Ức Vạn Hào Môn: Boss Lạnh Lùng Hung Hăng Yêu

Chương 83: Em nghĩ anh đi rồi




Editor: Hồng Trúc

Có lẽ là do ngâm suối nước nóng, cảm giác khó chịu trong cơ thể lúc trước dường như tốt hơn rất nhiều, Long Thiếu Tôn chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng đem cái đầu nhỏ của cô đặt trên bờ bên cạnh suối.

Anh còn có vài việc phải chuẩn bị, cũng không thể cùng ngủ với cô được.

Tỉnh lại lần nữa thì trời cũng đã khuya, mắt mở lim dim, liếc nhìn xung quanh thì phát hiện mình thế nhưng lại ngủ ở suối nước nóng.

"Học trưởng?"

Không nhìn thấy Long Thiếu Tôn, Đường Dĩ Phi lo lắng, từ trong hồ vội vã đứng lên, thuận tay lấy khăn tắm bên cạnh choàng quanh người, chân trần chạy vào phòng.

"Học trưởng!"

Trong phòng không mở đèn, trong người đột nhiên xuất hiện sự sợ hãi, lúc này trong đầu cô lại có ý nghĩ lúc nãy khi lên núi quản gia Từ có gọi điện thoại đến, Đường Dĩ Phi lắc đầu, cầm chặt khăn tắm, bước nhanh hơn.

Mà lúc này, tại phòng bếp cuối cùng cũng làm xong Long Thiếu Tôn hài lòng đốt nến, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động, vội vàng bỏ đồ trên tay xuống chạy ra ngoài.

"Lạch cạch---" đèn trong phòng nhanh chóng được bật sáng lên, chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt của Đường Dĩ Phi.

"Học trưởng..." Cô đột nhiên nhào tới, hai tay ôm chặt lấy hông của Long Thiếu Tôn, cô rất sợ một giây kế tiếp anh liền biến mất!

"Có chuyện gì sao?" Cảm giác được cả người cô đều đang run rẩy, Long Thiếu Tôn vỗ vỗ lưng cô khẩn trương hỏi.

"Em nghĩ anh đi rồi." 

"..."

"Em nghĩ anh muốn bỏ em một mình ở lại nơi này."

Cô bất an ôm chặt anh, thấp giọng kể lại ý nghĩ trong lòng, dần dần, cổ họng nghẹn ngào, cuối cùng cũng không nói nên lời.

"Ngốc, anh vẫn đang ở chỗ này." Long Thiếu Tôn bất đắc dĩ cười cười, giơ tay lên cưng chiều vuốt tóc cô, trong phòng dường như bị một dòng nước ấm bao trùm, cảm giác không thể diễn tả thành lời.

"Đi thay quần áo, kẻo lạnh." Long Thiếu Tôn an ủi đẩy cô vào phòng, Đường Dĩ Phi lúc này mới hoàn hồn lại, phát hiện lúc nãy hình như cô đã phản ứng quá kịch liệt, lúc này mới ngượng ngùng chui vào phòng.

Lần thứ hai từ trong phòng đi ra, Đường Dĩ Phi đã thay quần áo của mình, trong phòng khách truyền tới mùi thơm của đồ ăn, cô hơi khó tin nhìn sang, lập tức trợn tròn hai mắt.

Trên bàn cơm lúc này toàn là những món ngon của phương Tây.

Mà bên phải bàn ăn lúc này còn có những chùm nến sáng.

Đây là...

Bữa cơm cùng với những cây nến!

"Những cái này đều do anh làm sao?" 

Chuyện này sao có thể? 

Xưa nay học trưởng không bao giờ làm những chuyện như thế này, trước đây lúc còn ở nhà trọ đều là do quản gia Từ hoặc do cô tự mình làm, cũng không bao giờ thấy học trưởng bước vào phòng bếp nửa bước, hôm nay làm sao có thể?

Nhất định là trước đó đã đi mua.

Trong lòng Đường Dĩ Phi chắc chắn rằng Long Thiếu Tôn không biết làm những chuyện này, nhưng những lời nói tiếp theo của anh lại khiến cô kinh ngạc!

"Đương nhiên, đây là Valentine của hai người chúng ta, làm sao có thể để cho người khác đặt chân tới căn cứ bí mật của chúng ta chứ?"

Anh giơ tay ý kêu cô đi qua, Đường Dĩ Phi vẫn rất kinh ngạc nhìn anh, hai chân mê muội dường như không kiềm chế được bước tới.

Ngồi xuống đối diện anh, Long Thiếu Tôn đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, không nhanh không chậm đứng lên, ngoắc ngoắc môi: "Anh ra xe lấy ít đồ, em chờ anh một chút."

Bên ngoài, mây đen đã sớm dày đặc, vừa mở cửa một luồng khí lạnh liền tràn vào.

Bầu trời bất thình lình vang lên một tiếng sấm, làm cho trời đêm một trận trắng bệch.

Trong lòng Long Thiếu Tôn cảm thấy có gì đó chẳng lành, lúc này mí mắt lại không ngừng nháy, giống như đang báo trước sẽ có chuyện sẽ xảy ra, anh vội vã bước nhanh hơn, đi đến chỗ bãi đậu xe.