Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1079: Một chưởng




Trong cung điện vắng vẻ, Lâm Phong một mình ngồi khoanh chân, uy áp đại thế đáng sợ vẫn tồn tại, nhưng đối với Lâm Phong đã yếu đi rất nhiều. Đương nhiên không phải uy áp giảm, mà theo sự lĩnh ngộ của Lâm Phong đối với đại thế thiên địa, cỗ uy áp kinh khủng này không ngừng suy yếu, đồng thời cũng ngày càng trở thành thói quen. Dương hỏa chân nguyên lưu chuyển quanh thân, thân thể Lâm Phong điên cuồng cắn nuốt nguyên khí thiên địa kh.ủng bố, trong đại điện này nguyên khí rất đầy đủ, cho dù không dựa vào nguyên thạch vẫn không lo không đủ nguyên khí cho hắn hấp thu, bởi vậy hắn có thể an tâm tu luyện, vừa lĩnh ngộ lực lượng, Lâm Phong cũng không có quên nâng cao tu vi của mình. Lúc này, trên đại điện, hoa văn kh.ủng bố đan vào nhau, hóa thành một bát quái thái cực âm dương, không ngừng lưu chuyển, khắp không gian cung điện dường như có một cỗ lực lượng đại đạo vòng quanh.

- Ông!

Một cỗ dao động vô hình từ bát quái thái cực âm dương tản ra, bao phủ về phía Lâm Phong, Lâm Phong cảm giác thân thể run lên, quanh thân dường như lưu chuyển một loại quang mang kỳ dị, hình như càng thêm thân cận với thiên địa, giống như có một cỗ lực lượng đạo vận lưu chuyển trên người hắn, dẫn dắt hắn tiến gần với lực lượng tự nhiên thiên địa. Cùng Kỳ bên cạnh cũng mở to mắt, trên người lão cũng lưu chuyển một cỗ quang mang kỳ dị, đôi mắt to lớn không khỏi lóe lên, lập tức nghiêm nghị ngồi thẳng, dáng vẻ trang nghiêm. Đây là lần đầu tiên lão làm việc nghiêm túc từ lúc hiện thân đến giờ, thân cận lực lượng đạo vận không bon chen một phen chẳng phải lãng phí. Vũ Hoàng Thiên Đài xem ra cực kỳ coi trọng lực lượng đạo vận, hiển nhiên có lĩnh ngộ cực kỳ khắc sâu đối với đạo vận, cũng hy vọng môn đồ của mình ngộ đạo trước, rồi mới tu luyện lực lượng. Từng Hoàng Vũ đều có con đường tu luyện của chính mình, Vũ Hoàng Thiên Đài đương nhiên không ngoại lệ. Bát quái thái cực âm dương biến ảo hàng nghìn hàng vạn, Lâm Phong ngồi trong cung điện như có kim mang vạn trượng, có kim liên hỗn độn sinh ra, bao trọn lấy tòa đại điện, quang hoa vạn trượng, làm tiên linh khí trong đại diện càng thêm nồng đậm, sặc sỡ lóa mắt. Từng cánh kim liên nở rộ mở, một bông hoa một thế giới, một lá một bồ đề, cánh hoa hòa với cành lá, ảo hóa ra một mảnh thế giới mông lung, trong đại điện sinh ra dây leo, cổ thụ, có núi cao đứng sừng sững, nước chảy rầm rầm lướt qua bên cạnh Lâm Phong. Nơi này giống như ảo hóa ra một mảnh thế giới. Lâm Phong ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhưng lúc này lại làm người ta có cảm giác yên lặng tường hòa, giống như Cùng Kỳ dáng vẻ trang nghiêm, phù hợp đại đạo. Bầu trời mảnh thiên địa này dường như sinh ra một thái dương rực rỡ, mượn ánh sáng mặt trời hắn hấp thu còn dư, tạo thành tinh hoa của nhật (mặt trời). Ngọn lửa sinh ra càng ngày càng mãnh liệt, Lâm Phong có cảm giác vô cùng ấm áp, lực lượng hỏa diễm điên cuồng thiêu đốt, như cũng sinh ra một tia ánh sáng ôn hòa, bao dung vạn vật. Chẳng biết lúc nào, Lâm Phong đã nắm Thiên Tuyền thạch trong bàn tay, uy lực kỳ dị này không ngừng thông qua cảm ngộ tiến vào trong đầu hắn, dẫn vào Vũ Hồn của hắn. Mảnh thế giới hoang vu hắc ám kia dường như có ánh sáng của chính mình, thế giới sặc sỡ lóa mắt dường như dần được dẫn vào Vũ Hồn. Thế giới hoang vu trong Vũ Hồn Thiên Thư dần dần diễn hóa, giống như thế giới bên ngoài, tràn ngập hơi thở dịu dàng, dường như phù hợp đại đạo. Vũ Hồn đang đánh cắp thiên địa!

- Đánh cắp thiên địa!

Trong lòng Lâm Phong rung động, hắn ngày càng phát hiện, Vũ Hồn mình không tầm thường, không có bất kỳ kế thừa, tại sao Vũ Hồn này lại hiện ra trên người hắn. Mà hiện giờ, thứ Vũ Hồn diễn hóa ra, có thể giúp hắn hiển lộ lực lượng nguyên thủy nhất của bảo vật, có thể làm cho lực lượng Thánh vân trở nên rõ ràng, giống như nhìn thấy đại đạo, đánh cắp tất cả lực lượng hắn đã nhìn thấy, hiện giờ ngay cả thế giới kim liên nó cũng muốn lấy trộm. Lâm Phong không ngừng tu luyện, tu luyện trong mảnh thế giới ẩn chứa đạo này cực kỳ thoải mái, hơn nữa, cắn nuốt lực lượng chân nguyên cũng tới một tình trạng đáng sợ, thậm chí, cảm ngộ của hắn đối với lực lượng hỏa diễm như được khắc sâu thêm. Giờ khắc này, linh đài thanh minh, đầu óc vô cùng rõ ràng, tiếp tục trong trạng thái này, cho dù tu luyện bất kỳ thủ đoạn nào cũng sẽ nhanh hơn. Lần tu luyện này kéo dài trọn vẹn ba ngày, ngọn lửa trên người Lâm Phong mới dần dần tắt đi, thế giới rực rỡ xung quanh ngay khi hắn ngừng tu luyện cũng chậm rãi mờ đi, dần dần biến mất, một lần nữa yên lặng, phía trên cung điện quang hoa lưu chuyển, lộ ra một cỗ đại đạo huyền diệu.

- Cung điện thật kỳ diệu!

Trong lòng Lâm Phong rung động, cảm thán một tiếng, cung điện kỳ diệu cỡ này, có được sức mạnh đại đạo to lớn, bản thân bế quan tu luyện ba ngày, tu vi thẳng tiến tới gần Thiên Vũ cảnh tầng năm, tin tưởng chỉ kém một cơ hội đã có thể lại đột phá lần nữa. Ánh mắt đảo qua, Lâm Phong nhìn tới phía Cùng Kỳ, giờ phút này, Cùng Kỳ dường như còn đang đắm chìm trong đó không thể tự kiềm chế, quang hoa lưu chuyển quanh thân, cảm ngộ đại đạo, thân cận tự nhiên, mà giờ khắc này tu vi của lão cũng không thể che dấu được, toàn bộ bại lộ.

- Thiên yêu cấp năm, lão khốn khiếp kia quả nhiên giấu riêng!

Lâm Phong thầm mắng trong lòng, cảnh giới lão khốn khiếp này đã cao hơn hắn rồi, thật muốn đi qua đá cho lão một cước lật mình. Thời điểm mỗi lần bản thân đánh nhau, nhưng lão lại không biết xấu hổ, bên cạnh xem cuộc vui, mỹ kỳ danh để rèn luyện hắn, rất gia súc rồi! Cùng Kỳ rùng mình một cái, dường như cảm nhận được cái gì, ánh mắt lập tức hung hãn mở ra, sau khi nhìn thấy Lâm Phong thì trừng mắt liếc hắn một cái:

- Tiểu khốn khiếp, thế nhưng lại quấy rầy bản Đế tu luyện!

- Lão bất tử ngươi che dấu thực đủ sâu đó.

Lâm Phong chửi nhỏ nói, nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phong, thân thể Cùng Kỳ run lên, ngay lập tức che dấu tu vi, thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Phong, khinh bỉ nói:

- Tại ngươi tu luyện quá chậm!

- Chậm? Lâm Phong không còn gì để nói.

Sau khi tới Thiên Vũ, các loại kỳ ngộ không ngừng, tu vi tinh tiến rất mạnh, trong khoảng thời gian ngắn đã bước vào tầng bốn đỉnh cao, điều này còn kêu chậm? Hung hăng trừng mắt nhìn Cùng Kỳ, Lâm Phong xoay người đi khỏi đại điện, lại đối mặt với huyễn ảnh của mình. Lần này, Lâm Phong cuối cùng có thể kiên trì một lát, ba ngày đắm chìm trong tu luyện ý đạo, trên người hắn dường như cũng lây dính một chút đạo vận, đối với đại thế của thiên địa tự nhiên, sử dụng cũng lợi hại hơn rồi, thời điểm dung nhập vào trong người, lực lượng công kích phát ra đã gấp ba ban đầu, thậm chí còn mạnh hơn. Tuy nhiên, kết cục cuối cùng cũng không có thay đổi, vẫn bị đánh bay ra ngoài. Sau nửa tháng giằng co, Lâm Phong trong chiến đấu không ngừng trở nên mạnh mẽ, hắn tin tưởng, thực lực so với thời điểm bước lên Thiên Đài ngày trước lại thêm một lần tăng vọt, nên đi ra ngoài một chút rồi. Hắn cần một cơ hội, trợ giúp hắn đột phá cảnh giới hiện tại bước vào Thiên Vũ tầng năm. Võ đạo một đường vô cùng huyền diệu, chỉ một mực tu luyện cũng không nhất định hữu dụng, chỉ có không ngừng đi cảm ngộ mới có thể làm cho cảnh giới nâng cao, tu vi mới có thể đuổi kịp. Lâm Phong đi xuống cửu trọng thiên, đi tới con đường lớn phía sau tứ trọng thiên kia, chỉ thấy giờ phút này ở nơi đó có vài bóng người, Thu Nguyệt Tâm, Lâm Nhược Thiên và vài người bước lên tứ trọng thiên đều trong này, cũng giống như hắn, muốn bước vào phía sau chỗ tu luyện, đầu tiên phải thông qua một không gian ảo cảnh, trong ảo cảnh là ảo ảnh của bản thân.

- Lâm Phong!

Thu Nguyệt Tâm thấy Lâm Phong liền đi lại bên cạnh hắn, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, hiện ra chút ý cười thản nhiên, u oán mà nói:

- Ngươi chăm chỉ tu luyện thật đấy, một tháng cũng không có xuống đây được một lần.

- Chính bởi vì lâu như vậy không xuống, cho nên trong lòng mới tưởng niệm khó nhịn, lúc này mới tới thăm nàng một chút.

Lâm Phong cười nói, làm Thu Nguyệt Tâm lườm hắn một cái:

- Chỉ được cái dẻo miệng!

- Lâm huynh, muốn qua đây thử một chút hay không?!

Lâm Nhược Thiên từ trong ảo cảnh bị đánh bay ra, nói với Lâm Phong một tiếng. Tuy lần trước lôi kéo Lâm Phong tiến nhập Lâm gia không thành, nhưng y vẫn có ý muốn duy trì một quan hệ tốt đẹp với Lâm Phong, ít nhất giữa hai người trước khi có xung đột lợi ích, sẽ vô cùng tiềm lực, vô duyên vô cớ đắc tội, tất nhiên không sáng suốt.

- Ảo ảnh này thật cực kỳ đáng ghét, Vũ Hoàng dường như để cho chúng ta ngộ đạo, cố ý chế tạo ra ảo cảnh hùng mạnh lĩnh ngộ đại thế, làm cho chúng ta không có cách nào tiến vào phía sau chỗ tu luyện!

Thu Nguyệt Tâm buồn bực nói, nàng thân là con cháu đại gia tộc, đương nhiên hiểu được dụng ý của Vũ Hoàng. Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía cửu trọng thiên nói:

- Xem ra cửu trọng thiên này lại là con đường ngộ đạo, nếu có một ngày có thể ngộ đạo, tin tưởng có thể bước lên Thiên ngoại thiên!

- Có lẽ vậy!

Thu Nguyệt Tâm nói nhỏ. Lâm Phong bước chân tới, đi đến mảnh ảo cảnh kia, trong khoảnh khắc, một huyễn ảnh của hắn xuất hiện, thản nhiên đứng ở đó, không nhúc nhích. Lâm Phong bước chân tới, lập tức mặt đất vang lên một tiếng trầm đục, trong bàn tay của Lâm Phong dường như có lưu quang lóe lên, một chưởng đánh ra, lộ ra lực lượng xé rách hùng mạnh, thậm chí còn truyền ra từng tiếng rồng gầm, lực lượng thiên địa tự nhiên kh.ủng bố theo tay hắn di động, làm tâm mọi người cũng rung động theo.

- Ầm ầm….

Huyễn ảnh Lâm Phong đưa tay chống lại, lực lượng kinh khủng đánh rồng giết hổ, mang theo uy áp đại thế, trực tiếp bị đánh tan biến, khiến Thu Nguyệt Tâm và Lâm Nhược Thiên đều sững sờ tại chỗ, ánh mắt trở nên cực kỳ phấn khích. Ảo cảnh mà bọn họ không đánh được, Lâm Phong, hắn chỉ cần một chưởng.