyết định như thế!
Đương nhiên, mọi chuyện đều vì phục hưng Mộ tộc.

Trước mặt đại nghĩa này, những thứ khác đều xem nhẹ.

Giống như người vô tội bị lựa chọn vào nhóm đề cử, bọn họ vốn cho rằng mình là thiên chi kiêu tử, lại căn bản không tưởng được bọn họ giống như bị đặt vào một hũ rồi chọn lựa ra con nào cường tráng nhất, còn lại đều là đá kê chân.

Mà tất cả Di tộc, cuối cùng cũng chỉ cống hiến cho Thiếu chủ chân chính.

Trước khi chưa có kết quả, bọn họ sẽ ủng hộ người được lựa chọn để tiến hành cạnh tranh tàn khốc. Nhưng khi Thiếu chủ nào thắng đến cuối cùng, người được đề cử mà bọn họ chọn bị thất bại, tử vong, bọn họ sẽ thần phục dưới chân Thiếu chủ chân chính!

"Tuyết Gia, con nhớ kỹ lời ta nói chưa?" Tuyết Gia trầm mặc, khiến vương hậu phải nhấn mạnh.
Tuyết Gia lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt mẫu thân. Nàng đọc hiểu trong đó một tia nghiêm khắc.

Cuối cùng ở dưới ánh mắt vương hậu, nàng gật đầu.

Vương hậu hơi mỉm cười, nói: "Hài tử ngoan của ta, rời khỏi Đô Nhạc đảo, phải học cách chăm sóc mình."

...

Một ngày, vội vàng trôi qua.

Rốt cuộc có thể lên đường lần nữa, làm cho nội tâm Mộ Khinh Ca hơi kích động.

Nếu Di tộc đưa ra tin tức không nhầm, chỉ cần phiêu bạt ở Khổ Hải khoảng chừng ba tháng nữa là có thể nhìn thấy hình dáng Trung Cổ Giới.

"Trung Cổ Giới..." Mộ Khinh Ca nhẹ giọng lẩm bẩm.

Tay nàng nhẹ vỗ về cung linh bên hông.

Đột nhiên, cung linh khẽ vang nhỏ.

Mộ Khinh Ca nghe thấy tiếng vang cung linh, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, nét mặt ngũ quan cũng trở nên dịu dàng. Nàng thưởng thức cung linh, cũng nhẹ nhàng lay động một chút.
Tiếng chuông thanh thúy, linh hoạt kỳ ảo.

Rời đi từ cung linh bay tới chân trời xa xôi, xuyên qua thời không khác nhau tiến vào một thế giới mông lung.

'Đinh linh!'

Tiếng chuông thanh thúy trong mông lung vang lên, xua tan sương mù trước mặt lộ ra quang cảnh bên trong.

Tư Mạch ngồi trên một chiếc ghế dữ tợn cực lớn. Bạch y đã thay thế bởi huyền y, tóc dài cũng buộc cao sau đầu, mang lên một chiếc vương miện đẹp đẽ.

Gương mặt hắn vẫn tuấn mỹ như ẩn chứa mọi điều trong thế gian. Không thể bắt bẻ, khiến người ta muốn miêu tả tinh tế.

Trên tay hắn là một cung linh kim sắc. Một đầu cung linh khác đã buộc chặt bên đai lưng.

Hắn cầm cung linh, mặt mày đều ẩn chứa ý cười nhu tình mà bọn thuộc hạ chưa bao giờ thấy qua.

Sau khi tiếng chuông biến mất, hắn chờ đợi hồi lâu đều không phát thêm âm thanh nữa.
Kết quả như vậy hình như khiến hắn bất mãn.

Hắn cầm lấy cung linh, hung hăng lay hai cái.

Tiếng chuông truyền ra từ cung linh, trở về đường cũ, rơi vào trong cung linh bên hông Mộ Khinh Ca. Khiến cung linh nàng rung rung, phát ra hai tiếng kêu thanh thúy.

Tiếng chuông quanh quẩn bên tai Mộ Khinh Ca, khóe miệng nàng cong lên, đuôi lông mày đều nhiễm mấy phần đắc ý. Nhưng không để ý tới cung linh nữa, cũng không đáp lại.

Tư Mạch nhìn chằm chằm cung linh chờ đợi hồi lâu, cuối cùng đôi mắt hổ phách thâm thúy dâng lên tức giận bất đắc dĩ. Hắn thấp giọng nỉ non: "Tiểu Ca nhi thật quá nghịch ngợm. Mới rời đi chưa lâu, đã không nhớ ta nữa rồi? Xem ra ta phải tìm một cơ hội để Tiểu Ca nhi vĩnh viễn nhớ tới ta mới tốt!"

...