Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 822: Cái Chết Của Đoàn Vô Nhai




Hai ngày sau, sắc mặt Đoàn Vô Nhai đã trở nên hoàn toàn trắng bệch, hai ngày qua, bất kể gã sử dụng bất kỳ thủ đoạn gì đều không thể thoát khỏi được Lâm Phong. Lâm Phong nhất định phải giết gã, bọn họ đều rõ ràng, giữa hai người chỉ có thể có một người sống, không có ngoại lệ. Lại là một chưởng phát vào phía trên âm sát hồ lô, hào quang lưu chuyển, Thánh văn trên âm sát hồ lô bị lực lượng thúc giục bắt đầu chuyển động, Đoàn Vô Nhai lại một lần nữa lóe ra, xuất hiện ra bên ngoài mười dặm, đồng thời gã vẫn còn phải lấy chân nguyện lực lượng thúc giục âm sát hồ lô để cho nó tiếp tục đi. Đáng tiếc lực lượng chân nguyên của gã quá yếu không thể thúc giục được toàn bộ lực lượng âm sát hồ lô, nếu không tuyệt đối không chỉ là tốc độ này. Mà cứ so tiêu hao như vậy, Đoàn Vô Nhai đã sắp mệt ch.ết.

- Lấy tốc độ khủng khiếp của ta, từ đây đến đảo nổi di động của Đông Hải Long Cung cần hai canh giờ, mà lực lượng chân nguyên của ta cũng chỉ có thể kiên trì được hai canh giờ nữa thôi.

Đoàn Vô Nhai muốn kiềm chế lực lượng chân nguyên phát ra, nhưng đáng tiếc một khi làm như vậy thì tốc độ sẽ lập tức bị chậm lại, mà tốc độ của yêu thú đại bàng lại quá nhanh, trong nháy mắt đã kéo đến gần, hiện tại chỉ có thể dựa vào mệnh thôi. Lâm Phong vẫn đứng thẳng tắp ở trên lưng đại bàng, cả người như một thanh kiếm, hai ngày qua dường như không có một chút biến đổi nào, cũng chưa từng có một mảy may cử động, thậm chí ngay cả còn nhắm cả mắt lại. Hắn vẫn duy trì động tác này, quyết tâm giết Đoàn Vô Nhai, ai cũng không thể làm cho hắn dao động, Đoàn Vô Nhai nhất định phải ch.ết, vì thù hận trước kia mà cũng vì tính mạng của bản thân hắn. Hai người sớm đã tiến vào lãnh thổ Đông Hải đế quốc, Đoàn Vô Nhai cố ý hạ thấp độ cao, gã hy vọng có thể dẫn đến sự chú ý. Trên mặt đất có vô số người nhìn lên hai đạo thân ảnh trong không trung, nhưng khi bọn họ cảm nhận được Thiên yêu đại bàng phóng thích ra yêu khí đáng sợ thì căn bản không có một người nào dám nhiều chuyện, chỉ cần đại bàng vỗ cánh tạo một cơn lốc thì đã có thể quét phăng bọn họ. Đoàn Vô Nhai không dám tự mình nói ra bí mật, bởi vì gã sợ hãi, một khi mình chậm chễ thời gian thì ngay lập tức tử vong sẽ giáng lâm đến, gã đã hao tổn tâm cơ đến ngày hôm nay, sao lại có thể ch.ết yểu được, một ngày kia gã còn muốn khống chế Đông Hải Long Cung, trở thành bá chủ Đông Hải đế quốc. Từng tòa, từng tòa đảo lơ lửng trên Đông Hải hiện ra ngay trước mặt, trên mặt Đoàn Vô Nhai hiện lên một tia hy vọng sống sót, giờ phút này cả người gã đều đang thở dốc, gã đã vận dụng đến một tia lực lượng chân nguyên cuối cùng, hô hấp đã không thể duy trì tần suất bình thường. Đoàn Vô Nhai muốn dùng sức kêu lên, nhưng gã lo lắng, nếu bây giờ kêu lên một tiếng thì sẽ làm cho lực lượng của gã lập tức tiêu hao hết, bởi vậy nên gã không dám.

- Ông.

Một cơn gió ngược thổi mạnh, Thiên yêu đại bàng di động nổi lên một trận gió xoáy, phía dưới những hòn đảo di động, có không ít người ngẩng đầu lên nhìn về phía hai đạo thân ảnh trong hư không.

- A!

Đoàn Vô Nhai thúc dục lực lượng chân nguyên còn dư lại của chính mình, một lần cuối cùng thục giục Thánh văn, ong, một tiếng vang truyền ra, âm sát hồ lô lại một lần nữa vọt đi về phía trước. Rất nhanh, gã sẽ tới năm hòn đảo lớn của Đông Hải Long Cung, nếu đặt chân vào nơi đó sẽ có cường giả Thiên Vũ hùng mạnh tiếp ứng gã.

- Ong, ong.

Thiên yêu đại bàng không lùi bước, nó trực tiếp mang theo Lâm Phong xông vào từng hòn đảo ở trên không, chân chính đạp vào trong bản tông Đông Hải Long Cung. Không thành công chính là ch.ết, dù có phải liều mạng cũng phải chém ch.ết Đoàn Vô Nhai.

- Hử? Đoàn Vô Nhai.

Cuối cùng khi hai người tới gần năm hòn đảo lớn thì đã có người nhận ra Đoàn Vô Nhai, lập tức có mấy đạo thân ảnh bay lên không đối mặt với Đoàn Vô Nhai, hỏi:

- Sao lại thế này? Sắc mặt Đoàn Vô Nhai đã trắng bệch như tờ giấy, ngay đến nói một câu cũng không nói được, gã trực tiếp xẹt qua trước mặt bọn họ, Đoàn Vô Nhai biết rằng vài cái thứ không biết sống ch.ết này ch.ết chắc rồi.

Quả nhiên, chỉ sau hai hô hấp, Thiên yêu đại bàng ở mặt sau mang theo gió lớn thổi đến, móng vuốt sắc bén đáng sợ trực tiếp xé nứt thân thể của những người vừa bay lên không.

- Cứu ta.

Đoàn Vô Nhai dùng hết toàn bộ lực lượng chân nguyên mà gào lên, cạn kiệt sức lực khiến gã nằm úp sấp trên âm sát hồ lô, mà thanh âm của gã đã truyền ra ngoài xa.

- Hửm? - Hả? Sao lại thế này? Có một số cường giả Thiên Vũ bị âm thanh này đánh thức, ngay lập tức phóng vút lên cao.

Nhìn thấy Đoàn Vô Nhai làm bọn họ vô cùng sửng sốt, Đoàn Vô Nhai đi tới Bí Cảnh không ngờ đã trở lại, hơn nữa chỉ có một mình gã trở lại, lại còn ở trong trạng thái bị đuổi giết.

- Dừng lại cho ta.

Mấy đạo thân ảnh chặn ở trước mặt Thiên yêu đại bàng, cả người đại bàng tỏa ra yêu khí ngút trời, tốc độ không giảm chút nào, cánh chim sắc bén mạnh mẽ vỗ ra, lập tức có ngay một cường giả Thiên Vũ bị quạt bay ra ngoài. Ngay lúc này, Lâm Phong bước một bước vào trong hư không, vọt ra ngoài, ngàn vạn kiếm khí điên cuồng, cả người hắn giống như đã hóa thành một thanh kiếm.

- Ai dám đến Long Cung ta gây rối? Xa xa, một tiếng quát kh.ng bố cuồn cuộn truyền đến, chấn động màng tai Lâm Phong, nhưng mà sát ý kiếm đạo vẫn mãnh liệt như cũ, kiên cố không gì phá nổi.

Thiên Nhất kiếm quyết, nhân kiếm hợp nhất, thân thể của Lâm Phong dường như hoàn toàn dung hợp với với kiếm, hóa thành một thanh kiếm vô cùng sắc bén.

- Lâm Phong chiếm được Ngọc…!

- Xì!

Một luồng kiếm khí vô cùng đáng sợ từ phía sau đâm tới khiến thân thể Đoàn Vô Nhai mãnh liệt run rẩy, thanh âm không thể thốt ra được nữa, một đạo kiếm quang xẹt qua, thân thể của gã đã bị xé rách, ch.ết không toàn thây, bị kiếm khí giảo sát.

- Ngươi muốn ch.ết.

Một giọng nói mang theo ý phẫn nộ vô cùng mãnh liệt. Không ngờ có người dám bước vào địa bàn Đông Hải Long Cung, giết người Đông Hải Long Cung, người Đông Hải Long Cung chưa bao giờ chịu qua loại nhục nhã như thế này.

- Oanh Đại bàng đánh bay vài tên cường giả Thiên Vũ ra ngoài, hướng tới bên người Lâm Phong, sau đó lập tức nghịch chuyển, thân mình lóe ra quay trở về.

- Chạy đi đâu.

Bóng dáng đang chạy tới giơ tay lên, lập tức từng luồng ánh sáng thanh mộc bùng ra, hóa thành từng đường, từng đường thanh mộc cuồn cuộn mà cuốn chặt lấy thân thể của Lâm Phong. Cánh chim đại bàng mạnh mẽ xoay tròn, muốn cắt đi những đường thanh mộc đang cuốn chặt Lâm Phong. Tuy rằng nó không phục Lâm Phong, nhưng nó cũng biết lúc này là lúc nào, Lâm Phong và tiểu thư của nó quan hệ rất sâu sắc, nếu nó để cho Lâm Phong ch.ết, tất cả những Thiên yêu ở trong Tuyết Yêu tháp chỉ sợ không thừa nhận nổi lửa giận của chủ mẫu. Ánh sáng thanh mộc đại phóng, thanh mộc vô tận dường như hóa thành những sợi dây, ngay lập tức cuốn chặt lấy cánh chim đại bàng, khiến cho cánh chim đại bàng vô pháp phát lực.

- Nghiệt súc, nứt ra cho ta.

Những đường dây thanh mộc đang cuốn chặt lấy cánh chim đại bàng phát ra tiếng rồng gầm, rung động vô cùng, dường như lại hóa thành một ảo ảnh giao long, xé rách cánh chim Thiên yêu đại bàng.

- Xuy, xuy.

Máu tươi bắn tung tóe, trên cánh chim đại bàng không ngừng có những lông chim bị bóc ra, hơn nữa chung quanh hai cánh chim đều là những vết thương, máu chảy đầm đìa, vừa rồi nó đã bị những đường thanh mộc biến thành giao long xé rách.

- Aaaaaaa.

Đại bàng thét lên một tiếng giận dữ, cả người phóng xuất ra một luồng hào quang vô cùng đáng sợ, lập tức hai cánh mạnh mẽ vỗ xuống, thân thể lóe ra phóng về phía trước, nhanh đến không thể tin nổi.

- Hừ? Bóng dáng khoác Long bào Thanh Mộc kia sững sờ, con Thiên yêu đại bàng này thật đúng lợi hại, hai cánh chim đã bị thương nặng như thế mà vẫn còn có thể duy trì tốc độ kh.ủng bố như vậy.

Sở trường đại bàng là bay, tốc độ của nó trên không trung không phải gã có thể đuổi theo kịp, nhưng mà gã không tin đại bàng có thể duy trì được lâu. Gã đang muốn truy kích đại bàng, nhưng lại nghe phía sau có một giọng nói truyền đến:

- Thanh Mộc sao lại thế này? - Yêu thú đại bàng đã bị thương nặng, kiên trì không được bao lâu, trên người còn sót lại thanh mộc khí, người Tử Kim còn không mau đuổi theo.

Thanh Mộc Long Vương quát lên với những người phía dưới, lập tức có thật nhiều đạo thân ảnh lóe ra, truy kích đại bàng. Nói xong câu đó, ánh sáng thanh mộc trên người Thanh Mộc Long Vương đại phóng, gã khống chế âm sát hồ lô đang ở trong hư không hướng về phía thân thể của gã, đồng thời xoay người nói với vài vị đang ngồi đó chơi cờ:

- Có người nhảy vào Đông Hải Long Cung, chém ch.ết một gã đệ tử của Tử Kim Long Vương.

- Thật to gan.

Sắc mặt mấy người lập tức trầm xuống, Tử Kim là một trong năm đảo của Đông Hải Long Cung mà lại có người dám lớn mật đến như thế. Thanh Mộc Long Vương đưa âm sát hồ lô đến trước người, cúi đầu nhìn thoáng qua, trong khoảnh khắc đang nhìn vào âm sát hồ lô, thân thể gã mạnh mẽ run lên. Ánh mắt mấy người khác cũng dừng ở phía trên âm sát hồ lô, mọi đôi mắt đều ngưng tụ lại, thật là một bảo vật lợi hại.

- Đây là… Thanh Mộc Long Vương thì thào, lập tức mấy người đồng thời nói: - Bảo vật Bí Cảnh.

Đệ tử vừa rồi bị chém giết kia là người đã tiến vào Bí Cảnh, bọn họ đã đi ra rồi! Nhưng tại sao lại bị đuổi giết, hơn nữa lại chỉ còn có một người, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

- Lâm Phong chiếm được ngọc.

.. Thanh Mộc Long Vương đột nhiên nhớ tới, vừa rồi Đoàn Vô Nhai trước khi ch.ết đã nói một câu không hoàn chỉnh, gã không khỏi chấn động.

- Người đuổi giết đệ tử vừa rồi tên là Lâm Phong, như vậy hắn cũng là một trong những nhân vật tiến vào Bí Cảnh, hắn chiếm được ngọc gì đó - Ngọc Hoàng!

Mấy người đồng thời lên tiếng, đúng vậy, lời Đoàn Vô Nhai muốn nói nhất định là Lâm Phong chiếm được bảo vật Ngọc Hoàng, chắc hẳn là một đồ vật vô cùng cường đại hoặc công pháp lợi hại. Đáng tiếc bọn họ không biết đầy đủ lời Đoàn Vô Nhai định nói, phải là: Lâm Phong chiếm được cung điện Ngọc Hoàng.