Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

Chương 941: Mộ đệ, cầu luyện khí!




Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Thiếu chủ, hai tấm bái thiệp này được gửi tới cho ngài." Tuyết Gia cầm hai tấm thiệp đi tới, đứng ở ngoài cửa phòng Mộ Khinh Ca.

Mộ Khinh Ca đang khoanh chân tu luyện, nghe thấy tiếng nói ngoài cửa. Nàng dừng tu luyện, nhìn về phía cửa.

"Vào đi." Nàng nhàn nhạt mở miệng.

Cửa phòng đóng kín mở ra, Tuyết Gia một thân tố y bước vào, trong tay cầm theo hai tấm thiệp.

Nàng cúi người trước Mộ Khinh Ca, cung kính dâng thiệp lên.

Mộ Khinh Ca khẽ quét qua tấm thiệp, mới nhận lấy. Mở ra nhìn, chữ ký bên trong khiến nàng có chút bất ngờ mà nhướng mi.

"Doanh Trạch, Cơ Nghiêu Họa?" Nàng không nghĩ tới khi tin tức Thánh khí xuất thế truyền ra, người đầu tiên tìm đến vậy mà là hai tên này. Khóe miệng cong lên nụ cười nghiền ngẫm, thả thiệp xuống. Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn Tuyết Gia: "Dẫn họ vào."

Trước khi Tuyết Gia thối lui, nàng lại bổ sung thêm câu: "Bảo Ấu Hà bố trí sắp xếp ở dưới tàng cây ngoài viện đi."

Nàng định tiếp khách ở viện.

"Dạ, Thiếu chủ." Tuyết Gia khom người thối lui, làm theo Mộ Khinh Ca phân phó.

...

Rất nhanh, Tuyết Gia mang theo Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch đi tới tiểu viện của Mộ Khinh Ca.

Đánh giá phong cảnh hai bên, Cơ Nghiêu Họa chép chép miệng: "Nói thế nào thì chủ tử các ngươi cũng là người luyện thành công Thánh khí, sao lại ở chỗ hẻo lánh nhất Tang tộc thế?"

Trong tưởng tượng của hắn, Mộ Khinh Ca tối thiểu phải ở lại nơi sơn son thếp vàng, mới phù hợp với thân phận Luyện khí sư Thánh cấp.

Nghe hắn nói, Tuyết Gia chỉ mỉm cười trả về một câu: "Thiếu chủ nhà ta thích yên tĩnh, đây là nơi ngài lựa chọn."

Cơ Nghiêu Họa bĩu môi, nói thầm: "Người quái, tính tình cũng quái."

Doanh Trạch lại nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi đang tự nói mình à?"

Cơ Nghiêu Họa lập tức nở nụ cười, cực kỳ đắc ý: "Bản thiếu chủ là có cá tính!"

Khi nói chuyện, ba người đã tới ngoài viện, thấy cây cối núi giả bên trong.

"Đúng là cực kỳ yên tĩnh, ánh mắt thiếu chủ các ngươi không tồi." Doanh Trạch nhìn chung quanh một vòng, nói với Tuyết Gia.

Tuyết Gia hơi hơi mỉm cười, không nhiều lời.

Dẫn hai người vào, vòng qua con đường quanh co, tầm mắt ba người trở nên rộng rãi hơn, thấy được bóng ảnh màu đỏ yêu dã đứng khoanh tay dưới tàng cây.

Giống như mây mù, lại như mặt trời chói lòa, khiến người ta không thể dời mắt.

Cơ Nghiêu Họa và Doanh Trạch không khỏi sửng sốt. Vì sao bây giờ họ mới phát giác, cách một thời gian không gặp, tên tiểu tử Mộ Khinh Ca này lại tuấn mỹ hơn?

"Họa thủy! Yêu nghiệt!" Cơ Nghiêu Họa nhỏ giọng.

Một nam nhân tuấn mỹ gặp một nam nhân khác còn đẹp hơn mình, trong tình huống bình thường không phải ghen ghét mà là cảm thán.

"Doanh thiếu chủ, Cơ thiếu chủ đột nhiên ghé thăm hàn xá, đúng là khiến ta bồng tất sinh huy!" Mộ Khinh Ca cong môi cười, chủ động mở miệng.

(*) Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh...

Nàng vừa dứt lời, hai người mới hồi phục tinh thần.

Doanh Trạch hơi nhíu mày, nghi hoặc bản thân thất thố.

Cơ Nghiêu Họa thì không xấu hổ mấy, cười tủm tỉm nói: "Nghe nói Mộ Khinh Ca luyện ra Thánh khí. Chúng ta tò mò nên muốn tới đây xem có phải ngươi hay không, không nghĩ tới vừa gặp, đúng là ngươi thật."

"Chẳng lẽ Cơ thiếu chủ cho rằng chỉ là trùng tên trùng họ?" Mộ Khinh Ca cười sâu kín.

Đối với Doanh Trạch và Cơ Nghiêu Họa, nàng không ác cảm lắm. Tuy bọn họ không đánh không quen nhau, nhưng chưa tới nỗi kết thù.

Trái lại, nàng cảm thấy hai người này tính tình không xấu.

"Trước đó cho là thế." Cơ Nghiêu Họa cười đĩnh đạc.

Mộ Khinh Ca phất tay hướng tới mặt bàn đã bày biện điểm tâm hoa quả, mời hai người: "Mời ngồi."

Doanh Trạch và Cơ Nghiêu Họa ngồi xuống, cùng Mộ Khinh Ca, ba người vây quanh bàn tròn.

Ấu Hà và Tuyết Gia đi lên châm trà, rồi ra cửa viện chờ. Vừa để có thể tùy thời nghe sai bảo, vừa phòng ngừa có người tới đây quấy rầy cuộc trò chuyện.

Cơ Nghiêu Họa đánh giá Mộ Khinh Ca trên dưới, vẫn không thể tin nổi: "Trước đó ta thấy ngươi xả giận cho Tang Tuyết Vũ, cứ tưởng ngươi ái mộ nàng, ai dè ngươi lại là ca ca."

Ca ca?

Nghe xưng hô này, khóe miệng Mộ Khinh Ca không dấu vết hơi giựt một chút.

"Với cả ngươi cư nhiên là Luyện khí sư, quan trọng là ngươi còn luyện ra Thánh khí!" Cơ Nghiêu Họa lại nói.

Nếu nói trước đó hắn chỉ thấy hứng thú với Mộ Khinh Ca, hoàn toàn bắt nguồn từ nàng có thể tiếp được ba chiêu của Doanh Trạch. Thì bây giờ, hắn càng có hứng thú với nàng hơn. Chính bởi vì nàng là Luyện khí sư, còn là Luyện khí sư Thánh cấp.

"Ngươi có biết tại Trung Cổ Giới, mấy ngàn năm nay chưa từng cho ra một Luyện khí sư Thánh cấp không. Nói không chừng ngươi hiện giờ chính là Luyện khí sư Thánh cấp duy nhất ở Trung Cổ Giới đấy!" Cơ Nghiêu Họa nói đến đây, ánh mắt đã sáng lên.

Hắn thổi phồng khiến Mộ Khinh Ca không nhịn được nâng mi, nhìn hắn nói: "Cơ thiếu chủ tới đây chắc không chỉ vì muốn xem náo nhiệt đi."

Cơ Nghiêu Họa cười tủm tỉm: "Đương nhiên không phải, chẳng lẽ ngươi quên mất, cây quạt của ta bị ngươi đập nát."

Mộ Khinh Ca nhướng mày, bưng chén trà trước mặt lên, cười nói: "Thì sao?"

"Chỉ cần ngươi thừa nhận là được!" Cơ Nghiêu Họa dọn ghế kéo đến gần Mộ Khinh Ca hơn chút, nhỏ giọng nói: "Ngươi giúp ta chế tạo nhé?"

Ánh mắt Mộ Khinh Ca sâu xa nhìn hắn: "Cơ thiếu chủ có phải đã quên ta từng nói qua, nếu ta là người Tang gia, sẽ không luyện khí cho ngươi."

Cơ Nghiêu Họa hung hăng co khóe miệng, thầm hối hận.

Hắn mặt dày nói: "Lúc ấy chẳng phải không biết bản lĩnh của ngươi sao. Với cả trận đó là ta thua, sau đó còn nhảy ra một đại nhân vật báo thù thay ngươi. Ân oán hai ta coi như xóa bỏ. Như vậy đi, ngươi giúp ta luyện khí, ta trả thù lao cho ngươi nhé?"

Mộ Khinh Ca cười không nói, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Thấy nàng không tỏ thái độ, Cơ Nghiêu Họa vội kêu: "Thế nào? Ta cho ngươi ra giá, chỉ cần ngươi gật đầu là được." Hắn nóng vội như thế cũng là vì Mộ Khinh Ca là Luyện khí sư Thánh cấp duy nhất ở Trung Cổ Giới. Nếu là người khác muốn luyện khí cho hắn, còn phải xem hắn có đồng ý hay không.

Mộ Khinh Ca thả chén trà, chậm rãi lắc đầu.

Cơ Nghiêu Họa hơi thất vọng, nhưng không chịu từ bỏ: "Vì sao, chẳng lẽ ngươi muốn ta chiêu cáo toàn thiên hạ xin lỗi ngươi, ngươi mới bằng lòng buông bỏ thành kiến?"

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Cơ Nghiêu Họa.

Con người này thích tùy hứng làm bậy, nhìn như điên điên khùng khùng nhưng lại có cốt khí của mình. Ngoại trừ việc chẳng màng đến hậu quả thì không khiến người ta thấy ngứa mắt lắm.

Nếu có thể mượn cơ hội giao hảo với Cơ gia, vậy đối với Mộ Khinh Ca mà nói cũng không phải chuyện gì không tốt.

"Không phải là ta không muốn, Cơ thiếu chủ muốn luyện Thánh khí thì cần phải có hồn khí." Mộ Khinh Ca nói.

"Hồn khí? Đó là cái gì?" Cơ Nghiêu Họa ngơ ra.

Mộ Khinh Ca cười nói: "Hồn khí chính là linh hồn của binh khí, có hồn mới có linh. Hơn nữa hồn khí phải phù hợp với thuộc tính binh khí, không dễ tìm được."

Cơ Nghiêu Họa cau mày nghe, hiểu ra tại sao không dễ dàng luyện chế ra Thánh khí: "Cũng phải, nếu Thánh khí dễ chế như vậy, sẽ không tốn mất mấy ngàn năm mới cho ra một Luyện khí sư Thánh cấp ngươi."

Ngay sau đó hắn lại cười toe: "Ta không phải người kén cá chọn canh. Không luyện ra Thánh khí không sao cả, ngươi cho ta một món bảo phiến Thần cấp cực phẩm nhé? Chỉ cần ngươi đáp ứng, muốn tài liệu gì ta cũng sẽ giải quyết cho. Từ nay về sau ngươi chính là huynh đệ của Cơ Nghiêu Họa ta, ai dám bắt nạt ngươi, ta sẽ đánh hắn giúp ngươi!"

Mộ Khinh Ca híp mắt nở nụ cười: "Dùng một bảo phiến Thần cấp đổi lấy danh xưng huynh đệ của Cơ thiếu chủ. Xem ra nếu không làm thì quả là thiên lý nan dung."

"Đúng đúng! Đâu chỉ là thiên lý nan dung, quả thực chính là tội ác ngập trời!" Cơ Nghiêu Họa thấy Mộ Khinh Ca đáp ứng, lập tức nương theo đó.

Mộ Khinh Ca cười nhẹ nhàng: "Nếu thế thì để ta nghĩ xem nên chế thế nào, rồi nói chuyện với Cơ thiếu chủ sau."

"Được! Ngươi đừng khách khí, ta lớn hơn ngươi vài tuổi, về sau ngươi gọi ta một tiếng Cơ đại ca, ta gọi ngươi là Mộ đệ nhé?" Cơ Nghiêu Họa cười tủm tỉm.

Mộ đệ? Mộ địa!

Mộ Khinh Ca giựt mi mắt, nói: "Vẫn nên gọi ta là Khinh Ca đi."

"Tùy tùy." Cơ Nghiêu Họa không sao cả. Đạt được mục đích nên hắn thấy khá nhẹ nhõm.

Lúc này Mộ Khinh Ca mới nhìn sang Doanh Trạch vẫn luôn không mở miệng, hỏi: "Ý đồ của Cơ đại ca là cầu luyện binh khí, vậy còn Doanh thiếu chủ?"

Doanh Trạch nâng đôi mắt thâm trầm lên nhìn nàng, chậm rãi nói: "Ta tới là muốn nhìn xem vì sao Tang gia không có động thái."

"Không phải không có động thái, chỉ là địa điểm tổ chức không phải ở Phù Sa Thành." Mộ Khinh Ca cười nói.

Xem ra Tang Thuấn Vương nói không sai, các gia tộc bên ngoài đều chờ động tĩnh từ Tang gia. Nếu vẫn không tổ chức hội thưởng thức, e rằng chuyện này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.

"Không ở Phù Sa Thành?" Doanh Trạch hơi nhíu mày.

Mộ Khinh Ca chậm rãi gật đầu.

"Không ở Phù Sa Thành, vậy thì ở đâu?" Doanh Trạch hỏi.

Mộ Khinh Ca thần bí lấp lửng: "Doanh thiếu chủ tạm thời đừng nóng, qua thêm hai ngày nữa sẽ tuyên bố thời gian và địa điểm tổ chức, đến lúc đó sẽ hiểu."

Doanh Trạch im lặng nhìn nàng, không nhìn ra được manh mối gì từ nụ cười của đối phương. Cuối cùng đành phải nói: "Được, ta đây chờ."

Chỉ im lặng chốc lát, hắn lại nói: "Chúng ta được xem Thánh khí trước không?"

Đề tài này khiến Cơ Nghiêu Họa lập tức hứng thú. Hắn thò qua nói với Mộ Khinh Ca: "Đúng vậy đúng vậy, nếu đều là huynh đệ, không bằng để chúng ta mở mang tầm mắt trước?"

Nhưng Mộ Khinh Ca lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Bây giờ mà cho mọi người xem trước, vậy chẳng phải đến ngày hội thưởng thức sẽ không còn chờ mong háo hức?"

Nàng nói đến đây rồi, Doanh Trạch và Cơ Nghiêu Họa đều hiểu, lập tức không kiên trì.

Cùng Mộ Khinh Ca tám chuyện phiếm một hồi, rồi cáo từ rời đi.

Đương nhiên trên cơ bản đều là Cơ Nghiêu Họa nói, Mộ Khinh Ca ngẫu nhiên phụ họa hai câu, Doanh Trạch thì im lặng.