Ưng Nô

Chương 15




Lý Khánh Thành nói: “Phương Thanh Dư, ngươi phái một người đi gọi Đường Hồng về rồi đến nam thành giục quân khởi hành. Trong hai canh giờ nữa phải rời khỏi Lang Hoàn, ngươi sẽ chịu trách nhiệm an nguy của toàn quân trên dưới, ta giao binh phù cho ngươi.”

Lý Khánh Thành đưa binh phù cho Phương Thanh Dư, y chỉ cười mà không đáp lời, xem xét binh phù trong tay trước khi xoay người rời đi.

Trương Mộ giương mắt nhìn Phương Thanh Dư, sau đó chuyển hướng đi đến trước mặt thái tử.

Lý Khánh Thành nắm hai tay trong tay áo, không để lộ tâm trạng vui buồn, bình tĩnh nhìn chằm chằm Trương Mộ, sau một lúc mới mở miệng nói: “Nói đi, đêm qua huynh đã làm gì rồi, đừng có giả bộ câm điếc, nếu không ta sẽ giận thật đấy.”

Đôi mắt Trương Mộ ánh lên một tia ấm áp, gã đưa tay, để đốt ngón tay nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt Lý Khánh Thành.

Giọng Lý Khánh Thành run rẩy: “Huynh… Giết Vương Nghĩa Thần phải không?”

Trương Mộ quay đầu thoáng nhìn bóng dáng Phương Thanh Dư xa dần, chợt nói: “Y vừa mới trở về, một ngụm nước cũng chưa uống.”

Lý Khánh Thành hít sâu một hơi, đẩy Trương Mộ sát vào tường, nhỏ giọng nói: “Là huynh làm hay là Phương Thanh Dư làm? Vì sao không hỏi ý ta trước?”

Trương Mộ trầm mặc, Lý Khánh Thành nói: “Nói thật rõ ràng cho ta, nếu không huynh cùng Phương Thanh Dư tự rút quân đi, không cần đến tìm ta nữa.”

Trương Mộ chậm rãi mở miệng: “Ta giết ông ta, tên kia bắn một tiễn.”

Lý Khánh Thành xác thực được phỏng đoán trong lòng, mệt mỏi tựa trên tường thành. Trương Mộ không nắm chắc được ý hắn, một lát sau Lý Khánh Thành nói: “Sau này không được tự ý quyết định nữa, huynh biết không?”

Đường Hồng trở về, thấy chủ tớ hai người đứng dưới tường thành nhìn nhau không nói gì, cảnh giác hỏi: “Sao ta thấy mọi người trên đường đều đang thu dọn? Muốn rút quân sao?”

Lý Khánh Thành nghiêng người dựa vào tường thành, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đường Hồng, ngươi có đồng ý đi theo ta không? Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn.”

“Một là: Ta giao hết đội quân này cho ngươi, nếu ngươi muốn thì tùy tình hình có thể rời khỏi Lang Hoàn, tự đi tìm con đường của riêng mình, báo thù cho cha ngươi.”

“Hai là: Từ hôm nay trở đi, dù cho ta là ai hoặc đưa ra quyết định như thế nào đi nữa, ngươi cũng chỉ nghe lệnh của ta, theo ta chứ không phải Đại Ngu.”

Đường Hồng im lặng một lát rồi hỏi: “Sao lại hỏi như vậy, ngươi định làm gì?”

Lý Khánh Thành nói: “Lão gia đinh Vương Nghĩa Thần của nhà họ Đường ngươi, vì một ý nghĩ sai lầm của ta mà bỏ mạng tại bờ sông Tiêu Cốt, ba vạn quân chinh Bắc trở thành tù binh Hung Nô, bây giờ toàn thành Lang Hoàn phải rút về Phong Quan.”

Trong nháy mắt sắc mặt Đường Hồng tái xanh: “Ngươi giết Vương tham tri?”

Lý Khánh Thành nói: “Đúng vậy, ta ra lệnh, Phương Thanh Dư và Ưng ca liên thủ giết ông ấy.”

Trương Mộ đầu tiên là kinh ngạc, sau đó mở miệng muốn nói chút gì, lại bị Lý Khánh Thành ngăn cản, ra hiệu không cần nói nhiều.

Lý Khánh Thành: “Ông ấy từng đi theo cha ngươi, nếu ngươi ghi nhớ mối thù này thì không cần nói thêm gì nữa, cứ mang binh rời đi là xong, Vương tham tri cũng vốn là muốn giao phó quân dân Lang Hoàn cho Đường Hồng chứ không phải cho ta.”

Đường Hồng nói: “Có thể nói cho ta biết tại sao lại giết ông ta không?”

Lý Khánh Thành lắc đầu cười khổ, việc này nói ra rất dài, biết giải thích như thế nào đây? Hắn chỉ có thể nói: “Nếu ngươi đi theo ta, sau này tự nhiên sẽ hiểu thôi.”

Đường Hồng: “Ta từ nhỏ đã không quen ông ấy,… không có quá nhiều tình cảm, cùng lắm nếu luận đạo nghĩa, ta chỉ thấy giết một trung tướng trung kiên đã thủ hộ Bắc Cương hơn mười năm, cảm thấy ngươi… Ài.”

Lý Khánh Thành gật đầu nói: “Cho nên ngươi mau lựa chọn đi, trung với ta hoặc với nước Ngu. Tình huống như thế này nói không chừng sau này còn xảy ra rất nhiều.”

Đường Hồng bỏ trường kích xuống, đặt tay sau lưng: “Không cần nói nhiều nữa, Ta chọn trung với ngươi. Giờ còn muốn ta làm gì nữa? Ngươi nói đi.”

Lý Khánh Thành mẫn cảm nhận ra thái độ của Đường Hồng có phần bất thường, liệu y có biết ẩn tình gì phía sau không. Ngay cả Lý Khánh Thành cũng hoàn toàn không nghĩ ra thân thế của bản thân, thế mà Đường Hồng lại…

Hắn gần chạm đến một khả năng mà chính hắn cũng không dám nghĩ, trong lòng ruột gan cồn cào.

“Ngươi dẫn đầu một trăm người, đợi sau khi đại quân rút khỏi thành thì đến từng nhà vơ vét, lấy hết tiền bạc vật dụng xếp lên xe rồi đi theo đội binh cuối cùng, đến thành Phong tập hợp cùng Phương Thanh Dư.”

Đường Hồng: “Ngay cả của cải của bách tính mà ngươi cũng không tha…”

Lý Khánh Thành nói: “Ta sẽ để Phương Thanh Dư dẫn binh, không cho bọn họ quá nhiều thời gian thu dọn, đi đi.”

Tối hôm đó, Phương Thanh Dư dẫn binh đưa bách tính rời khỏi Lang Hoàn, Lý Khánh Thành và Trương Mộ đứng trên lầu bắc thành, hai thân hình đứng giữa gió tuyết đầy trời, phóng tầm mắt nhìn ra cánh đồng tuyết phương bắc mênh mông bát ngát.

Trương Mộ vừa thu dọn xong vật dụng tùy thân, hầu hết đồ đạc đều đã giao cho Phương Thanh Dư đưa đến thành Phong trước, chỉ còn thừa một ít đồ vật nhỏ nhặt. Lý Khánh Thành ngồi bên lầu thành, tay cầm cá đồng đựng than sưởi ấm, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Đây là cái gì?”

Trương Mộ đặt một bao đồ trên đầu gối, say sưa ngắm nhìn Lý Khánh Thành, Lý Khánh Thành mở bao lục xem đồ vật bên trong, hắn tìm được một nhánh cây trụi lá, cánh hoa héo tàn rơi xuống đầy trên mặt đất.

“Của huynh à? Ưng ca lấy nó ở đâu thế? Đêm qua ta đã muốn hỏi rồi.”

Sắc mặt Trương Mộ không tốt lắm, Lý Khánh Thành lại nhặt một hạt trong hộp lên, hỏi: “Đây là hạt quả gì?”

Mặt Trương Mộ ửng đỏ, gã vùi đầu gói kín bao đồ lại.

“Đào.” Trương Mộ nói, thắt bừa bao đồ sau lưng, rồi trèo lên tường thành ngồi bất động.

Lý Khánh Thành nói: “Sao mấy thứ linh tinh ấy huynh cũng giữ lại?”

Trương Mộ không trả lời, một lát sau, Lý Khánh Thành lại nói: “Huynh theo ta nhiều năm như vậy, trước đây ta không cho huynh được cái gì tốt sao?”

Trương Mộ nói: “Đào.”

Lý Khánh Thành: “Ta đã làm thái tử lâu như thế, trước đây không cho huynh nổi một miếng ngọc bội ư?”

Trương Mộ chậm rãi lắc đầu.

Lý Khánh Thành nói: “Xin lỗi ưng ca, về sau nhất định đối xử thật tốt với huynh.”

Trương Mộ như bị sét đánh, đột nhiên đứng dậy, gã ý thức được điều Lý Khánh Thành vừa mới nói, không biết hắn nói nhảm hay là nhớ lại được hết mọi chuyện rồi?

“Người… Điện hạ.” Trương Mộ ấp úng.

Lý Khánh Thành đứng dậy: “Quả nhiên là thế! Huynh che giấu thật kỹ!”

Trương Mộ ngẩn ra trong thoáng chốc, Lý Khánh Thành nói: “Ta đúng là thái tử? Vì sao không nói sớm?”

Một đội binh đi qua cổng thành cách đó không xa, Lý Khánh Thành nghiêng đầu thoáng nhìn, hạ nhỏ giọng xuống: “Ta chính là thái tử đương triều? Thái tử tên là gì?”

Trương Mộ nói: “Ta… Không biết… Thần có tội.”

Trương Mộ luống cuống chân tay đứng đó một lúc lâu, sau đó, giống như là đã suy nghĩ thông suốt, gã từ từ quỳ xuống, chỉ nhìn chằm chặp giày Lý Khánh Thành, im lặng không nói thêm gì.

Lý Khánh Thành: “Thôi, xá huynh vô tội.”

Trương Mộ đứng dậy, trong mắt tràn đầy bi ai, tự giác đứng sau lưng Lý Khánh Thành.

Lý Khánh Thành nói: “Ta không nhớ ra được, cái gì cũng không nhớ ra được.”

Trương Mộ nhíu mày, đôi mắt ưng giống như khôi phục lại chút ánh sáng, Lý Khánh Thành nói: “Huynh thấy điều này rất khó nghĩ hay sao? Đường Hồng có thể đoán được sự thật, ta lại không đoán được à? Đại tướng quân đương triều Phương Thanh Dư lại chọn đi theo ta, đây đâu phải chuyện thường.”

Lý Khánh Thành liên tục lẩm bẩm: “Ta là thái tử… Ta quên chuyện ngày xưa từ chỗ nào?”

Trương Mộ chợt nói: “Đừng nghĩ, đau đầu.”

Đầu óc Lý Khánh Thành lại nổi lên một trận u ám, đúng lúc đó Ân Liệt xông lên lầu thành, hô: “Quả nhiên Hung Nô đến rồi! Ra khỏi thành đánh một trận chứ?”

Lý Khánh Thành vẫn đang suy nghĩ về thân thế của mình, lầm bầm nói: “Thôi, tương lai còn dài…”

Lời còn chưa dứt, một mũi tên lao qua cánh đồng tuyết dài trăm bộ, Trương Mộ đột ngột rút đao chém một vòng ngăn cản đường đi của nó.

Từ trong tuyết dày, mấy ngàn binh mã Hung Nô ào ào xuất hiện, trên núi, cánh rừng, giữa những lùm cây, người người giương cung, cưỡi ngựa la hét, tập kết ở phía bắc ngoài thành Lang Hoàn.

Đội kỵ binh tách ra, hai người cưỡi ngựa bước lên, một người lớn tiếng nói tiếng Hung Nô, người còn lại phiên dịch lời hắn sang tiếng Đại Ngu, hô về hướng lầu thành: “Thành chủ ở đâu? Ra gặp một lần!”

Lý Khánh Thành quay đầu lại nói: “Ưng ca, huynh tên là gì?”

Trương Mộ nói: “Trương Mộ.”

Lý Khánh Thành nói: “Đến tây thành, tưới dầu hỏa lên toàn bộ nóc nhà, chân tường ngay lập tức, tưới xong huynh dẫn một trăm người ở đường chính chờ hiệu lệnh của ta, ra tay phóng hỏa.”

Lý Khánh Thành hỏi: “Ân đại nhân có biết tướng lĩnh Hung Nô là ai không?”

Ân Liệt nhìn thật kỹ, một lát sau nói: “Là Hung Nô Vương A Luật Tư. Hắn lại tự mình đến đoạt Lang Hoàn.”

Ít khi cổng bắc thành Lang Hoàn mở rộng, hai con ngựa đạp tuyết chạy nhanh tới trước trận, hai bên cách nhau hai trăm bước, không nhìn rõ khuôn mặt.

Lý Khánh Thành nói: “Tắt hết đuốc đi, sau đó chờ hiệu lệnh của ta, ta chỉ hô rút lui một lần là mọi người liền lập tức xông ra khỏi thành, đưa ta về, đồng thời, ngươi cùng một đội người lao ra, giả bộ như chém giết lẫn nhau…”

Lý Khánh Thành nói gần nửa canh giờ, hắn sai người mang bản đồ nội thành tới, lần lượt vạch ra các cứ điểm chiến đấu.

Ân Liệt nghe được thì lộ vẻ nghi ngờ.

Lý Khánh Thành nói: “Đi sắp xếp đi.”

Ân Liệt nói: “Người muốn đi dụ địch?”

Lý Khánh Thành thản nhiên nói: “Hay là chúng ta đổi chỗ nhé? Ngươi làm trung tướng, ta làm kẻ gian? Cho ngươi một cơ hội đánh một trận oanh liệt.”

Ân Liệt nói: “Không bàn trung gian, nhưng mà công tử à, người dựa vào cái gì mà chắc chắn A Luật Tư nhất định đuổi theo?”

Lý Khánh Thành nói: “Đợi chút nữa sẽ biết, ngươi còn chờ cái gì nữa?”

Ân Liệt rốt cục gật đầu: “Được rồi, người đi, thuộc hạ nghe theo người.”

Quân Hung Nô đợi chừng một canh giờ, cửa nhỏ bắc thành mở rộng, Lý Khánh Thành cưỡi ngựa rong ruổi tiến ra.

“A Luật Tư đâu? Ra nói chuyện!” Lý Khánh Thành nghiêng ngựa, ghìm chặt dây cương, chỉ cách đội kỵ binh Hung Nô dàn trận chưa đến năm mươi bước. Phía sau, trong bóng tối, Trương Mộ tung người xuống ngựa, ẩn vào bóng đêm.

Một người đưa tin giục ngựa phóng tới trước thành: “Đại vương Hung Nô có thư cho thành chủ Lang Hoàn — “

Lý Khánh Thành rút kiếm Vân Thư bên hông, thuận tay xoay vòng, hai con chiến mã phóng qua, chỉ nghe kẻ đưa tin hét một tiếng thảm thương, y bị trường kiếm đâm xuyên lồng ngực, gục người xuống ngựa.

Hai bên yên lặng.

“A Luật Tư nghe rõ!” Lý Khánh Thành vung kiếm, một hàng máu đỏ rơi trên tuyết trắng, hắn cao giọng quát: “Phương Thanh Dư phản bội chạy trốn, chuyện ba vạn quân chinh Bắc bị giam trên núi Đoạn Khả, Lang Hoàn đã sớm biết. Hôm nay các ngươi dẫn đại quân công thành, ép Lang Hoàn tham chiến, ngày mai bọn ta nhất định trả lại gấp mười! Toàn thành trên dưới phải nhớ kỹ món nợ máu Vương tham tri, muốn đầu hàng ư, trừ phi quân trấn thủ Bắc Cương chúng ta chiến đấu đến không còn một ai!”

Trước trận xôn xao, trên cổng thành thanh âm vang dội.

Bên trong đội quân Hung Nô truyền đến tiếng cười lớn, một lát sau A Luật Tư tách trận tiến ra, tay cầm trường kích chỉ vào Lý Khánh Thành ở phía xa, nói một câu lưu loát bằng tiếng Đại Ngu:

“Ngươi tên là gì?”

Lý Khánh Thành không trả lời: “Triều đình muốn trong vòng mười ngày nữa tới Phong Quan nghị hòa với các ngươi, nhưng đấy là chuyện của triều đình! Ta lãnh đạo toàn bộ quân bắc trên dưới, mười bốn vạn quân dân hai thành Phong, Lang Hoàn theo ta cùng ngươi huyết chiến đến cùng!”

Trên thành Lang Hoàn, đám người Ân Liệt không hề biết còn có chuyện nghị hòa này, người người phẫn nộ kêu gào, loạn hết cả lên.

A Luật Tư cười miễn cưỡng, nói: “Đâu ra tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch đây?”

Lý Khánh Thành quát: “Vương tham tri bị các ngươi tính kế hãm hại, ông ấy đã phó thác toàn thành Lang Hoàn lại cho ta, có gan thì tới chiến một trận!”

Nói xong, hắn cầm kiếm chỉ về phía A Luật Tư, trường kiếm xoay vòng, chiếu ra ánh lửa trong đêm tuyết, thoáng chốc bộc lộ kiếm khí tài hoa bén nhọn, ánh lửa màu cam tí tách phản chiếu trong đôi mắt to mày sắc của A Luật Tư.

Hành động đó đối với A Luật Tư cưc kỳ vô lễ, A Luật Tư thúc ngựa tiến lên, cầm trường kích quát: “Không biết tự lượng sức mình!”

Ngựa bị dọa giật mình quay đầu, lại bị Lý Khánh Thành gắt gao ghìm chặt, hắn tung chân thúc vào bụng ngựa, quát: “Hôm nay phải cho ngươi phơi thây tại đây!”

Trong chốc lát trường kích trong tay A Luật Tư sáng lên như tuyết, y đã đưa vũ khí đến trước ngực, Lý Khánh Thành vung kiếm về phía trước, cúi rạp trên lưng ngựa, hô lớn: “Ra tay!”

Binh sĩ hai bên thi nhau hò hét, trên cổng thành tên bay như mưa, A Luật Tư không ngờ bên Lý Khánh Thành chuẩn bị đánh lén, quét ngang trường kích phóng tới. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Khánh Thành dựng thẳng kiếm, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, kiếm chém đầu trường kích thành hai nửa.

Trước thanh thần binh chém sắt như chém bùn, A Luật Tư lập tức nhớ đến một chuyện, run giọng nói: “Ngươi là… Phương Thanh Dư?”

Lý Khánh Thành níu lấy dây cương, lăn khỏi lưng ngựa, A Luật Tư đang muốn quay đầu ngựa lùi lại, con thú chợt khàn giọng kêu to, từ trong bóng tối, mấy đường phi tiêu ưng vũ phá không bay đến cắm chặt vào đùi ngựa, con vật đau đơn tung vó, suýt nữa ném A Luật Tư ngã thẳng xuống lưng ngựa.

Người Hung Nô giương cao binh khí, xông lên tiếp ứng, Ân Liệt dẫn đầu binh mã Lang Hoàn, hai bên đều tham chiến! Máu tung tóe trên tuyết, kỵ binh hai bên tụ lại một chỗ, bắt đầu hỗn chiến!

“Mọi người nghe rõ!” Ân Liệt giận dữ quát: “Phương Thanh Dư nhận lệnh triều đình muốn biến các huynh đệ ta thành tốt thí cho người Hung Nô hạ đao đồ sát! Triều đình như thế! Còn theo làm gì nữa!”

Lại thêm một đám binh sĩ xông ra, nghe được lời Ân Liệt thì hét lớn: “Không làm cẩu tặc bán nước cầu vinh!”

Ân Liệt quay đầu ngựa, dựng thẳng cờ chiến: “Huynh đệ quân chinh Bắc nghe ta một lời, tham tri đại nhân đã không còn nữa! Hãy giết chết tên cẩu quan Phương Thanh Dư kia, bỏ thành Lang Hoàn, theo ta vào rừng làm cướp đi!”

Lý Khánh Thành quay đầu, trong mắt hắn tràn ngập sợ hãi cực điểm y như thật.

A Luật Tư nói: “Chớ bỏ lỡ cơ hội tốt, bọn chúng đang tự cắn nhau!”

Lý Khánh Thành bị tuấn mã kéo lê khổ sở trên mặt đất đầy tuyết, từ phía dưới bụng ngựa thoáng nhìn nơi xa bị phá ra một con đường máu, quát: “Các ngươi đều làm phản rồi!”

Ân Liệt xuất quân xung phong trùng sát một vòng, quân Lang Hoàn thật sự tiến hành một trận đại chiến kịch liệt ngay trước cổng thành, Lý Khánh Thành bị kéo đến khổ không thể tả, đầu óc hắn choáng váng, thấy quân Hung Nô thừa thế xông lên, được đà đánh lén, còn muốn nhân cơ hội bắt giữ một phần quân Lang Hoàn.

Trúng kế rồi! Trong tâm Lý Khánh Thành đắc chí như điên, chiến mã không bị khống chế, cứ thế phóng thẳng tới cổng bắc, kéo theo cả hắn vọt vào trong thành. Lý Khánh Thành vừa vào thành liền lập tức kéo mạnh dây cương, trở mình ngồi lại lên ngựa, thúc ngựa xông qua phố dài.

Ân Liệt nói: “Đuổi theo! Hôm nay hoặc là không làm, chứ đã làm thì phải làm cho xong!”

Ân Liệt dẫn quân quay đầu trở lại cổng thành, ngoài thành người ngã đầy trên tuyết, khắp nơi đều là thi thể quân Hung Nô và Lang Hoàn, A Luật Tư nói: “Theo ta giết vào!”

Người Hung Nô đuổi theo tới cổng thành Lang Hoàn, quân trông giữ trên cổng thành đã sớm rối loạn cả đoàn, lại không lo đóng cửa, thấy quân địch vào thành liền tản ra chạy trốn ngay lập tức.

Trương Mộ nghe tiếng la giết không ngừng truyền đến bên ngoài thành, thân hình cao lớn hơi rúng động, mấy lần muốn phóng ngựa ra cổng thành tiếp ứng, nhưng lại cố kỵ mệnh lệnh của Lý Khánh Thành, lưỡng lự không dám quyết.

Cổng thành thất thủ quá dễ dàng, giao tranh nổ ra trên khắp mọi nẻo đường, Hung Nô chia quân làm bốn đội, đột kích bốn phía trong thành, tìm kiếm tung tích quân binh Lang Hoàn, tiếng la giết không ngừng truyền đến, quân Hung Nô bắt đầu tách ra.

Ở kia kìa! A Luật Tư tinh mắt, một mũi tên dài lướt đi bên tai Lý Khánh Thành, găm vào tường nhà dân nào đó.

“Giết.” các binh sĩ hô to, Lý Khánh Thành phi nhanh một đường qua phố dài, Trương Mộ ở ngay giữa đường đi cưỡi ngựa chờ hắn.

“Phóng hỏa!” Lý Khánh Thành ra lệnh, Trương Mộ dẫn binh sĩ tản ra toàn thành, thiên quân vạn mã phi nhanh như tên bắn, củi đuốc bay dọc ngang tứ phía, trong đêm tối hướng về mọi mái nhà trong thành.

Chỉ trong chốc lát lửa lớn đã quét sạch toàn bộ thành Lang Hoàn, A Luật Tư sốc đến ngẩn người, giận dữ hét: “Trúng kế rồi, ra tay cũng thật quá tàn độc! Rút lui mau!”

Trương Mộ vươn tay, Lý Khánh Thành liếc mắt nhìn thấy, giữa lúc chiến mã phi nước đại lướt qua, hắn mượn cổ tay Trương Mộ làm điểm tựa, phóng người nhảy sang sau lưng ôm chặt eo gã.

“Sao người không thương lượng cùng ta?” Trương Mộ nói.

Lý Khánh Thành cười: “Huynh làm phản à, quân làm chủ, thần phục tùng, ta muốn làm cái gì tại sao phải thương lượng với huynh?”

Trương Mộ không trả lời lại, gã tung trường đao dọc đường vừa chém vừa đi.

Toàn thành lửa cháy rừng rực, cũng không biết vùi lấp bao nhiêu binh Hung Nô, thiêu chết bao nhiêu tướng sĩ, thủ quân nghe theo kế hoạch đã được định ra, hướng cửa nam rút khỏi thành.

Ân Liệt dẫn theo một đội người chờ tại cửa Nam một lúc lâu mà Trương Mộ và Lý Khánh Thành vẫn chưa ra.

Ân Liệt nhìn lửa cháy Lang Hoàn, trăm năm trấn giữ biên thuỳ, đổi thay chỉ bởi một bó đuốc, lòng dậy lên loại tư vị không nói được thành lời.

Cùng lúc đó, tại Phong Quan.

Đường Hồng cất cao giọng nói: “Quân dân Lang Hoàn bị Hung Nô tập kích, Đường công tử bảo chúng ta bỏ thành đến đây, thỉnh cầu huynh đài mở cồng an trí.”

Tướng thủ Phong Quan đứng bên trên cất cao giọng nói: “Không có binh phù quân chinh Bắc, không thể mở cổng.”

Đường Hồng nói: “Quân chinh Bắc bị giam giữ ở núi Đoạn Khả, ba vạn người bị vây hãm, hiện giờ tình thế nguy cấp, Hung Nô đã ở ngay sau lưng chúng ta, sắp đánh tới tận Phong Quan rồi! Nhanh mở cổng! Nếu không để trễ thời cơ chiến đấu, ngươi không đảm đương nổi đâu!”

Tướng thủ nói: “Đây là quy định của triều đình! Quân lệnh như núi, sao có thể vi phạm? Lúc quân chinh Bắc xuất quan đã sớm nói rõ rồi, không thấy binh phù…”

Trong chốc lát trước mắt hoàn toàn yên tĩnh, chỉ một lát sau, một trận bạo động không rõ ràng nổ ra. Mọi ánh mắt đều đổ về nhìn chằm chằm phó tướng sau lưng Đường Hồng, Đường Hồng theo ánh mắt bọn họ quay đầu, không khỏi run lên.

Phương Thanh Dư cầm trong tay một khối lệnh bài ngọc bích, nâng lên ra hiệu.

“Chinh Bắc đại tướng quân, Phương Thanh Dư ở đây.” Phương Thanh Dư mạn bất kinh tâm mà nói: “Thỉnh cầu thủ thành Phong Quan ra khỏi thành gặp mặt.”

Trên tường thành nổ ra một trận ồn ào như ong vỡ tổ, Đường Hồng nói: “Còn không mau mở cửa!”

Cửa đang đóng được mở rộng, hai đội thành vệ xếp hàng tiến ra hộ tống bách tính vào thành, thủ thành sắp xếp cung cấp một khu đất trống cho Phương Thanh Dư, tuyết ngưng trời trong, Phong Thành so với Lang Hoàn chốn cực bắc quả thực là hai cảnh tượng đối lập. Nơi đây bách tính không hề biết chiến hỏa đã sớm lan đến quan ngoại rồi, dân sinh sung túc, người dân mới rút đến từ bốn thành Tây Bắc lại càng thúc đẩy thương mại, toàn thành náo nhiệt chen chúc.

“Phương đại nhân sao lại đến đây?” Thành thủ tiến lên nghênh đón, giục ngựa đi bên cạnh Phương Thanh Dư.

“Ta để mất quân.” Phương Thanh Dư thuận miệng nói: “Cứ mở cổng ra, lập tức sẽ có một nhóm người nữa đến đây.”

Thành thủ lẫm liệt nói: “Đây là đạo lý gì vậy? Triều đình nhận được chiến báo, đã phái ra tham quân, đêm tối đuổi gấp hướng Phong Quan, Phương đại nhân dẫn quân chinh Bắc đi đâu, phải khai báo thế nào đây?”

“Làm cho tốt bổn phận của ngươi đi.” Phương Thanh Dư lạnh lùng nói: “Ta tự nhiên có tính toán trong đầu.”

Sáng sớm hôm sau, Đường Hồng thu xếp ổn thoả cho quân dân Lang Hoàn rút lui tới đây, Phương Thanh Dư đưa mấy xe hàng vào Phong Thành đổi tiền, lúc y cò kè mặc cả với thương nhân ở chợ, một thủ hạ đến báo tin.

“Tướng quân, thủ thành Lang Hoàn Ân Liệt đã đến dưới thành, thủ vệ Phong Quan lại cự tuyệt không mở cửa. Đường thống lĩnh sai chúng thuộc hạ đến đây xin tướng quân chỉ thị.”

Sau khi Phương Thanh Dư chạy đến chỗ cổng đóng, Đường Hồng dừng ngựa cầm kích, từ bên ngoài truyền đến tiếng Ân Liệt.

“Lập tức mở cổng ra! Người Hung Nô sắp đến rồi!”

Chủ tướng Phong Quan quát: “Không thể mở được! Hạ trại ngay tại chỗ, ẩn nấp hai bên núi ấy!”

Tiếng Lý Khánh Thành vang lên: “Ta hỏi một lần nữa, ngươi có mở hay không?”

Phương Thanh Dư dặn dò Đường Hồng vài câu, Đường Hồng vội vàng đi thương lượng, nhưng mà chủ tướng Phong Quan khăng khăng không nghe theo, chuyện trước đó Phương Thanh Dư nói, không chừng triều đình còn bắt mình gánh một phần trách nhiệm. Giờ phút này Ân Liệt bỏ thành Lang Hoàn tìm tới, nghe nói Vương Nghĩa Thần đã chết, trọng trách này ai dám gánh?

Đường Hồng chần chừ một lát, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau.

Cổ tay trái Phương Thanh Dư bị thương, không làm được gì, giờ phút này chỉ thấy hắn cởi cung lớn phía sau lưng xuống, một cước đạp cung, tay phải kéo dây cung, xoay tròn tại chỗ.

Đường Hồng nói: “Chờ một chút!”

Chủ tướng ngạc nhiên quay đầu, chỉ nghe một tiếng tên rời dây cung nhanh như sao băng, đâm xuyên bờ vai của hắn, ghim cả người hắn lên cột gỗ trên lầu thành.

Phương Thanh Dư thản nhiên nói: “Mở cổng Phong Quan ra, nếu không bọn ta trong ứng ngoài hợp, trước tiên giết sạch các ngươi rồi tính.”

Phong Quan mở ra lần nữa, Ân Liệt dẫn quân vào thành, Phương Thanh Dư đứng trên sườn đồi, Lý Khánh Thành mệt mỏi xuống ngựa, tùy tiện tìm một đống cỏ khô thả người, nhắm mắt lại.

Ân Liệt, Phương Thanh Dư, Trương Mộ, Đường Hồng, bốn người đứng vây quanh đống cỏ khô.

Lý Khánh Thành vốc một nắm tuyết đắp lên mắt, lúc trước hắn bị ngựa kéo cả một đường, thái dương hơi sưng đỏ, nói: “Mũi tên kia được bắn rất tốt.”

Phương Thanh Dư cười nói: “Ta có được thưởng gì không?”

Lý Khánh Thành: “Thưởng ngươi lên núi đốn cây, chặt hết các cây lớn mà tay hai người có thể ôm được rồi chuyển lên đỉnh núi cạnh cổng thành, Ân Liệt đi chuẩn bị dầu hỏa, Trương Mộ, Đường Hồng theo ta.”

Phương Thanh Dư nói: “Mạt tướng chợt nhớ tới một chuyện, muốn nói với chủ công.”

Lý Khánh Thành liếc mắt nói: “Muốn kháng lệnh?”

Phương Thanh Dư lắc đầu, y bật cười, quay người dẫn binh sĩ đi chặt cây.