Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 750: Thái Sơ Cấp Hỏa xui xẻo (2)




Edit: Diệp Lưu Nhiên

'Ngân Trần, tìm xung quanh đây xem có dị thường gì không, hoặc là có cửa ra vào nào khác không.' Mộ Khinh Ca thông qua khế ước truyền âm cho Ngân Trần.

Ngân Trần lập tức hiểu, bắt đầu tìm kiếm.

Hàn Thải Thải thấy dáng vẻ hai người, cũng lập tức hiểu là chuyện thế nào, theo sau tìm kiếm.

Chỉ chốc lát, Mộ Khinh Ca phát hiện có một cửa động bí ẩn. Cửa động kia cực kỳ hẹp, chỉ vừa cho một người đi. Mộ Khinh Ca nói với Nguyên Nguyên: "Nguyên Nguyên, ngươi cảm ứng xem hơi thở Thái Sơ Cấp Hỏa có phải đi ra từ đây không."

Nguyên Nguyên im lặng một lát, rồi nói: "Bên trong đúng là có hơi thở rất nồng, vào xem đi."

Mộ Khinh Ca gật đầu, quay đầu đón Ngân Trần và Hàn Thải Thải, sau đó vào huyệt động trước.

Nàng biến mất, Ngân Trần và Hàn Thải Thải nhanh chóng đuổi kịp, chui vào huyệt động nhỏ hẹp kia.


Huyệt động rất hẹp, hơi thở bên trong còn nóng hơn bên ngoài. Cho dù có Tích Hỏa châu, bọn họ vẫn thấy hít thở khó chịu. Khí hít vào người đều nóng rát.

Cuối cùng, Mộ Khinh Ca thấy được cửa động. Đôi chân dùng sức giẫm, thoát ra khỏi huyệt động nhỏ hẹp.

Lúc đi ra, tầm mắt nàng rộng mở thông suốt, phảng phất đặt mình vào một không gian rất lớn.

Ngân Trần và Hàn Thải Thải nối đuôi nhau đi ra, đứng hai bên Mộ Khinh Ca.

Ở đây không có dung nham che trời lấp đất, trông giống một địa cung cực kỳ to lớn. Chỉ thiếu dấu vết do người làm, dường như là do thiên nhiên hình thành.

Khe nham thạch có mấy dòng suối nhỏ, không phải nước sông trong vắt mà là dung nham.

Dung nham chảy về một hướng, hội tụ thành đường rót vào động, giống như đầu bên kia là dung nham truyền vào.


Ba người im lặng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn đỉnh trần, đều co rụt mắt.

Trần nhà địa cung, đều là dơi lửa rậm rạp!

Những dơi lửa đó không phải sinh vật, mà là con rối do dị hỏa biến thành. Giống như trong Lạc Nhật hoang nguyên, Hỏa Vân Dương Viêm biến ra những con quái ngư đó.

Mục đích chúng tồn tại, là bảo vệ dị hỏa không bị quấy rầy, ngăn cản người hoặc thú mơ ước có được dị hỏa!

Số lượng dơi lửa trong địa cung cực nhiều, người xem đến da dầu tê dại. Tầng tầng lớp lớp, kéo dài bất tận, ít nhất phải hơn mười vạn. Số lượng khổng lồ như vậy khiến ba người đều hít ngược một hơi.

"Mẫu thân đại nhân, tiếp tục vào trong đi. Con cảm giác được hơi thở của nó càng rõ hơn rồi!" Nguyên Nguyên ở trong không gian thúc giục.


Mộ Khinh Ca lấy lại bình tĩnh, thu hồi tầm mắt đánh giá trần nhà địa cung, lại nhìn sang hai người Ngân Trần và Hàn Thải Thải.

Nơi này không có dung nham bao vây, bọn họ có thể tự do nói chuyện.

Nhưng lúc đối mặt với nhiều dơi lửa như vậy, bọn họ lại càng không thể phát ra tiếng vang.

'Hẳn là chúng nó canh gác dựa vào thanh âm.' Mộ Khinh Ca truyền âm cho hai người.

Hàn Thải Thải gật đầu. Đôi mắt hẹp dài hiếm khi xuất hiện ngưng trọng: 'Lấy năng lực của Thái Sơ Cấp Hỏa, sợ là không chỉ có đám dơi này. Càng đi vào trong, nguy hiểm càng lớn. Cho dù chúng ta không làm kinh động chúng, thì đợi đến khi tìm được Thái Sơ Cấp Hỏa, lúc đánh nhau vẫn sẽ rước lấy giáp công trước sau từ chúng nó.'

Lời này, khiến Mộ Khinh Ca mím môi trầm mặc.

Trong lòng nàng đang hỏi Nguyên Nguyên: 'Nguyên Nguyên, có cách gì ngăn cản đám hỏa khôi này, hoặc là khiến chúng nó tạm thời mất khống chế?'
Nguyên Nguyên ưm rất lâu, mới nói: "Tinh thần lực của hỏa khôi trực tiếp kết nối tới bản thể dị hỏa. Chỉ cần bản thể dị hỏa có mệnh lệnh gì, lập tức có thể truyền đạt vào ý thức mỗi một con rối. Không có cách nào khiến chúng nó mất ý thức, trừ phi chế phục dị hỏa."

"Ngươi không có hỏa khôi sao?" Mộ Khinh Ca tò mò hỏi.

Nguyên Nguyên ngạo kiều nói: "Chỉ vào thời điểm bị thương, hoặc cần trốn đi chờ chết thì mới diễn hóa ra để bảo vệ mình. Bổn bảo bảo đang tuổi lai láng, cần gì mấy thứ này?"

Mộ Khinh Ca kéo khóe miệng, tiếp tục hỏi: "Vậy không có cách nào sao?" Nàng nhíu mày. Nếu thật sự đánh nhau, phần thắng bên bọn họ không biết thế nào, cộng thêm đám hỏa khôi chằng chịt, quả thực chính là tình huống cửu tử nhất sinh.

"Chúng ta có thể bố trí bẫy rập?" Thanh âm Nguyên Nguyên lộ ra một tia giảo hoạt.
"Bẫy rập?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca sáng ngời.

Nguyên Nguyên nói: "Chiến lực cá nhân của hỏa khôi không lớn, nhưng thắng ở số lượng. Mọi người cẩn thận đừng kinh động chúng nó. Cứ cách một đoạn con sẽ chôn bẫy cho chúng nó. Một khi chúng nó tỉnh, cử động là sẽ trúng chiêu. Hắc hắc!"

'Tiếng cười nham hiểm này rốt cuộc học từ ai?' Mộ Khinh Ca thầm than.

Nhưng nàng hiểu ý Nguyên Nguyên.

Khóe miệng Mộ Khinh Ca giương lên nụ cười, nói với Hàn Thải Thải và Ngân Trần: "Đi thôi, cẩn thận một chút, đừng kinh động chúng nó." Nói xong, đi vào địa cung.

Bây giờ Mộ Khinh Ca đi xuống phía sau, Hàn Thải Thải và Ngân Trần cũng không biết nàng muốn làm gì.

Đi ước chừng non nửa canh giờ, bọn họ rốt cuộc đi qua khu vực dơi lửa, đứng trước cửa đá. Phía trước cửa đá có con hỏa sư ba đầu đang ngủ say.
Ba người dừng bước, trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

Ý tứ trong mắt Hàn Thải Thải rất rõ ràng. Quả nhiên không ngoài sở liệu của hắn, hỏa khôi của Thái Sơ Cấp Hỏa không chỉ có mỗi đám dơi kia.

Hỏa sư ba đầu, thân thể khổng lồ như núi cao. Ba người đứng trước mặt nó, quả thực giống như người lùn.

Nó đang ngủ say, thỉnh thoảng ngáy to như sấm, miệng nhỏ giọt chất lỏng rơi xuống mặt đất xì xèo ra khói trắng, mặt đất cũng bị thủng thành lỗ nhỏ.

Lông mao từ đỉnh đầu đến sống lưng đều là ngọn lửa bốc cháy.

Có thủ vệ 'chó' chặn đường, bọn họ làm sao im hơi lặng tiếng vào đó được?

'Trực tiếp gϊếŧ!' Hàn Thải Thải đề nghị.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca phát lạnh, cũng nói: 'Cần phải một kích trúng!' Một khi không thể nhanh chóng giải quyết, sẽ kinh động đến đám dơi bên ngoài và Thái Sơ Cấp Hỏa bên trong.
Nàng nhìn về phía Hàn Thải Thải, truyền âm hỏi: "Ngươi hiểu biết dị hỏa, vậy có biết nhược điểm của nó?"

Hàn Thải Thải mím môi, giây lát mới ngưng trọng nói: "Tuy bề ngoài con rối khác nhau, nhưng sức mạnh chúng nó đều đến từ hỏa hạch. Chỉ cần tìm được vị trí hỏa hạch rồi đào ra, là có thể khiến nó tử vong."

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chớp động, truy hỏi: "Hỏa hạch ở vị trí nào."

"Nhược điểm." Hàn Thải Thải ngắn gọn đáp.

"..." Mộ Khinh Ca cứng đờ, hung hăng trừng mắt liếc Hàn Thải Thải. Đáp kiểu gì đấy? Nàng mới thấy con hỏa sư này lần đầu, làm sao biết nhược điểm của nó nằm ở đâu?

Hàn Thải Thải vô tội nhún vai, ý tứ là 'ta cũng lần đầu thấy, sao biết được?'

"Mẫu thân đại nhân, hỏa hạch giấu trong mi tâm nó!" Nguyên Nguyên kịp thời lên tiếng.
U ám trong mắt Mộ Khinh Ca bay đi, tay phải lật lên nắm Linh Lung Thương.

Thấy nàng tiến vào tư thái chuẩn bị chiến đấu, Hàn Thải Thải và Ngân Trần cũng lập tức tiến vào trạng thái.

"Hỏa hạch ở giữa trán nó, ba người chúng ta tách ra công kích, tranh thủ một chiêu giải quyết nó." Mộ Khinh Ca trầm giọng nói với ba người.

Hàn Thải Thải và Ngân Trần đều gật đầu.

Xác định phương án, ba người Mộ Khinh Ca lập tức hành động.

Bọn họ nhảy lên không trung, chia nhau nhắm về phía hỏa sư ba đầu.

Khi bọn họ tới gần, hỏa sư ngủ say đột nhiên giật mình choàng tỉnh, mở mắt...

Trong gang tấc, hỏa sư mở to đôi mắt, ngọn lửa thiêu đốt khiến Mộ Khinh Ca rùng mình, tay nắm Linh Lung Thương chợt đâm tới trán nó.

Cơ hồ là cùng khắc đó, Hàn Thải Thải và Ngân Trần cũng hướng về phía giữa trán của hai đầu còn lại.
"Rống!" Hỏa sư ba đầu gầm lên giận dữ, ngã ầm xuống đất.

'Không tốt!" Trong lòng ba người hô lên không ổn.

Hỏa sư ba đầu gầm lên giận dữ, chỉ sợ đã kinh động đám dơi bên ngoài và Thái Sơ Cấp Hỏa bên trong.

Nhưng bọn họ không có cách che miệng hỏa sư ba đầu.

Hiện tại chỉ có thể lấy nhanh thủ thắng!

Ánh mắt trầm xuống, Mộ Khinh Ca rút Linh Lung Thương, mũi thương trống rỗng. Nàng nhìn về phía Hàn Thải Thải, hắn chậm rãi lắc đầu. Lại nhìn Ngân Trần, thấy trên móng vuốt sắc bén của hắn có nắm một viên hỏa hạch màu đỏ tươi.

"Rít rít rít -!"

Phương hướng lúc tới bỗng vang lên thanh âm rít rít.

Ba người xoay tròn đáp xuống đất, nhìn về phía sau.

"Xem ra đám dơi đó đã bị kinh động." Hàn Thải Thải trầm giọng.

Ngân Trần giao hỏa hạch cho Mộ Khinh Ca, Mộ Khinh Ca trực tiếp ném vào không gian. Nàng nhíu mày nhìn phương hướng khi tới, nói: "Không cần phải quan tâm chúng nó, chúng ta tranh thủ đi vào!"
Hàn Thải Thải không biết vì sao nàng có nắm chắc như vậy, nhưng vẫn xoay người theo nàng hướng tới cửa đá phía sau hỏa sư ba đầu.

Lúc bọn họ mở cửa đá ra, hỏa sư ba đầu mất đi hỏa hạch hóa thành hư vô, biến mất trước mặt họ.

Đám dơi bị hỏa sư ba đầu rống giận bừng tỉnh, đồng loạt mở đôi mắt huyết hồng, giương cánh phạch phạch bay tới chỗ sâu trong địa cung.

Chỉ là khi chúng nó mới bay tới, đột nhiên từ dưới đất dâng lên tường lửa trong suốt, đốt cháy chúng nó.

Đám dơi kêu thảm thiết thê lương, không ngừng biến mất trong ngọn lửa, dường như bị kéo vào hư vô.

Có con may mắn tránh được tiếp tục bay, nhưng cứ cách một đoạn lại xuất hiện tường lửa ngăn cách đường đi, đốt cháy chúng nó sạch sẽ.

Hơn mười vạn dơi lửa trước khi vọt tới chỗ hỏa sư ba đầu, đã chỉ còn ít ỏi cùng lắm trăm con.
Trăm con mình mẩy đều dính Bát Hoang Hư Không Viêm, chúng nó rốt cuộc chạy ra khỏi bẫy rập, nhưng vẫn không trốn khỏi vận mệnh bị nuốt vào hư vô.

Chỉ là giãy giụa nháy mắt, trăm con dơi tuyệt vọng biến mất.

Mà lúc này, ba người Mộ Khinh Ca đã sớm tiến vào cửa đá sau lưng hỏa sư.

Nhưng bọn họ vẫn đứng tại chỗ, không hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì đằng sau cửa đá là địa cung cực lớn khác. Giờ phút này có hai con rối bị buộc trong cột đá, nhe răng rống giận bọn họ, mắt lộ hung quang.

Hai con hỏa khôi, một nửa là bộ xương khô một nửa là huyết nhục mặt mũi dữ tợn, bị trói trên cột đá. Mà ở giữa chúng nó là ghế dài dựng bởi ngọn lửa, có một lão giả khô gầy ngồi ở đó.

Ánh mắt lão vẩn đục, lạnh băng, gắt gao nhìn chằm chằm ba kẻ xâm nhập Mộ Khinh Ca. Làn da lão như ngọn lửa tươi sáng kích động. Sợi tóc lão như ngọn lửa biến thành, hòa hợp một thể với ghế dựa.
"Lão ta chính là Thái Sơ Cấp Hỏa?" Mộ Khinh Ca nhỏ giọng hỏi Hàn Thải Thải bên cạnh.

Hàn Thải Thải hơi gật đầu.

Lúc này, Thái Sơ Cấp Hỏa mở miệng: "Mấy tên tiểu bối cuồng vọng, cư nhiên dám xông vào chỗ bế quan của bản tôn, còn gϊếŧ hỏa khôi của bản tôn!"

Thanh âm lão hạ xuống, hai tên hỏa khôi bị buộc ở cột trụ còn gào rống phẫn nộ hơn hỏa sư ba đầu.

Tiếng gào rống kia như quỷ thần, thẳng tới thần hồn, khiến nhân tâm run sợ.

Hàn Thải Thải nhỏ giọng nói với Mộ Khinh Ca: "Hai hỏa khôi này còn chưa hoàn toàn diễn hóa, hỏa khôi bán thành phẩm phát điên căn bản không phân địch ta, cho nên mới bị trói lại. Lát nữa đối phó phải thật cẩn thận."

Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu, ánh mắt vẫn luôn chăm chú nhìn Thái Sơ Cấp Hỏa.

"Nhân lúc bản tôn còn chưa tức giận, còn chưa cút đi!" Thái Sơ Cấp Hỏa gầm lên.
Mộ Khinh Ca lại giương môi cười lạnh: "Đánh tới cửa nhà rồi, ngươi không gϊếŧ chúng ta mà còn bắt chúng ta đi? Xem ra hiện tại ngươi rất suy yếu!"

"Tiểu bối! Ngươi tìm chết!" Thái Sơ Cấp Hỏa trừng mắt, một đoàn lửa phóng ra phía sau lão, trực tiếp nhắm ngay Mộ Khinh Ca.

Đáy mắt thanh thấu của Mộ Khinh Ca chiếu ra ánh lửa.

Nàng ngửa người ra sau, nghiêng thân tránh khỏi ngọn lửa. Đoàn lửa kia bay qua nàng, vọt qua cửa đá đáp xuống đất, thiêu ra một cái hố to.

Mộ Khinh Ca dời mắt nhìn hố to kia, lòng còn sợ hãi.

'Nguy hiểm thật! Vừa rồi nếu không tránh kịp, chỉ sợ nàng tới công chuyện rồi.'

Quay đầu lại, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Thái Sơ Cấp Hỏa: "Có thể đi vào đây, đương nhiên không sợ chết."

"Không cần nói lời vô nghĩa với lão, thả Hỗn Nguyên Thiên Cực Diễm ra." Hàn Thải Thải nói.