Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 910: Bảo đồ




Rời khỏi chợ giao dịch, Lâm Phong mới hỏi Cùng Kỳ: - Ngươi muốn ta đổi bức đồ họa này có dụng ý gì? - Bản đế tự có dụng ý, ngươi biết cái gì.

Cùng Kỳ khinh bỉ nói, khiến Lâm Phong có chút buồn bực.

- Rống!

Cùng Kỳ nhảy dựng lên, kéo bức họa từ trên tay Lâm Phong xuống, sau đó thả trên mặt đất, ánh mắt lóe lên. Lâm Phong nhìn động tác Cùng Kỳ cũng không nói gì, chẳng lẽ bức họa này thực sự có chỗ nào đặc biệt.

- Đây là khí tức hỏa diệm, ngọn lửa thiên địa này sao có thể dấu diếm được ánh mắt bản Đế.

Cùng Kỳ vẫn nhìn chằm chằm bức họa, sau đó nói với Lâm Phong:

- Dùng ngọn lửa của ngươi đốt nó, tuy ngọn lửa của ngươi rất yếu ớt, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng một chút.

- Ngươi đã chê ngọn lửa của ta yếu, vậy tự ngươi động thủ đi.

Lâm Phong liếc xéo nó một cái, tên này đã trở thành súc sinh, tính tình vẫn không hề thay đổi a.

- Nếu bản đế khôi phục, một cái hô hấp có thể khiến ngươi ch.ết cháy.

Cùng Kỳ cao ngạo nói, nhìn thấy Lâm Phong mặc kệ mình, không khỏi lại thay đổi giọng điệu.

- Chẳng qua, hiện nay bản Đế hãm sâu trong khốn cảnh, ngươi cũng biết rất rõ, bức họa này có khả năng cất dấu đại bí mật, nếu người không muốn biết thì dễ thôi.

- Nói nửa ngày, còn không phải muốn ta hỗ trợ.

Lâm Phong khinh thường, bất quá hắn cũng không có quên người này trước kia là Viêm Đế. Nếu Viêm Đế, nói vậy am hiểu nhất là lực lượng hỏa diễm, trình độ khống hỏa có lẽ cực kỳ k.hủng bố. Chẳng lẽ, trong bức họa này thực sự cất dấu ngọn lửa huyền bí? Hơi hơi ngồi xổm xuống, Lâm Phong đặt lòng bàn tay lên bức họa, một đám lửa từ trong tay hắn bùng lên, dương hỏa chân nguyên nóng cháy khôn cùng, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống, hòa tan trong ngọn lửa, toàn bộ khắc lên bức họa. Nhưng đúng như lão nhân giao dịch đã nói, bức họa này thủy hỏa bất xâm, mặc dù dương hỏa chân nguyên của Lâm Phong cực kỳ lợi hại, nhưng bức họa vẫn không có chút dấu hiệu nào bị đốt cháy, không chút sứt mẻ.

- Vô dụng, ngươi sẽ không cảm giác sai đi!

Lâm Phong nói với Cùng Kỳ, bức họa dưới tay không động chút nào, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

- Là do ngươi vô dụng.

Cùng Kỳ khinh bỉ liếc Lâm Phong một cái, ngay sau đó, móng vuốt sắc bén của nó đặt trên bàn tay Lâm Phong, nhưng lại mang theo bàn tay của Lâm Phong xoay chuyển, dường như theo một quy luật đặc thù. Lâm Phong rõ ràng cảm giác, theo bàn tay chuyển động với Cùng Kỳ, hắn giống như đang khắc cái quỹ tích gì đó, lực lượng ngọn lửa trong bàn tay càng thêm điên cuồng, mà trong bức họa vậy nhưng lại phóng xuất ra một luồng ánh sáng của một ngọn lửa đáng sợ. Lâm Phong mạnh mẽ thu tay, chỉ cảm thấy trong bàn tay có nóng cháy thống khổ, ánh mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm bức họa trên mặt đất.

- Thật nóng!

Trong lòng Lâm Phong ngạc nhiên thán phục, hắn tu luyện Đại Nhật Phần Thiên kinh, bản thân am hiểu khống hỏa, lại lĩnh ngộ hỏa ý, có thể trực tiếp nhìn thẳng ngọn lửa bình thường hắn, nhưng ngọn lửa trong bức họa vậy mà làm cho hắn có cảm giác nóng cháy. Ánh mắt Lâm Phong và Cùng Kỳ đều nhìn chằm chằm bức họa, chỉ thấy bức họa trên mặt đất đã bị đốt cháy, nhưng cũng không phải cháy hết toàn bộ, mà xuất hiện từng sợi cong cong. Quỹ tích những sợi cong này lộ ra lực lượng hỏa diễm đáng sợ, từng sợi trên bức họa thật giống như từng rãnh lửa đỏ, vô cùng rõ ràng.

- Lực lượng thật đáng sợ.

Lâm Phong cảm thán.

- Đương nhiên, cảm ứng của bản Đế đối với lửa sao có thể sai được.

Cùng Kỳ cao ngạo nói, thần sắc lộ ra vài phần đắc ý, ngọn lửa nóng cháy từ trong những khe rãnh kia thoát ra, tự mình bùng lên, cho đến thật lâu sau, nó mới dần dần lụi tắt, mà bên trên bức họa, những khe rãnh do ngọn lửa đốt đã tạo thành quỹ tích.

- Một bức địa đồ.

Ánh mắt Lâm Phong mở lớn, lúc này, trên bức họa phác họa một đồ án, một địa thế phức tạp, một bức địa đồ.

- Vô Ưu cổ thành.

Lâm Phong nhìn kỹ bức địa đồ này, tâm thần khẽ động, lấy ra một bức bản đồ khác, tìm được địa thế Vô Ưu cổ thành, vậy mà cực kỳ tương tự với bản đồ do những rãnh lửa kia tạo thành, cũng có nghĩa, toàn cảnh bản đồ hỏa diễm này kỳ thật là Vô Ưu cổ thành. Tuy toàn cảnh cực kỳ tương tự, nhưng rất nhiều chi tiết lại không giống nhau, bản đồ hắn mua lúc trước là bản đồ thông dụng, là bản mới nhất, mà bản đồ do những rãnh lửa tạo thành này có lẽ là thật lâu trước đây rồi, nếu không phải Cùng Kỳ phát hiện, hắn căn bản không có khả năng vạch trần điểm huyền diệu của bức họa đồ trống không này.

- Chủ nhân của bức họa đồ này hẳn là một võ tu hùng mạnh, cực kỳ am hiểu hỏa lực lượng, nếu không, ngọn lửa trên bức họa đồ này cũng không lợi hại như thế.

Lâm Phong thì thào.

- Vô tri, lại nói một câu vô nghĩa.

Cùng Kỳ khinh bỉ liếc Lâm Phong, Lâm Phong tức điên giơ chân, đạp nó một cước, súc sinh này mỗi ngày đều châm chọc hắn. Tuy nhiên, nó như sớm hiểu rõ tính thối của Lâm Phong, nhảy ra thoát một cước kia, quát.

- Thời gian khắc bức họa này chắc khoảng ba trăm năm trước, hơn nữa, chất liệu tấm bản đồ này là da một loại yêu thú, hơn nữa là yêu thú hệ hỏa cực kỳ lợi hại, hẳn là một con Tôn yêu.

Nếu không có hỏa áo nghĩa trình độ cao, không có khả năng phát hiện huyền bí của bức họa này. Chính vì vậy, bức họa này mới yên lặng lâu như vậy mà không bị người phát hiện, thời điểm vẽ bức tranh này, chủ nhân của nó chắc hẳn cũng muốn tìm một võ tu hỏa diễm cực kỳ lợi hại, nói như vậy, tu vi bản thân y sao có thể kém được.

- Ý ngươi nói, trong bức họa này có khả năng ẩn chứa một ngọn lửa lợi hại.

Lực lý giải của Lâm Phong đương nhiên không kém, súc sinh kia quả nhiên lợi hại, ngay cả tu vi và thời gian vẽ của người khác cũng có thể đoán sơ lược. Cúi đầu, hắn nhìn kỹ bức họa đồ, quả nhiên, hướng chỉ cuối cùng của bản đồ, dường như là một chỗ bí ẩn, người vẽ bức tranh này có thể muốn để bản đồ dẫn cường giả hệ hỏa đi vào trong đó.

- Lại thêm câu vô nghĩa, không có bảo vật thì người khác rảnh rỗi khắc một bức bản đồ thần bí làm gì.

Bất quá, ta càng hy vọng bảo vật này chính là một ngọn lửa. Hai tròng mắt Cùng Kỳ phát ra tia sáng kỳ dị, nó là Viêm Đế, chỉ có ngọn lửa hùng mạnh mới có thể giúp cho nó trưởng thành nhanh nhất.

- Ngọn lửa? Lâm Phong nghi hoặc nói nhỏ.

Cùng Kỳ nhìn thấy thần sắc Lâm Phong, hung hăng khinh bỉ hắn thêm một lần.

- Tiểu tử ngươi thì biết cái gì, ngươi không biết cái gì mới là lửa chân chính, là bảo vật vô thượng.

Tuy ngươi tu luyện công pháp Đại Nhật có chút không tệ, nhưng lấy chút tu vi của ngọn lửa hiện tại ngươi xuất ra mà nói, nếu đụng phải hỏa diễm đáng sợ chân chính, chỉ cần một tia hỏa lực, cũng có thể thôn tính đám lửa của ngươi rồi.

- Ách.

.. Ánh mắt Lâm Phong mở lớn, có tên khốn khiếp này, hắn đương nhiên biết thêm rất nhiều, bất quá, hắn có một ngọn lửa có chút lợi hại, thật sự kém như vậy? Hỏa diễm chân hính sẽ là cái dạng gì đây?

- Mau, cầm lấy bản đồ, chúng ta đi tìm địa phương đánh dấu trong đó.

Cùng Kỳ có chút sốt ruột khó nén, nó hiện tại cực kỳ cần lửa nha. Lâm Phong thu bức họa vào, xoay người trở về, nói với Cùng Kỳ.

- Chúng ta trở về.

- Rống!

Cùng Kỳ rống lên với Lâm Phong một tiếng.

- Ngươi có ý tứ gì? - Chuyện của ta còn chưa có làm xong.

Lâm Phong thản nhiên nói một tiếng.

- Rống!

Cùng Kỳ lao thẳng tới Lâm Phong, mồm to dữ tợn muốn cắn xé hắn, Lâm Phong xoay người chỉ một cái tát đơn giản vung ra, đánh văng Cùng Kỳ ra ngoài, thấp giọng mắng:

- Mặc dù ngươi là Đại Đế, nhưng ta hiện tại là lão đại của ngươi, kiêu ngạo cái rắm!

Dứt lời, Lâm Phong nghênh ngang đi vào trung tâm Vô Ưu cổ thành, để người này giả bộ cao ngạo một chút lại thật sự lớn lối trước mặt hắn, hiện tại để hắn rõ ràng một chút bây giờ ai là lão đại.

- Rống!

Trong mắt Cùng Kỳ hung quang nở rộ, hận không thể xé rách Lâm Phong, thằng nhóc này quả thật khốn khiếp ghê tởm. Vạn Tông đại hội sắp tới, Lâm Phong còn không biết rõ ràng tình huống, nào có thời gian rảnh cùng Cùng Kỳ đi tìm bảo tàng. Nếu do cường giả mấy trăm năm trước lưu lại, cho dù muốn tìm, e rằng cũng không dễ. Trong khi đó hắn còn lo lắng Thiên Trì bị người tiêu diệt, Lâm Phong không thể cho phép loại chuyện này phát sinh. Lâm Phong đi vào khu vực trung tâm Vô Ưu cổ thành, cũng chính là địa phương sắp hiệu triệu Vạn Tông đại hội. Hắn phát hiện, quả nhiên cường giả như mây, Thiên Vũ cảnh tầng một giống như hắn đi đầy đường, bị coi khinh, người khác lười liếc mắt một lần, quá bình thường rồi, Thiên Vũ bậc cao mới ngẫu nhiên làm cho người ta nhìn thêm vài cái, điều này càng làm cho Lâm Phong lo lắng.