Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 934: Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm




- - - Ngươi rất to gan.

Thanh niên đứng trên hư không nhìn chằm chằm Lâm Phong, lãnh đạm nói. Một cỗ uy áp vô hình từ trên không giáng xuống người hắn, chỉ một cỗ lực lượng uy áp dường như đã muốn đè sập Lâm Phong.

- Môn đô Hoàng Vũ!

Lâm Phong cười nhẹ, mang theo ý châm chọc.

- Ngươi cười cái gì? Thân ảnh trong hư không lạnh lùng hỏi.

- Ta cười các ngươi tự cho mình siêu phàm, nhưng lại bình thường tới mức không thể bình thường hơn.

Giống như Thiên Lâm thiếu gia, bảo thủ tự cho mình là đúng, cho mình là thiên tài, mắt cao hơn trán, không ai có thể địch nổi hắn, nhưng kết quả thế nào, tu vi và cảnh giới của ta thấp hơn hắn, nhưng có thể dễ dàng hành hạ hắn, nếu tu vi của hắn và ta giống nhau, ta giết hắn giống như giết một con kiến. Ta không thể không nói, môn đô Hoàng Vũ chỉ là đám phế vật thôi. Lâm Phong nhìn thân ảnh trong hư không, đối diện với uy áp, lưng thẳng tắp.

- Hiện giờ hắn bị ta hành hạ đánh bại, ngươi lại xuất hiện, kim quang tỏa sáng vạn trượng, muốn khoe vẻ tuấn tú sao? Khoe khoang mà thôi, muốn động thủ thì trực tiếp động thủ đi, làm gì phải giả bí hiểm, nếu tu vi ta và ngươi giống nhau, ngươi cũng chả khác gì Thiên Lâm thiếu gia, từ trên cao ngã xuống, giống như một con kiến, ngươi chẳng qua tu luyện nhiều năm hơn ta thôi, có gì đáng khoe khoang.

Lâm Phong thản nhiên nói, khiến nhiều người âm thầm vì hắn mà toát mồ hôi, người này thật to gan, không sợ ch.ết! Nhưng chẳng lẽ kêu Lâm Phong quỳ xuống đất cầu xin, đối phương sẽ tha cho hắn sao? Kết cục giống nhau cả thôi, nên phải thể hiện ngạo khí, châm chọc tên tự cho là thanh cao kia một phen.

- Nói rất hay.

Thanh niên trong hư không lãnh đạm đáp lai, nói:

- Đáng tiếc, ta không thể nhìn thấy ngày ngươi đứng ở độ cao như ta.

- Có lẽ ngươi sẽ thấy.

Lâm Phong cười khẽ.

- Vậy sao? Thanh niên trong hư không nhấc lên một cỗ hào quang kim sắc hủy diệt, chói mắt như thái dương, khiến mọi người không thể mở mắt.

- Không ai biết chuyện tương lai, nhưng hiện tại, giết ngươi không khác gì giết một con kiến.

Lòng bàn tay thanh niên tỏa ra kim quang vạn trượng, càng ngày càng mãnh liệt, vung mạnh xuống dưới, giống như một đoàn quang hoa màu vàng chói mắt, vô kiên bất tồi, lao về phía Lâm Phong.

- Đối phó với một hậu bối, ngươi đủ vô sỉ!

Lúc này, một đạo thanh âm từ xa truyền đến, Lâm Phong truyền âm nói với Cùng Kỳ:

- Đi.

Tuy nhiên Cùng Kỳ không có phản ứng, ánh mắt nhìn hư không, chỉ thấy nơi đó, một đạo quang hoa màu bạc nở rộ, thiên hà đảo lộn, không gian dường như không ngừng quay cuồng.

- Kiếm, đây là kiếm!

Đôi mắt mọi người cứng lại, chỉ thấy ngân quang nở rộ, vạn vật thiên địa mất đi hào quang, ngày cả quang hoa màu vàng cũng không còn rực rỡ như trước nữa. Giữa không gian dường như xuất hiện một mảnh hư không khác, nơi đó, có ánh sáng luân hồi, vô tận thâm uyên, nuang hoa màu vàng bị bao phủ vào bên trong, không còn ánh sáng chói lọi Khi hư không bình tĩnh trở lại, hư không thâm uyên vô tận khép lại, ánh sáng luân hồi tiêu tan, kim quang rực rỡ biến mất không còn tung tích. Sắc mặt thanh niên mặc áo vàng âm trầm, ánh mắt lóe lên, nhìn thân ảnh cách đó không xa, người này khoác trường bào màu bạc, thân mang cây kiếm màu bạc, cả người vô cùng thuần khiết, không nhiễm bụi trần, tóc dài màu đen, lông mày như kiếm, tròng mắt tối đen, toàn thân lộ ra cỗ khí chất phiêu nhiên.

- Thanh niên tài tuấn!

Đôi mắt mọi người hơi ngưng tụ, nhìn chằm chằm người này, vừa rồi nam tử mặc trường bào màu vàng bá đạo lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác thị giác bị tấn công, nhưng người này lại khiến mọi người có cảm giác tươi mát, cả người mang theo vẻ tuấn mỹ nhu hòa, nhưng lại sắc bén như một thanh kiếm.

- Lại một cường giả thiên tài đáng sợ.

Trong lòng mọi người âm thầm nói, người vừa đến thân mặc trường bào màu bạc, đứng ở đó khiến người ta có cảm giác giống như một ngọn núi cao, không thể lay động.

- Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm!

Ánh mắt hoàng bào thanh niên trở nên nghiêm túc, không ngờ là y, người này có thanh danh to lớn, hào quang chói mắt, là nhân vật cực kỳ lợi hại.

- Không ngờ ngươi lại tới Càn Vực.

Kim bào nam tử vô cùng kinh ngạc, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm không ngờ xuất hiện ở địa phương nhỏ bé như Càn Vực, với thiên tư của y, nơi y đến hẳn phải là Thánh thành Trung Châu mới đúng.

- Ngươi có thể tới, vì sao ta không thể.

Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm lãnh đạm nói.

- Vu Tiểu, ngươi là môn sinh Hoàng Vũ, được Hoàng giả chỉ đạo, không ngờ chạy tới Càn Vực khoe uy, khi nhục tiểu bối Thiên Vũ cảnh tầng hai, chẳng lẽ ngươi không cảm giác hổ thẹn sao!

- Có ngươi sỉ nhục sư đệ của ta, ta tự nhiên muốn xuất thủ.

Vu Tiểu lạnh lùng nói:

- Huống chi, người này có quan hệ gì với Hầu Thanh Lâm ngươi đâu? - Ta không thích, nên ra tay.

Hầu Thanh Lâm lãnh đạm nói:

- Lý do này đủ chưa? Ánh mắt Vu Tiểu hơi nheo lại, chỉ không thích, đơn giản vậy sao? Uy danh Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm không ai không biết, tu kiếm đạo luân hồi, độ người vào luân hồi, Luân Hồi Kiếm ra, tất có người vào luân hồi, chưa từng có ngoại lệ, vừa rồi đạo kiếm quang kia, chỉ là vỏ kiếm luân hồi sáng lên mà thôi, mà đã có uy thế đáng sợ như vậy.

Chỉ cần Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm ra khỏi vỏ, cho dù người mạnh hơn y, cũng phải vào luân hồi, không nắm chắc, kiếm y cũng không rời vỏ. Dưới đất, cả đám môn đô Hoàng Vũ cả kinh, kim bào nam tử này lại là môn sinh Hoàng Vũ, được Hoàng Vũ chỉ điểm, nhưng bọn họ chưa từng nghe nói qua, bởi vì uy danh gã chưa đủ lớn, còn Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, không ai không biết, bởi vì thanh danh của y rất vang dội. Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm không ngờ lại tới Càn Vực, làm mọi người bất ngờ. Hơn nữa, y còn xuất thủ trợ giúp Lâm Phong chặn lại một kích hủy diệt. Ánh mắt Thiên Lâm thiếu gia càng có chút tái nhợt, đây là vì sao? Vì sao lúc hủy diệt Lâm Phong, Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm lại xuất hiện. Hơn nữa, còn vì Lâm Phong mà ra mặt, không có nguyên nhân, chỉ có vài chữ, không thích! Không thích liền xuất thủ, nam tử tuấn tú nhu hòa, lời nói đơn giản nhưng lại lộ ra vẻ ngạo nghễ bá tuyệt. Xa xa, rất nhiều cường giả xuất hiện trong hư không, bị uy thế của hai người giá lâm, chấn nhiếp.

- Vu Tiểu!

Tiêu Dao môn chủ nhìn kim bào thanh niên, trong nháy mắt đã nhận ra, Thiên Lâm thiếu gia vậy mà mời được Vu Tiểu tới Càn Vực, Tiêu Dao môn chủ hiểu, xem ra do phụ thân Thiên Lâm thiếu gia, nếu không, Thiên Lâm thiếu gia cũng không có thể diện lớn như vậy. Chỉ có điều người kia là ai, khoác trường bào màu bạc, khí độ phi phàm, đứng ở đó dường như không thể lay động. Tuyết Tôn giả cũng tới, thân ảnh của ông đáp xuống bên cạnh Lâm Phong, nhìn tu vi Lâm Phong trở nên mạnh mẽ, trong lòng không khỏi yên tâm, hơn nữa Cùng Kỳ kia vậy mà đã trở thành Thiên yêu!

- Nghiệp Hư Chi Viêm!

Tuyết Tôn giả biết Nghiệp hư chi viêm bị Lâm Phong cướp đi, giờ nhìn Cùng Kỳ lột xác, lập tức nghĩ tới Nghiệp Hư Chi Viêm, Lâm Phong rốt cuộc dùng thủ đoạn gì làm cho Cùng Kỳ tiêu hóa Nghiệp Hư Chi Viêm, chuyện này không có khả năng!

- Lão sư, kim bào nam tử là sư huynh Thiên Lâm thiếu gia, khi gã đối phó ta, có người khác xuất thủ tương trợ, lão sư có nhận ra là ai không? Lâm Phong truyền âm với Tuyết Tôn giả, không biết có phải vì Thiên Trì nên mới xuất thủ trợ giúp hắn hay không, dù sao hắn vốn là không biết thanh niên lợi hại như vậy.

Tuyết Tôn giả khẽ lắc đầu:

- Thanh niên này rất lợi hại, Thiên Trì không có thanh niên cường giả kh.ủng bố như vậy, ta cũng không nhận ra.

- Sư huynh Thiên Lâm thiếu gia gọi hắn là Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm, tên Hầu Thanh Lâm!

Lâm Phong lại hỏi, xem lão sư có thể nhớ ra gì không?

- Thanh Lâm Luân Hồi Kiếm….

Hầu Thanh Lâm! Lão nhân trầm ngâm một lát, ánh mắt lóe lên, không có chút ấn tượng, vì thế lại lắc đầu, khẳng định nói:

- Tuyệt đối không biết!

- Vậy thì kỳ quái.

Lâm Phong có chút nghi hoặc, không rõ vì sao đối phương lại giúp mình. Lúc này, các cường giả mới biết mọi chuyện từ người phía dưới, hóa ra mọi chuyện do Lâm Phong đấu với Thiên Lâm thiếu gia. Hơn nữa, Thiên Lâm thiếu gia chiến bại.

- Các hạ, việc này dường như không quan hệ với ngươi, mong các hạ không nên xen vào.

Tiêu Dao môn chủ nói với Hầu Thanh Lâm.

- Xem ra Tiêu Dao môn chủ muốn mượn danh tiếng Tiêu Dao Thần Tông áp bách mọi người, đánh bại người của ngươi, lập tức có người mạnh hơn xuất thủ, Tiêu Dao môn quả nhiên uy phong.

Một khi đã như vậy, cần gì tổ chức Vạn Tông đại hội nữa, Tiêu Dao môn sao không trực tiếp đi công phá Thiên Trì đi. Thân thể Tuyết Tôn giả chậm rãi bay lên không, trên người lộ ra hàn ý.