U Linh Tửu Điếm

Chương 45: Bắt chẹt (thượng)




Edit: Hiên

Dịch: Quick Translator

Khoảng khắc bốn nhắt nhìn nhau kia, trong lòng Thạch Phi Hiệp vốn nghĩ sẽ đề cao cảnh giác ngay từ ánh nhìn đầu tiên, gần như chỉ chờ một ánh mắt của đối phương thì sẽ múa lưỡi xuất chiêu.

Nhưng mà, trong mắt Isfel cái gì cũng không có.

Hắn chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, đi tới bên giường, bật cây đèn đặt dưới đất, sau đó ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy sách trên bàn, thoạt trông rất là nhàn nhã thảnh thơi.

Ánh mắt hắn vô cùng chăm chú, như là cả thế giới này chỉ có duy quyển sách kia là đáng quý.



Thạch Phi Hiệp lo lắng cảnh giác theo dõi hắn thật lâu, trong đầu bật ra một câu: Chẳng lẽ sách đẹp hơn mình sao?

Ý nghĩ quỷ quái đó tồn tại chừng hai giây, một lần nữa bị cơn sóng trào phản bác trong đầu hắn đè xuống.

Tuy trong phòng vốn lặng ngắt, lặng đến khó chịu, nhưng từ khi có thêm tiếng lật sách của Isfel, hắn mới cảm thấy hóa ra có thứ so với phòng lặng ngắt càng khó chịu. Nhất là khi hắn trần truồng nằm ngửa, còn không được người ta để mắt đến.

Thân thể không lạnh, nhưng trong lòng lạnh!

Dường như cảm nhận được tâm tình của hắn, cái chăn mỏng trên giường đột nhiên tự nhấc mình lên, đắp lên người hắn.



Một mảnh vải thì để làm gì? Ít nhất cũng phải là chăn bông chứ.

Nghĩ thì cứ nghĩ, Thạch Phi Hiệp vẫn cứ cố gắng hướng mắt nhìn về phía Isfel, muốn xem lúc này hắn đang có biểu cảm gì. Người kia một tay tì má, cực kỳ thản nhiên, vẻ tuấn mỹ dưới ánh đèn màu cam càng thêm sâu sắc.

Hắn nhìn ngắm đến ngẩn ngơ.

Lặng ngắt dần biến thành tĩnh lặng.

Mí mắt Thạch Phi Hiệp vẫn mải miết mở, thế giới trước mắt vẫn đủ mọi sắc màu, nhưng ý thức dần mơ hồ, bay xa, bay xa…

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nửa giường bên kia đột nhiên sụt xuống.

Thạch Phi Hiệp trợn mắt lên, cơn gắt gỏng vì bị phá giấc tích thành lửa giận, rồi phựt phựt phựt thiêu đốt. Nhưng nhìn một màn đen trước mắt, hắn thậm chí còn không rõ mình đang ở chỗ nào.

Chăn trên người bị kéo xuống, sau đó thì bốn bề lặng lẽ.

Giống như gió thoảng qua mặt hồ, kéo đến một cơn sóng nhỏ, gió qua đi, mặt hồ lại lặng yên.

Thạch Phi Hiệp rất muốn ngồi dậy, bật đèn, mắng chửi tổng sỉ vả người nằm bên kia giường, nhưng hắn gắng sức mãi vẫn thất bại, một lần nữa ngủ say.

Hôm sau tỉnh lại.

Thạch Phi Hiệp phát hiện mình đã có thể cử động, nhưng cơ thể cứng nhắc như mới bị voi giày ngựa xéo, tay chân tê dại, chẳng khác gì mấy thanh sắt khô, khửu tay đốt ngón tay gập một cái là có thể nghe tiếng chúng kêu răng rắc. Máu phải mất cả ngày sau mới chảy bình thường.

Hắn mất nửa giờ, mới ngồi dậy được.

Isfel đã không ở trong phòng, nhưng nhìn nửa giường bên kia còn nhăn nhúm, hắn tin, cảm giác phía bên kia lún xuống tối hôm qua không phải nằm mơ.

Máu đã lưu động được bình thường, nên mặt hắn có thể dùng biểu cảm đỏ bừng để diễn tả ngượng ngùng, đầu óc lại bắt đầu miên man suy nghĩ…

Không biết hôm qua khi Isfel nhìn thấy hắn trần truồng, trong lòng nghĩ gì? Liệu có nghĩ hắn quá béo hay không?

Hắn nhéo nhéo bụng. Phần thịt phều ra đã không còn, nếu là nằm ngửa, càng khó có thể nhìn đến bụng. Thế nên, chắc là ổn ha?



Chỗ đó liệu có quá nhỏ hay không?

Hắn nhấc chăn lên, cúi đầu nhìn xuống cây gậy nhỏ của mình.

… Cũng không tính là nhỏ, do với dáng người mình, hẳn là vừa phải. Nhưng mà, đọa thiên sứ chắc có thể lớn hơn so với người bình thường một chút.

Ý nghĩ đó làm hắn thấy buồn bực.

Thật ra cái làm hắn bực chính là cơ bụng. Nếu hắn cũng có sáu múi cơ bụng, ít nhiều gì cũng đỡ hơn một chút.

Hắn nắm chăn, cuộn lại như tôm luộc, rên rỉ rồi nằm xuống, hai chân còn không ngừng đạp đạp, “Bẽ mặt quá!”



“Chăn và ga giường, năm nghìn.” Thanh âm trong trẻo thanh lãnh từ cửa truyền đến.

Động tác Thạch Phi Hiệp ngừng cả lại, ngồi dậy, trấn tĩnh vò vò cái đầu tổ quạ của mình, “Sao ngươi vào không gõ cửa?”

Isfel thong dong trả lời: “Vì ta có chìa khóa.”



Thạch Phi Hiệp giờ mới nhớ mình là tu hú chiếm tổ, đang tính đứng lên, nhưng vừa lắc mình một cái, những chỗ lắc lư trên người lập tức cảnh tỉnh hắn về tình trạng hiện tại. “Ầy,” hắn từ từ ngồi xuống, “Đêm qua đã quấy rầy rồi.”

Isfel nói: “Ừm.”

Ngươi đúng là không khách sáo chút nào.

Thạch Phi Hiệp xấu hổ cười cười, “Thật ra chuyện này cũng không thể trách ta hết…” Hắn nhanh gọn kể lại sự tình đã diễn ra. Tất nhiên là trong quá trình đó, nguyên nhân Gin và Antonio va chạm không được đề cập đến.

Tóm lại trong câu chuyện của hắn, Gin là một tay vong ân phụ nghĩa, qua cầu rút ván cực kỳ cực kỳ cực kỳ láo. Antonio là một tên đần độn không biết phải trái đúng sai, chỉ mù quáng nghe lời người ta – Vì chột dạ, hắn dùng tờ bớt phần hiểm ác. Còn Asmar chính là điển hình của loại thích châm dầu vào lửa, thấy thiên hạ chưa loạn là chưa yên lòng siêu siêu siêu vô liêm sỉ!

Nghĩ tới thảm cảnh cuối cùng bị quấn thảm hồng vác đi, cái tên Asmar bị hắn dùng bút đỏ khoanh tròn rồi gạch chân, gạch chân xong lại khoanh tròn!

Isfel nghe xong toàn bộ câu chuyện chỉ thản nhiên nói: “A.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Thật ra ngươi cũng cảm thấy đúng không, bình thường vải trên người ta vẫn rất nhiều đó.”

Isfel nhướng mày.

Thạch Phi Hiệp giờ mới chú ý tới, hắn vừa mới đi bơi về, những giọt nước tròn còn dính trên cơ thể trắng ngà. “Ta, ý ta không phải trần truồng là không tốt, ầy, đương nhiên, ta trần truồng thì không tốt lắm… Tóm lại là không mặc cũng rất tốt.” Đến khi hắn lặp lại từ “không mặc” đến lần thứ mười ba có hơn, hắn mới nhận ra, cuộc đời mình đã bi ai đến độ cả tài ăn nói xưa nay vẫn lấy làm kiêu ngạo cũng có nguy cơ thui chột.

Isfel giải vây: “Ngươi trúng ma thuật.”

“A, đúng, đúng, ta trúng ma thuật.” Thạch Phi Hiệp hớn hở gật gật đầu.

Isfel không nói gì.

“Ầy, hình như đó không phải chuyện nên phấn khởi.” Thạch Phi Hiệp lại gục đầu, rồi lại đột ngột ngẩng cao đâu, “Ma thuật đó ngươi có thể giải không?”

Ánh mắt Isfel hơi lay chuyển, “Có thể.”



Thạch Phi Hiệp kêu lên: “Thế tại sao ngươi không giải giúp ta?”

Nói cách khác, thảm kịch đêm qua, Isfel không phải người bị hại, mà là khán giả đứng xem? Nói cách khác nữa, thảm kịch đêm qua, không phải do ba người tạo thành, mà là bốn người tạo thành?

Ánh mắt Thạch Phi Hiệp nhìn Isfel biết hai chữ “Tuyệt vọng” thật to. Thứ tuyệt vọng này, không phải là vì Isfel, không phải vì Gin, Antonio hay Asmar, mà là vì cái thế giới vớ vẩn này!

Chẳng lẽ lòng trắc ẩn từ bi của người bình thường không còn sao?

Thạch Phi Hiệp bi phẫn cắn chăn. Sớm biết thế này đã không tìm tửu điếm làm việc, đi khất thực luôn. Biết đâu thế là rơi vào hệ thống thần thoại phương đông nào đó, gặp vài đệ tử phật gia tiên ông đạo giáo dào dạt lòng thương người, hai tư trên bảy đều đi giúp người.

Isfel đối với nỗi bi phẫn của hắn, chỉ giải thích một câu, “Vì ngươi bị chọc tỉnh sẽ gắt gỏng.”



Hắn lúc mới tỉnh hay gắt ngủ, chứ đâu phải là bị loét thối chân đâu…

Thạch Phi Hiệp môi run run, “Ngươi có thể giải trước khi ta ngủ cơ mà.”

“Sau đó ngươi trần như nhộng mà về?”

“…” Thạch Phi Hiệp nói, “Ngươi không thể cho ta mượn một bộ quần áo sao?”

Isfel cuối cùng cũng ăn ngay nói thật, “Không muốn.”

Thế là Thạch Phi Hiệp co giật gã xuống, hoàn toàn lụi bại.

Nhưng Thạch Phi Hiệp từ trước đến nay chưa bao giờ là kẻ dễ dàng từ bỏ.

Vì thế hắn nhanh chóng phản kích, tiếp tục hỏi: “Không cho mượn quần áo, mượn chăn được không?”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Ta muốn dùng.”

Thạch Phi Hiệp đưa hai ngón tay kéo hai khóe mép lên, “Rèm cửa thì sao?”

“Không được.”

“…Vì sao chứ?”

“Giống như trên.”

Giờ thì có dùng ngón tay cũng không giữ nụ cười ở lại được nữa. Thạch Phi Hiệp nhìn cái khăn tắm trên người Isfel, “Ta muốn mượn khăn tắm.” Không đợi Isfel từ chối, hắn nghiến răng nói, “Nếu ngươi không cho mượn, ta sẽ viết thật to năm chữ “Isfel chuyên dụng lãnh địa” ở mông!” Vớ vẩn! Hắn đây bất chấp đấy! Muốn đồng quy vu tận, ngọc đá cùng tan sao? Đừng tưởng chiêu đó chỉ có Gin mới dám dùng!

Thạch Phi Hiệp phùng mang trợn mắt, ra vẻ sẵn sàng Trạng chết Chúa cũng băng hà.

Isfel im lặng được một lát rồi nói, “Bút đâu?”

“…” Thế là người im lặng lại biến thành Thạch Phi Hiệp.



Tạm bỏ qua quá trình, chỉ biết kết quả, Isfel cuối cùng cũng vào nhà tắm lấy một cái khăn mặt cho hắn.

“Cái này làm sao đủ?” Thạch Phi Hiệp giơ trước giơ sau, kiểu gì cũng chỉ có thể che một mặt.

Isfel nói: “Che mặt là được rồi.”



Nếu đây không phải Con thuyền Noah, đề nghị này tuy mới nghe rất tởm, nhưng không phải không thể thực hành.

Nhưng mà, nơi này là Con thuyền Noah.

Cho dù che mặt, người khác chỉ cần xem chiều cao, là biết chắc chắn không phải Raton hay Asha. Xem đến màu tóc, thì loại trừ mất Gin, Hughes, Asmar, và Antonio. Cuối cùng nhìn bụng, Isfel sẽ vô tội.

Đương nhiên, trong số người sói cũng có hai người tóc đen, nhưng hắn đâu có cái kiểu tóc siêu say da như họ!

Thạch Phi Hiệp vì bản thân không giống người thường mà thấy bi ai.

“Hoặc là,” Isfel ngưng một chút, “Lấy nghỉ đông của ngươi đổi đi.”



Trong phút giây hoảng hốt đó, khuôn mặt của Isfel và Võ Chấn Kiếm chồng lên nhau.

Thạch Phi Hiệp bật dậy, nhanh chóng che khăn mặt che phía trước, “Khăn mặt thì khăn mặt!” Hắn ngửa đầu, nhày từ trên giường xuống, lưng dựa tường, bắt đầu học cua di chuyển trở về.

Đi ngang trước mặt Isfel, Thạch Phi Hiệp dừng lại, từ dưới nhìn lên liếc hắn một cái muốn rách mắt.



Thật là từng đường nét đều hoàn hảo.

Ánh mắt Thạch Phi Hiệp xoáy vào.

Isfel thắc mắc chớp mắt, tính mở miệng.

Đột nhiên, Thạch Phi Hiệp xoay người, giật lấy cái khăn tắm trên người hắn, bỏ chạy.

Có điều hắn còn chưa chạy đến bể bơi, đã bị một cánh tay rắn chắc khỏe mạnh ôm ngang, bay lên không trung.

Thạch Phi Hiệp cúi đầu nhìn ống tay áo trên bụng, khẽ nói: “Là đọa thiên sứ hay thật. Muốn mặc quần áo thì mặc, muốn cởi quần áo thì cởi.” Dứt lời, một cái khăn tắm từ trên trời giáng xuống, vừa che mắt hắn.

Thạch Phi Hiệp soạt soạt soạt ba cái, đem người anh em đáng thương đã lạnh đến phát run che lại.

Isfel từ tầng ba mươi nhảy xuống.

Hai cánh đen tuyền tung ra trong không trung, giống như dù lớn.

Thạch Phi Hiệp vừa thầm thấy may mình không sợ độ cao, vừa lo bên dưới lỡ có người ngẩng đầu nhìn lên, nên ra sức dùng chân kẹp chặt khăn tắm, vất cả lo toan đến tóc ướt mồ hôi. Chờ được khi khăn tắm không tung bay phần phật nữa, hắn mới nhận ra hai chân mình đã có thể chấm đất.

“Ầy.” Thạch Phi Hiệp vội vàng dùng khăn tắm bao lấy nửa dưới người, liếm môi, giơ ngón cái lên, “Kỹ thuật không tồi.”

Có tiếng cửa kêu rầm đanh gọn.

Cừa phòng hắn bị đá ra từ bên trong, Gin một tay chống lấy ván cửa, thân dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn bọn họ.