Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 228: Tử Cực Không Sát




- Thật lợi hại, thật là mạnh mẽ.

Giờ phút này, hai từ khiếp sợ cũng không cách nào hình dung được chấn động trong lòng bọn họ rồi, Lâm Phong hắn mới bao nhiêu?

Chỉ xấp xỉ với tuổi của Tử Quỳnh, thậm chỉ còn nhỏ hơn Tử Quỳnh. Nhưng hắn chỉ dùng một kiếm giết Kim Vũ kiếm khách Lâm Hạo Kiệt, lại một kiếm giết nhóm người Tử Phủ, cũng vẫn là một kiếm bức lui Tử Ảnh, cường giả Linh Vũ cảnh đỉnh phong, gạt bỏ Tử Quỳnh.

Yêu nghiệt, chỉ có hai từ này mới thích hợp với Lâm Phong. Tử Phủ là bá chủ trong vòng ngàn dặm xung quanh, Tử Ảnh là gia chủ Tử Phủ.

Mà Lâm Phong, hắn chỉ mới trở thành thiếu niên đã dám dùng trường kiếm giết chóc trong Tử Phủ, coi trời bằng vung, kẻ nào chặn thì giết kẻ đó.

Về phần Tử Y cùng Tử Linh, giờ phút này, tâm tình của hai nàng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung – mộng ảo!

Người mà các nàng cho là phế vật, vậy mà lợi hại hơn không biết bao nhiêu lần so với thiên tài như Lâm Hạo Kiệt, ngay cả Tử Ảnh, hắn cũng có thể chiến, một kiếm bức lui.

Đoàn Hân Diệp nhìn bóng lưng của Lâm Phong, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ, nàng biết Lâm Phong chấp nhất và kiên cường đến cỡ nào. Ngày đó, hắn vì nàng mà độc thân đuổi giết tám tên cường giả.

Tám người, không có kẻ nào yếu hơn Lâm Phong, kém cỏi nhất cũng đã là Linh Vũ cảnh tầng bảy. Nhưng Lâm Phong, chỉ nhờ vào tính dai cùng quyết tâm không sợ không hãi, thần chặn giết thần, cuối cùng, chỉ còn một người sống sót rời đi.

Lâm Phong có thể vì nàng mà không tiếc tính mạng, nàng cũng có thể vì Lâm Phong mà rút dao tự vẫn. Kiếp này, nguyện làm bạn bên hắn.

- Ah…

Một tiếng gào thê thảm làm mọi người bừng tỉnh, Tử Ảnh ngơ ngác nhìn thi thể nằm trên mặt đất, đó là đứa con trai độc nhất của lão, là đứa con mà lão dùng mười mấy năm trời tỉ mỉ bồi dưỡng. Hôm nay, phải là ngày vui của gã, là lúc gã bước vào cấm địa, trở thành nam nhi chân chính của Tử Phủ. Nhưng hôm nay, gã lại nằm trên mặt đất, không chút nhúc nhích.

- Ta muốn ngươi chết!

Giọng nói vô cùng ác độc, Tử Ảnh gắt gao ngó chừng Lâm Phong, lực lượng vũ hồn sau lưng điên cuồng bốc lên, dường như có một hư ảnh hình người xuất hiện sau lưng lão.

Kiếm trong tay Lâm Phong vẫn đang rỉ máu, nhìn Tử Ảnh gào thét mà đến, trong mắt hắn vẫn tràn đầy sát cơ.

- Ta cũng muốn ngươi chết!

Đạp mạnh xuống đất, thân ảnh Lâm Phong lao về phía Tử Ảnh.

- Ùng ùng!

Một quyền xoắn ốc màu tím theo thân hình Tử Ảnh gào thét mà ra, vũ hồn sau lưng lão cũng động, tử quang vô tận quay cuồng, Tử Quyền điên cuồng cuốn lên, đánh về phía Lâm Phong.

Tử Quyền rít gào đột nhiên hóa thành một thân ảnh gầm thét, cũng giống như hư ảnh sau lưng Tử Ảnh, mây tím mênh mông cuộn trào bay về phía Lâm Phong, giống như là muốn dùng sự tức giận của Tử Ảnh mà bao trùm lấy cả người Lâm Phong.

- Giết!

Lâm Phong chém ra một kiếm, cự nhân màu tím gào thét kia bị chém thành hai đoạn, nhưng mà mây tím vẫn tiếp tục tuôn ra, mây tím bị chém đứt lần nữa tụ lại, một nhân hình hiện ra như trước.

- Giết, giết, giết, giết cho ta!

Tử Ảnh điên cuồng gào thét, vậy mà hư ảnh cự nhân màu tím kia lại động, Tử Quyền vô tận hung mãnh đánh ra lần nữa, mà hai con ngươi của hư ảnh cự nhân màu tím cũng biểu lộ ra cảm tình, hận, lạnh băng, sát ý như con người thật sự, đây là vẻ mặt của chính Tử Ảnh.

- Đây là thủ đoạn gì vậy?

Thấy một màn này, mọi người đều âm thầm run rẩy, vậy mà công kích có thể hóa thành cự nhân màu tím, hơn nữa cự nhân màu tím này còn có thể tiếp tục công kích, giống như là bị Tử Ảnh phụ thể.

- Tử Cực Không Sát!

Một vài tên cường giả chi mạch Tử Phủ đều chấn động, đây là tuyệt học của Tử Phủ, là tuyệt học mà chỉ có người trong dòng chính có huyết mạch Tử Phủ mới có thể thi triển.

Tử Cực, cực điểm của màu tím, tử khí hóa hình mà công kích, giờ phút này, cự nhân màu tím kia đúng là do Tử Ảnh khống chế, là Tử Ảnh không thể giết chết.

Không Sát, cách không mà giết, cự nhân màu tím kia bất tử bất diệt, công kích cũng không cách nào diệt được nó, mà nó có thể phát ra hai tầng công kích, làm cho người ta khó lòng phòng bị, phi thường lợi hại.

- Vũ hồn cùng võ kỹ thật kỳ lạ.

Lúc này Lâm Phong cũng lộ vẻ ngưng trọng, một kiếm chém ra lúc nãy cũng không thể làm cho cự nhân màu tím kia hoàn toàn biến mất, đã tốn mất một khoảng thời gian, giờ phút này, mây tím quay cuồng kia đã mang theo lực lượng hủy diệt phủ xuống bên cạnh hắn.

Lực lượng hủy diệt ẩn chứa trong mây tím này rất mạnh, đủ để tiêu diệt một người.

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giờ phút này, hắn đứng đó lại giống như là hắn không tồn tại, Thiên Nhân Hợp Nhất, dung hợp một chỗ với thiên địa chi khí.

- Chết!

Hư ảnh màu tím kia lại có thể mở miệng, phun ra một tiếng lạnh băng, lực lượng hủy diệt trực tiếp bao phủ lấy Lâm Phong, cắn nuốt sạch sẽ.

Mọi người đều kịch liệt run rẩy, ánh mắt gắt gao ngó chừng đoàn mây tím kia, Lâm Phong bị nuốt sống rồi?

- Không đúng, Lâm Phong ở chỗ kia!

Đột nhiên một tiếng kinh hô phá vỡ không gian yên tỉnh, bên cạnh Đoàn Hân Diệp có một thân ảnh màu trắng lẳng lặng đứng đó, không phải Lâm Phong thì còn là ai?!

Mới vừa rổi, tất cả mọi người đều tập trung nhìn đoàn mây tím bao trùm lên chỗ Lâm Phong đang đứng, vì vậy khi Lâm Phong đứng trên hành lang, bọn họ không nhìn thấy được.

- Thật là nhanh, sao hắn có thể qua được đó?

Tất cả đều nghi hoặc, quá nhanh, mới vừa rồi, Lâm Phong giống như là tiêu thất trong hư không, làm cho tất cả bọn họ đều không thể phát hiện.

- Nếu không đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, một kích kia đã có thể làm ta trọng thương. Vũ hồn thật kỳ lạ, quả nhiên, bất cứ lúc nào cũng không thể khinh thường.

Lâm Phong nhìn cự nhân màu tím gào thét, rõ ràng hóa thành vẻ mặt của Tử Ảnh, dữ tợn kinh khủng, mà Tử Ảnh vẫn ở phía sau, thân hình bất động, hư ảnh vũ hồn sau lưng đã không thấy rồi, chính là đoàn mây tím kia.

- Grào!

Cự nhân màu tím gào thét rống giận, lao về phía Lâm Phong, Lâm Phong lẳng lặng đứng đó, cảm thụ khí tức cự nhân màu tím kia, sau đó, trên mặt hắn liền lộ ra một nụ cười đạm mạc.

Kéo tay Đoàn Hân Diệp, thân hình Lâm Phong nhanh chóng thối lui.

Cự nhân màu tím lao tới thì hắn liền thối lui, mặc cho đối phương điên cuồng phát ra tiếng gào thét rung trời.

- Grào!

Cự nhân màu tím điên cuồng gào thét một tiếng, theo gió truyền ra là một tiếng rên rỉ. Ngay sau đó, mọi người liền thấy cự nhân màu tím dần dần tan biến, mây tím cũng chậm chạm tiêu tán, vô ảnh vô tung.

- Mất rồi?

Mọi người đều trợn mắt nhìn về Tử Ảnh, hư ảnh vũ hồn đã trở lại sau lưng lão, nhưng hình như đã trở nên yếu ớt, nhỏ bé.

- Lấy thực lực của ngươi bây giờ còn không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của vũ hồn.

Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đạt tới Thiên Nhân Hợp Nhất, cảm giác của hắn cực kỳ nhạy cảm, lúc cự nhân màu tím đánh tới, hắn cảm nhận được rất rõ ràng, lực lượng hủy diệt kia không ngừng suy yếu, lực khống chế mây tím của Tử Ảnh theo khoảng cách gia tăng mà yếu đi, vì vậy Lâm Phong lựa chọn lùi về sau.

Quả nhiên, hắn không cần động thủ, mây tím đã tự động tiêu tán, mới vừa rồi, Tử Ảnh muốn dốc toàn lực để xuất một kích tất sát với hắn, tiếc là không thể thành công.

- Hiện tại, đã đến phiên ta phải không?!

Lâm Phong lao tới, sát ý bùng lên, một luồng khí tức nghẹt thở tràn ngập, kiếm của Lâm Phong chiếu ra quang mang lạnh lẽo.

Sắc mặt Tử Ảnh trở nên xanh mét, một kích toàn lực vừa rồi cũng không giết được Lâm Phong, lão đã không còn chút cơ hội nào. Hơn nữa, lão đã tiêu hao rất nhiều nguyên khí, không bị Lâm Phong giết chết đã may mắn lắm rồi, sắc mặt lão dữ tợn đáng sợ.

- Không tới phiên ngươi, ngươi vĩnh viễn không có cơ hội.

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm phẫn nộ từ trên trời truyền xuống, giống như tiếng sấm cuồn cuộng, chấn động màng nhĩ mọi người.

Cả người Tử Ảnh kịch liệt run rẩy, trong mắt chớp lên ánh sáng mãnh liệt, người mạnh nhất Tử Phủ, tới rồi!

Mọi người cũng Lâm Phong đều ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh hành cung. Phía trên đỉnh hành cung, một thân ảnh uy nghiêm đứng sừng sửng ở đó, rất xa, nhìn thi thể người Tử Phủ nằm đầy đất, sát ý trong mắt lão vô cùng nồng nặc.

- Cường giả Huyền Vũ cảnh!

Tất cả mọi người đều rung động mãnh liệt, vẫn luôn có lời đồn, người mạnh nhất trong Tử Phủ, không phải là người nắm giữ vị trí gia chủ Tử Phủ như Tử Ảnh, mà là một lão già, đó là tồn tại cường đại Huyền Vũ cảnh, xem ra lời đồn quả nhiên là thật.

Lão già Huyền Vũ cảnh này đã xuất hiện rồi, hơn nữa, là bị Lâm Phong ép phải xuất hiện.

Lão ta không ra, e rằng Tử Phủ sẽ bị Lâm Phong san bằng, ngay cả tính mạng gia chủ Tử Phủ Tử Ảnh cũng khó mà giữ được.

Một người thanh niên có thể bức Tử Phủ cường đại tới trình độ này, đây là sự tình mà có nằm mộng cũng không ai nghĩ tới, nhưng, mà sự thật đôi khi còn ảo hơn cả cảnh trong mơ.

Tên thanh niên nắm thanh kiếm sắc bén này, vì cứu hồng nha mà xuất hiện ở Tử Phủ, giận giết bốn phía.

Chỉ có hắn mới xứng đôi với vẻ đẹp của Đoàn Hân Diệp, xứng đôi với khí chất của Đoàn Hân Diệp. Tử Quỳnh, gã căn bản không xứng, so với Lâm Phong, gã yếu kém hơn không biết bao nhiều lần, một kiếm đã bị giết, căn bản không cần so sánh.

Tên cường giả Huyền Vũ cảnh kia đạp không mà xuống, trực tiếp đứng trên hành lang, đứng ở bên người Tử Ảnh, nhìn thi thể đầy đất, quần áo lão không gió mà bay.

- Tốt! Tốt! Tốt!!!

Có lẽ là vì vô cùng giận dữ, vị cường giả Huyền Vũ cảnh này nói liên tục ba chữ tốt, đảo mắt nhìn về phía Lâm Phong, sát ý lẫm liệt.