U Minh Trinh Thám

Chương 46: Lần đầu tiên gặp Ada




Đêm khuya vô cùng yên tĩnh, trong vũ trường vô cùng huyên náo, ánh đèn lúc sáng lúc tối liên tục chớp tắt, không khí vô cùng mập mờ, từng đôi nam nữ tinh lực dư thừa đang ở trên sàn nhảy điên cuồng uốn éo thân thể mình, phát tiết lòng bất mãn đối với thế giới thực tế.

Nơi này là một câu lạc bộ vô cùng nổi danh, vô số trai thanh gái lịch đều thích sau một buổi làm việc bận rộn lại tới đây tìm kiếm một đêm kích thích. Họ muốn cởi bỏ những lớp ngụy trang giả dối ban ngày, bản tính phóng túng của con người hoàn toàn được bộc lộ không chút gìn giữ. Thuốc lá, rượu, những đôi nam nữ vốn xa lạ nhau chen chúc bên trong không gian chật chội choáng ngợp này, vẻ mặt say mê, điên cuồng, phóng túng, như đã quên mất hết thảy những dồn nén uất ức ban ngày, chen chúc trên những chiếc xe giao thông công cộng chạy tới sở làm đầy chán ghét.

Ở một góc tối mà ánh đèn không chiếu tới, có một cô gái có mái tóc quăn rám nắng đang một mình lẳng lặng ngồi nơi đó, cầm một ly rượu trong tay, không uống, chỉ lẳng lặng nhìn đám người đang điên cuồng uốn éo bên trong sàn nhảy, đôi mắt xanh thẳm tràn đầy vẻ bất đắc dĩ cùng thương hại.

- Wow, bên kia có một cô nàng rất được a, hơn nữa còn đi một mình.

Hai người đàn ông nhàm chán vừa phát hiện được cô gái trẻ ngồi nơi góc tối nhờ ánh đèn vừa mới phát sáng lên.

- Uy, chúng ta lên đi!

Tựa hồ là muốn tự mình giúp mình có thêm lòng can đảm, uống sạch ly rượu trong tay một hơi, người đàn ông kia hướng góc tối đi tới.

- Tiểu thư, đi một mình sao?

Người đàn ông nhìn qua cử chỉ nho nhã lễ độ, nhưng trong mắt không che giấu được vẻ tham lam. Cô gái này thực sự quá đẹp, dù ở trong bóng tối cũng có thể cảm giác được mị lực mê người phát ra từ trên người nàng.

- Kiếm được rồi, cô gái xinh đẹp như vậy, nói không chừng khuya hôm nay mình sẽ có diễm ngộ.

Trong lòng người đàn ông âm thầm cao hứng.

Cô gái chỉ ngẩng đầu lên nhìn hắn, liền dời đi tầm mắt, vẫn nhìn chăm chú vào đám người bên trong sàn nhảy.

- Tôi có thể ngồi xuống đây chứ?

Người đàn ông không đợi cô gái trả lời, liền đặt mông ngồi lên ghế.

- Một mình không khỏi thật buồn chán đi, chúng ta có thể trò chuyện một chút.

Người đàn ông cũng không vội vàng tấn công, hắn biết nóng lòng sẽ không ăn được đậu hũ nóng, đặc biệt là một cô gái xinh đẹp như vậy.

Cô gái không nói lời nào, cũng không nhìn hắn, phảng phất như hắn không hề tồn tại ở nơi đó, lãnh đạm như vậy nhưng vẫn không hù dọa được người đàn ông kia, ngược lại khiến cho hắn khởi lên cảm giác hào hùng muốn chinh phục cô gái xinh đẹp này.

Người đàn ông không e ngại vẻ lạnh lùng của cô gái, vẫn không ngừng kể chuyện cười, cộng thêm vẻ ưu nhã của chính hắn, đúng là có thể mê đảo không ít phụ nữ, nhưng đáng tiếc loại mị lực kia tựa hồ không có tác dụng gì đối với cô gái.

Người đàn ông nói chuyện thật lâu nhưng vẫn không khiến cho cô gái chú ý, lòng tự ái yếu ớt nhận được đả kích nghiêm trọng, có chút ý niệm muốn rút lui có trật tự.

- Nhìn cô chưa uống hết ly rượu trong tay kia, không thích sao, cô muốn uống gì tôi sẽ mời!

Người đàn ông muốn làm thêm một lần cố gắng cuối cùng.

- Khuyên anh một câu thôi!

Ánh mắt cô gái không hề rời khỏi sàn nhảy, trong đôi môi đỏ mọng hấp dẫn nhẹ nhàng phun ra một câu nói, người đàn ông không biết tại sao, trong hoàn cảnh huyên náo đến như vậy lại có thể rõ ràng nghe được thanh âm động lòng người kia, giống như đang rỉ tai.

- Bây giờ rời đi liền đi, nơi này thật không an toàn!

- Có ý tứ gì?

Lời nói của cô gái làm người đàn ông kia hoàn toàn khó hiểu, không khỏi sửng sốt.

- Thật xin lỗi, please, vị tiên sinh này, anh đang chiếm chỗ ngồi của tôi.

Phía sau người đàn ông truyền tới thanh âm của một thanh niên, hắn quay đầu nhìn lại, một thanh niên ăn mặc thật bủn xỉn đeo mắt kính đen thật quê mùa buồn nôn đang đứng ngay phía sau mình, có thể đối kháng với tiếng huyên náo cùng thanh âm tiếng nhạc đinh tai nhức óc bên trong sàn nhảy.

- Xin hỏi anh là?

Người đàn ông thử dò xét.

- Nga, tôi là bạn trai của cô ấy.

Người thanh niên quê mùa kia dùng tay gãi gãi đầu, lộ ra dáng vẻ có chút ngu đần.

- Nga, thật ngại quá, đã quấy rầy!

Người đàn ông thấy chánh chủ đã tới, không thể làm gì khác hơn là thoái vị, phẫn nộ rời khỏi chỗ ngồi bên cạnh cô gái, trong miệng vẫn còn lầm bầm dùng những từ ngữ quan hệ tới phân và nước tiểu của động vật.

- A, nơi này thật là ầm ĩ.

Người thanh niên quê mùa đặt mông ngồi bên cạnh cô gái, không xem ai ra gì châm một điếu thuốc.

Cô gái quay đầu nhìn hắn một chút, mang theo ánh mắt thật tò mò đánh giá người thanh niên kia, bộ dạng cùng vẻ mặt cộng thêm trang phục của hắn thấy thế nào cũng không giống như một người muốn đi tới loại địa phương này trêu hoa ghẹo nguyệt.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của cô gái, thanh niên quay đầu lại nhìn nàng giơ điếu thuốc trong tay lên:

- Muốn hút thuốc sao?

Cô gái lắc đầu, vẫn dùng ánh mắt đánh giá thanh niên vừa giả mạo bạn trai của mình:

- Quần áo này của anh cũng dùng đến trêu ghẹo các mm sao?

- A, không nên hiểu lầm!

Thanh niên vội vàng khoát tay phủ nhận:

- Mặc dù cô rất đẹp, nhưng tôi cũng không có thời gian rảnh rỗi đến như vậy, chỉ là vì vị trí ngồi của cô có phạm vi quan sát rất tốt, tôi mượn một chút cô không thấy ngại đi?

- Phạm vi quan sát rất tốt?

Lời của thanh niên làm cô gái thoáng sửng sốt:

- Anh muốn quan sát thứ gì?

- Xem ra chúng ta cũng muốn tìm thứ giống nhau.

Thanh niên đưa tay ra:

- Tôi tên là Minh Diệu, còn cô thì sao?

- Đông phương “năng lực giả” sao?

Cô gái không để ý tới bàn tay đang vươn ra của Minh Diệu, quay đầu nhìn vào sàn nhảy:

- Chuyện này tựa hồ đã nói rõ, không cần các vị nhúng tay vào, không ai báo với các anh sao?

- Không nên hiểu lầm, tôi không phải nhân vật thuộc phía chính phủ, tôi chỉ là một thám tử tư nho nhỏ mà thôi.

Minh Diệu rút tay trở về, đối với vẻ lạnh lùng của cô gái cũng không hề có cảm giác lúng túng.

- Mặc dù chúng ta không phải người cùng đường, nhưng nếu như mục đích nhất trí, hợp tác cũng là một sự lựa chọn rất tốt đi!

Người thanh niên tên Minh Diệu đúng thật đưa tới sự chú ý của cô gái, nàng lại quay đầu quan sát người thanh niên tự xưng là thám tử tư lần nữa.

- Hợp tác? Mục đích của anh là gì? Anh cần làm chuyện gì?

Minh Diệt rít sâu một hơi thuốc, dụi tắt tàn thuốc:

- Người ủy thác đã nhờ tôi tìm kiếm con gái bị mất tích của hắn, mà trong quá trình tôi điều tra đã từ từ biết được chân tướng. Cô cứ đi làm chuyện của cô, tôi đi làm chuyện của tôi, tôi chỉ chịu trách nhiệm cứu người, những thứ khác tôi không có chút hứng thú, cho nên có thêm một trợ thủ không tốn tiền như tôi cô xem như kiếm được rồi.

- Tôi kiếm được sao?

Cô gái nở nụ cười, người thanh niên trước mắt đúng là rất thú vị.

- Vạn nhất anh kéo chân sau của tôi không phải tôi sẽ bị lỗ vốn hay sao?

Minh Diệu cầm ly rượu trên bàn uống một hớp, lại không nghĩ rằng do mình uống quá gấp, mùi rượu xông lên mũi, có một chút rượu phun ra từ mũi làm cô gái bật cười thành tiếng.

- A, ngại quá, thật lãng phí, rượu mắc tiền như vậy!

Minh Diệu vội vàng dùng khăn giấy trên bàn lau lau áo khoác ngoài bị dính rượu.

- Tôi cũng không cần cô cứu, cô chỉ cần chuyên tâm làm việc mình phải làm, tôi ở bên cạnh trợ thủ cho cô là được rồi, có nguy hiểm cô cũng không cần quản cho tôi.

- A, dùng cái này, trên mắt kính của anh cũng dính kìa!

Biểu hiện vụng về của Minh Diệu làm cảm xúc khẩn trương của cô gái buông lỏng hơn rất nhiều, không khỏi rất có hảo cảm đối với người thanh niên không mời mà tới này, từ trong túi xách tùy thân rút một chiếc khăn tay đưa cho Minh Diệu.

- A, cảm ơn, rất cảm ơn, mắt kính của tôi thật đắt tiền lắm, lỡ làm hư tôi sẽ bị người ta mắng chết!

Minh Diệu nhận lấy chiếc khăn tay cô gái đưa tới, tháo mắt kính mà hắn tự xưng là thật đắt tiền xuống lau chùi:

- Như thế nào, đồng ý không?

Minh Diệu quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp, trong nháy mắt cô gái liền bị cặp mắt trong suốt hấp dẫn, cặp mắt trong suốt như trẻ thơ cho dù là ở trong bóng tối cũng lóe ra tia sáng làm say lòng người. Cô gái thậm chí nảy sinh chút lòng ghen tỵ với hắn, có chút mê say, có chút không cách nào tự kìm chế.

- Uy, cho câu trả lời được không nào?

Minh Diệu chỉ nhìn cô gái chừng vài giây, liền đeo lại chiếc kính đen quê mùa kia, đem đôi mắt trong suốt giấu kín sau lớp thủy tinh thật dày, làm cô gái có chút thất vọng.

- Được rồi, tôi đồng ý, nhưng nếu xảy ra chuyện tôi sẽ không cứu anh đâu!

Cô gái nhìn Minh Diệu cười cười, nàng đối với người thanh niên toàn thân tản ra vẻ không chút phối hợp hài hòa lại nảy sinh ra hứng thú nồng hậu.

- Ha ha, thật tốt quá, không cần phí sức lại có thể lấy được tiền, lần này tôi thật sự kiếm được rồi.

Minh Diệu cao hứng có chút quên hết tất cả:

- Đúng rồi, hợp tác, cô còn chưa cho tôi biết được tên của cô đấy? Nhìn dáng vẻ của cô cũng không quá giống người ngoại quốc đi!

- Tôi tên là Ada, đến từ Ủy ban tối cao Châu Âu.

Ada uống một hớp rượu, ánh mắt nhìn Minh Diệu có chút nghịch ngợm:

- Nhưng nếu muốn bàn chuyện hợp tác với tôi, tôi còn có điều kiện.

- Có điều kiện thì cứ nói, con người tôi rất dễ nói chuyện.

Minh Diệu vỗ vỗ ngực.

- Anh phải gọi tôi là chị Ada.

Ánh mắt Ada chợt nheo lại, rất xinh đẹp.

- Vì sao?

Minh Diệu hiển nhiên không ngờ điều kiện của Ada lại kỳ quái như vậy.

- Rõ ràng tôi lớn hơn cô nha?

- Thì thôi!

Ada cảm giác trêu cợt người thanh niên trước mắt là một chuyện vô cùng thú vị:

- Không đồng ý thì thôi!

- Được rồi, được rồi.

Minh Diệu cúi đầu có chút ủ rũ.

- Dù sao là cô làm chủ, tôi không đồng ý cũng phải đồng ý thôi.

- Tốt lắm, bây giờ gọi một tiếng chị nghe xem nào!

Ada buông xuống bàn tay chống cằm, hăng hái bừng bừng nhìn Minh Diệu.

- Chị Ada…

Minh Diệu gọi có chút miễn cưỡng.

- Thanh âm lớn hơn một chút!

Ada hiển nhiên là không hài lòng.

- Chị Ada!

Minh Diệu nhắm mắt lại lớn tiếng hô lên.

- Không được, không có tình cảm, làm lại!

Ada cố gắng không để cho mình bật cười, nhẫn nhịn vô cùng cực khổ, vẻ mặt thống khổ của Minh Diệu thật sự quá buồn cười.

- Chị Ada…

- Không được, quá buồn nôn rồi, thật tình hơn một chút đi!

- Chị Ada!

- Không được, giọng nói quá đông cứng, gọi lại một lần.

- Chị Ada! *#&$....

- Không được, phải cho vào chút tình cảm nữa, gọi lại!

- *&%$#.....!