Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 100: Một vở kịch




Mọi người đều không nghĩ tới, cư nhiên là Trương Lệ Anh một lời đã đáp ứng.

Phải biết là, Trương Lệ Anh chỉ là thư ký của Trác Thiến, người quyết định chính, hẳn phải là Trác Thiến mới đúng, nhưng lúc này hoàn toàn ngược lại, giống như người có thể ra quyết định chính là thư ký Trương Lệ Anh, mà không phải là tổng giám đốc Trác Thiến.

Gia Vệ nhìn về phía Trác Thiến, mà Trác Thiến lúc này, lại là nhìn Trương Lệ Anh, chợt liền gật đầu, nói: “Công ty châu báu Trương thị đồng ý ký kết hợp đồng này.”

“Bất quá, ta có một điều kiện.” Trác Thiến vừa dứt lời, Trương Lệ Anh liền mở miệng nói.

Gia Vệ nhíu mày lại, cái thư ký Trương Lệ Anh này, có chút lạm quyền thì phải.

Bất quá Gia Vệ vẫn chờ đợi điều kiện của Trương Lệ Anh, muốn xem xem người thư ký trầm tĩnh này muốn làm gì.

Chỉ nghe Trương Lệ Anh nói: “Công ty châu báu Trương thị chúng ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta có thể ký cái hợp đồng này, thế nhưng ngươi cũng phải đồng ý nhận cổ phần công ty châu báu Trương thị chúng ta.”

“Nhận cổ phần?” Gia Vệ sửng sốt, không rõ ràng cho lắm.

Ngay cả Trác Thiến cũng là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trương Lệ Anh, nhận cổ phần công ty châu báu Trương thị là sự tình rất nhiều người thiết tha mơ ước, mà bây giờ, Trương Lệ Anh dĩ nhiên chủ động muốn Gia Vệ nhận cổ phần.

“Không sai, nhận cổ phần công ty của chúng ta.” Khóe miệng Trương Lệ Anh nhếch lên, làm cho khuôn mặt lạnh lùng của nàng có chút mê người, lại nghe nàng tiếp tục nói: “Không cần ngươi bỏ vốn, lại càng không cần ngươi làm cái gì, coi như là thù lao ngươi cho chúng ta quyền kinh doanh một nửa mỏ đá quý của Libya, nếu như ngươi không đáp ứng, chúng ta cũng sẽ không ký hợp đồng này.”

Trương Lệ Anh vừa dứt lời, toàn bộ người trong phòng, trừ Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang không nghe hiểu lời Trương Lệ Anh, những người khác đều là khiếp sợ.

Đây không phải cho không trong truyền thuyết sao?

Gia Vệ đã tận dụng điều kiện đem quyền kinh doanh một nửa mỏ đá quý của Libya giao cho công ty châu báu Trương thị, công ty châu báu Trương thị thậm chí có thể nhân cơ hội mở rộng kinh doanh, đem công ty đề cao thêm mấy cấp độ, mà bây giờ, Trương Lệ Anh dĩ nhiên chủ động tặng không cho Gia Vệ một ít cổ phần công ty!

Tất cả mọi người ánh mắt nhìn Trương Lệ Anh như người điên, chợt tất cả mọi người nhìn về Trác Thiến tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị, tuy rằng Trương Lệ Anh thoạt nhìn giống như tổng giám đốc, nhưng không ai không biết, tổng giám đốc chân chính của công ty châu báu Trương thị chính là Trác Thiến.

Trác Thiến lúc này cũng sửng sốt, có chút không rõ ràng cho lắm, không biết Trương Lệ Anh vì sao làm như vậy.

Bất quá nàng cũng không phản đối, trái lại tại ánh mắt khiếp sợ của mọi người, gật đầu xác nhận.

Gia Vệ vẻ mặt càng thêm kỳ quái, đây rốt cục là tình huống gì, lẽ nào Trương Lệ Anh này coi trọng mình?

Gia Vệ ngây người một hồi, hắn nghĩ những khả năng có thể xảy ra, thế nhưng những khả năng kia đều quá mức gượng ép.

“Ta có thể được biết, ngươi tại sao làm như vậy không?” Gia Vệ không hỏi Trác Thiến, mà là hỏi Trương Lệ Anh, bởi vì bây giờ Trương Lệ Anh càng giống người có thể ra quyết định.

“Không vì sao cả, ngươi nếu muốn ta nói ra cái lý do, thì đó chính là, ta muốn công ty châu báu Trương thị chúng ta tìm được một chỗ dựa vững chắc.” Trương Lệ Anh nói, thanh âm vẫn băng lãnh như trước.

Mọi người nghe vậy, kinh ngạc trên mặt liền biến mất không thấy gì nữa, đều nhíu mày gật đầu.

Đúng vậy, Gia Vệ nếu như có thể khống chế thành công Libya, để Gia Vệ làm chỗ dựa cho công ty châu báu Trương thị, quả thực quá thích hợp.

Người ngay cả một quốc gia còn dám đùa trong tay, còn không che chở được một cái công ty sao?

Nhưng Gia Vệ vẫn như trước cau mày, lý do này, Gia Vệ xem ra vẫn thấy chưa đủ.

“Baba, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?” Tiểu Hạo Hạo thấy Gia Vệ cau mày, liền thấp giọng hỏi, nhưng thanh âm của nàng mọi người đều nghe được.

Đúng lúc này, trên khuôn mặt lãnh diễm của Trương Lệ Anh lộ ra nét tươi cười, trên mặt Trác Thiến, tự nhiên nổi lên một màu đỏ bừng.

Mấy người Trịnh Tung thật ra lại không có để ý lời nói của Tiểu Hạo Hạo, dù sao bọn họ đã sớm nghe được Tiểu Hạo Hạo gọi Gia Vệ như thế.

Gia Vệ chỉ đối với Tiểu Hạo Hạo cười cười, cũng không nói gì thêm, cũng không để ý những chuyện này.

Chỉ có điều, Trương Lệ Anh lúc này, trên mặt không chỉ lộ ra nét tươi cười thần bí, nàng còn hơi gật đầu, trong mắt thần sắc giống như đã yên tâm.

“Được rồi, ta đáp ứng.” Một lát sau đó, Gia Vệ gật đầu nói.

Chuyện này đối với Gia Vệ cũng không có chỗ xấu, dù sao cổ phần công ty là tặng không, hắn có thể dùng những số tiền này làm rất nhiều chuyện.

Về phần che chở công ty châu báu Trương thị, cái này không cần Trương Lệ Anh lo lắng, nếu Tiểu Hạo Hạo gọi Gia Vệ là “ba”, Gia Vệ tự nhiên sẽ không để cho con gái nuôi nhỏ không chính thức bị một chút nào ủy khuất.

Nét tươi cười trên mặt Trương Lệ Anh rốt cục không có gì kiêng kị lộ ra, nàng gật đầu, nói: “Chuyện hợp đồng, ta sẽ nhanh chóng xử lý.”

Gia Vệ cũng gật đầu, cũng không để ý gì cả.

Trác Thiến lúc này đứng ở một bên, nhưng lại trở thành vai phụ, nên biết, nàng chính là tổng giám đốc công ty châu báu Trương thị, là nhân vật chủ chốt trong lần tới đây bàn chuyện làm ăn này.

Nhưng Trác Thiến bị Trương Lệ Anh giành lấy trở thành vai phụ, nhưng một điểm tức giận cũng không có, trái lại vui vẻ thanh thản, chỉ là bị Tiểu Hạo Hạo cùng Gia Vệ làm cho xấu hổ không nói được gì.

Ngay sau đó, Gia Vệ bảo hai người Trác Thiến cùng Trương Lệ Anh mang theo Tiểu Hạo Hạo vào một gian nội thất trong phòng làm việc, lại để cho Tank cùng Hồng Vũ đi bảo vệ bọn họ, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Gia Vệ cùng Trịnh Tung.

Gia Vệ quay qua Trịnh Tung nói một ít chuyện gì đó, cuối cùng thấy Trịnh Tung nhíu mày gật đầu đáp ứng.

Bốn người cứ như vậy chờ ở trong phòng làm việc.

Một giờ thời gian trôi qua, bên ngoài rốt cục có người gõ cửa, Gia Vệ cùng Trịnh Tung lần nữa đứng lên giả làm vệ sĩ, Lao Tư cùng Tiểu Điền Thuần Nhất Lang chỉ có thể bất đắc dĩ phối hợp cùng bọn Gia Vệ.

Không bao lâu, tám thân ảnh liền xuất hiện trong văn phòng tổng thống, thêm cả bốn người bọn Gia Vệ, tất cả là mười hai người.

Tám người mới tới, có bốn người da đen, cùng Lao Tư giống nhau, đen sẫm như than, bốn người khác, có hai người châu Á, một người tóc đen da trắng, một người tóc vàng da trắng.

Thân thể hai người châu Á không thể cường tráng bằng hai người Âu Mỹ, thậm chí hai người có chút thấp nữa, bất quá khí thế trên người bọn họ, lại có vẻ chẳng thèm nhìn tới hai người Âu Mỹ bên cạnh.

“Ngài tổng thống, trưởng quan Lao Kiệt ở chỗ nào?” Một người trung tướng da đen hỏi, ngữ khí của hắn đối với Lao Tư xem như cung kính, nhưng thần sắc trên mặt lại mang theo vẻ kinh thường.

“Đúng vậy, trưởng quan Lao Kiệt ở chỗ nào? Vì sao trưởng quan kêu bọn ta đi tới đây, lại không hiện thân gặp mặt.” Lại một người da đen nữa hỏi.

Lao Tư lấy lại tư thái tổng thống, bất quá hắn cũng không trả lời câu hỏi của hai vị trung tướng kia, mà là nhìn một người da đen khác, nói: “Lao Khắc Tư, ngươi không muốn nói gì sao?”

“Ta nói cái gì?” Người trung tướng da đen kia là Lao Khắc Tư lộ vẻ mặt nghi hoặc, có chút không rõ ràng cho lắm.

“Ngài tổng thống, rốt cục tình huống là như thế nào, Lao Khắc Tư tướng quân có gì muốn nói?” Cuối cùng một vị trung tướng khác cũng cau mày, không biết ý của Lao Tư là gì.

“Có cái gì muốn nói?” Lao Tư cười lạnh một tiếng, chỉ chỉ về một hướng, nói: “Cho bọn hắn nhìn.”

Trịnh Tung gật đầu, liền đi qua mở cửa ngăn tủ, đem thi thể Lao Kiệt mang ra.

Nhìn thấy thi thể Lao Kiệt, bốn người trung tướng da đen đều là vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt bọn họ liền trừng lớn nhìn về Lao Tư, muốn Lao Tư cho bọn họ một cái giải thích.

Bọn họ là được Lao Kiệt dẫn dắt, có thể nói là như anh em với Lao Kiệt, so với tình anh em ruột của Lao Kiệt với Lao Tư thì còn thân thiết hơn, dù sao bọn họ từng cùng nhau đổi lấy mạng sống trên chiến trường.

Mà bây giờ Lao Kiệt chết, cho dù Lao Tư là tổng thống, chuyện này nếu như cùng Lao Tư có quan hệ, bốn vị tướng quân cũng sẽ không bỏ qua cho Lao Tư.

“Không cần nhìn ta làm gì, muốn biết xảy ra chuyện gì hỏi Lao Khắc Tư ấy.” Lao Tư hừ lạnh một tiếng, trên mặt xuất hiện thần sắc phẫn nộ cực điểm, hai mắt trừng lớn giận giữ nhìn về vị trung tướng Lao Khắc Tư kia.

“Lao Khắc Tư, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Trưởng quan bị hại như thế nào?” Ba người trung tướng da đen khác đều vẻ mặt tức giận nhìn về phía Lao Khắc Tư, giống như muốn đem Lao Khắc Tư ăn tươi nuốt sống vậy.

“Ta làm sao biết được?” Lao Khắc Tư vẻ mặt ngơ ngác, hắn quả thật không biết, chợt hắn nhìn về phía tổng thống Lao Tư, nói: “Ngài tổng thống, cho dù xảy ra chuyện gì, đều không có một chút quan hệ tới Lao Khắc Tư ta cả.”

“Không có một chút quan hệ gì?” Lao Tư vẻ mặt cười nhạt, nói: “Thật không có một chút quan hệ gì sao? Nếu như ngươi thật không biết, sao ngươi không hỏi người nhật bản phía sau ngươi xem?”

Lời của Lao Tư vừa nói ra khỏi miệng, bốn vị trung tướng không ngừng sửng sốt, mà ngay cả người phía sau bốn vị trung tướng cũng đều sửng sốt luôn.

Tất cả mọi người nhìn về phía người nhật bản thân cao trên dưới 1m6 phía sau Lao Khắc Tư, Lao Khắc Tư vẻ mặt ngơ ngác, ba người trung tướng khác lại là vẻ mặt tức giận.

“Lao Khắc Tư, ngươi dĩ nhiên cấu kết với người nhật bản sát hại Lao Kiệt đại ca? Lẽ nào ngươi quên ân tình của Lao Kiệt đại ca đối với chúng ta rồi sao?” Một người trung tướng quay qua Lao Khắc Tư tức giận hỏi, bọn họ không được cho phép mang theo súng tiến vào phòng làm việc tổng thống, bằng không khẳng định lúc này đã lấy ra súng của bản thân, bắn về phía Lao Khắc Tư cùng người nhật bản kia.”

“Không phải các ngươi nói, sẽ không đả thương Lao Kiệt đại sao?” Lao Khắc Tư cũng tức giận hỏi, đối tượng hắn giận dữ hỏi, chính là người nhật bản đứng sau mình.

Cái người nhật bản vóc dáng thấp bé kia cũng không có hoảng loạn, thậm chí ánh mắt cũng không loạn, hắn híp hai mắt lại nhìn hết thảy ở đây, không nhúc nhích giống như vật chết, càng không làm ra chút âm thanh nào.

Mà lúc này, hai người Âu Mỹ kia trên mặt lại lộ ra nét cười nhạt, hoàn toàn là bộ dáng muốn xem chuyện vui.

“Nếu bại lộ, vậy còn chờ cái gì, đem tất cả bọn họ đều giết, khống chế được tổng thống Lao Tư là có thể khống chế Libya.” Vừa lúc đó, Tiểu Điền Thuần Nhất Lang vẫn chưa có lên tiếng đột nhiên đứng lên hét to, hắn hét bằng tiếng libya, trong cái gian phòng này, không có mấy người nghe không hiểu.

Thanh âm Tiểu Điền Thuần Nhất Lang vừa mới xuất ra xong, “pằng pằng” hai tiếng súng liền vang lên, trên trán hai người Âu Mỹ kia, đều xuất hiện một cái lỗ thủng, hai người trong nháy mắt liền bị giết, ngay cả khi chết, trên mặt bọn họ vẫn còn mang theo nét cười nhạt xem cuộc vui.

Người nổ súng, không phải ai khác, chính là Trịnh Tung đứng phía sau Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, mọi người cũng đều nhìn ra, Trịnh Tung dĩ nhiên là người của Tiểu Điền Thuần Nhất Lang, nói cách khác, Trịnh Tung dĩ nhiên là người nhật bản.

Bốn vị tướng quân vẻ mặt đều là giận dữ, thế nhưng đối mặt với Trịnh Tung cầm súng trong tay, bọn họ căn bản không thể làm ra được chuyện gì.

Chỉ có điều, vừa lúc đó, hai bóng người đột nhiên chuyển động.

Gia Vệ bên người Lao Tư, trong lúc đó đi tới bên cạnh Trịnh Tung, một đầu gối đánh vào bụng Trịnh Tung, đem Trịnh Tung đánh ngã xuống đất.

Mà người châu Á bên cạnh bốn vị tướng quân, cũng là đột nhiên tập kích, đối tượng tự nhiên chính là người nhật bản phía sau Lao Khắc Tư.

Bốn vị tướng quân, lúc này đều thấy trên mặt Lao Tư hiện ra vẻ cười nhạt, điệu cười nhạt này, giống như là đang nói, tất cả đều đang trong sự khống chế của ta!