Ưng Vương Liệt Tình

Chương 3: Ngây thơ đau lòng




Khi ánh sáng bạc của mặt trăng chiếu xuống thì Tuyết Ưng lại cảm giác một cỗ hàn khí bao trùm khắp cơ thể, hắn biến do bị ngâm trong nước sông lạnh lẽo một thời gian dài lại không có pháp lực bảo hộ, thậm chí cũng không có liên tục cử động cho nên chẳng khác gì một tộc nhân bình thường của Tuyết Ưng tộc, hàn khí đương nhiên là dễ dàng xâm nhập vào cơ thể.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa đợi được tới lúc hắn tìm lại được khí lực thì đã bị đông chết.

Ảnh Nhiên ở phía sau hắn cũng có chút không chịu được khí lạnh ban đêm, không ngừng run rẩy trên lưng hắn, tuy rằng hắn không thể quay đầu lại nhìn nàng nhưng biết rõ là nàng so với mình cũng không khá hơn. Hai cánh của nàng đã bị gãy, nội tạng lại bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ lại rơi vào tình cảnh này, nếu không có mấy ngàn năm đạo hạnh thì đã sớm chết mấy lần rồi, sao có thể duy trì tới bây giờ.

” Ảnh, Ảnh Nhiên, ngươi thế nào? hãy nói chuyện với ta, không được ngủ”. Vì suy nghĩ nông nổi nhất thờ mà hắn lao xuống để cứu nữ tử này, để rồi bây giờ phải rơi vào tình cảnh nằm chờ chết, nếu trong lòng hắn không hối hận là giả nhưng khi nghĩ tới ánh mắt kiên quyết hi sinh của nữ tử tên Ảnh Nhiên này, hắn lại cảm thấy đây như là kiếp số của mình.

Nếu cho hắn cơ hội chọn lựa lại làn nữa, hắn cũng không dám chắc hắn sẽ không nhìn ánh mắt của Ảnh Nhiên hay không áp dụng phương thức như vậy, không thể nào tiếp tục suy nghĩ xem hắn để ý nàng là xuất phát từ lý do gì, từ phương diện nào, hắn chỉ cảm thất cho dù là hắn chết thì cũng không để nàng phải chết trước hắn.

” Ưng Vương đại nhân, là Ảnh Nhiên liên lụy đại nhân. Ảnh Nhiên không có việc gì, có thể duy trì, người không cần lo lắng cho ta”

Trong lòng nàng hiểu rõ, nàng vừa đau lại mệt nên rất buồn ngủ nhưng nàng ép buộc mình không được ngủ, bởi vì nàng biết một khi nàng ngủ thì sẽ không thể tỉnh lại được, ngoài trừ cha mẹ, Bảo Bảo tiểu chủ, Hồ vương đại nhân, bây giờ lại có thêm Ưng vương đại nhân đối xử tốt với nàng, vì cứu nàng mà sinh mệnh rơi vào nguy hiểm, tuy rằng Ưng vương đại nhân là vì yêu dân như con nhưng trong lòng của nàng vẫn rất cảm kíc hắn.

Cho nên nàng không thể phụ sự cứu giúp của hắn, nàng nhất định phải kiên trì tới cùng, cho đến khi nàng tận lực mới thôi, lúc này đây cho dù là đau hơn nữa, khó chịu hơn nữa, nàng cũng không buông xuôi.

Nghe nàng ở phía sau áy náy vì liên lụy hắn, Tuyết Ưng không biết nên như thế nào “ Ta gọi là Tuyết Ưng, hiện giờ tình cảnh của chúng ta không tốt lắm, ta sợ trước khi ta khôi phục pháp lực thì chúng ta đã bị hàn khí cùa nước sông làm tổn thương, có khi phải chết ở nơi này, đây có lẽ là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện với nhau, ngươi đừng câu nệ thân phận, địa vị, cứ gọi tên của ta đi. Ta chưa bao giờ thích người khác gọi ta là Ưng vương đại nhân”

Trong hoàn cảnh này, Tuyết Ưng lại có hứng thú nói chuyện phiếm với người khác, điều này làm cho hắn có chút dở khóc dở cười, từ xưa đến nay có lẽ chưa có ai trong tình cảnh này mà lại cùng nhau nói chuyện phiếm.

Nghe trong lời của hắn có ý tứ giễu cợt, Ảnh Nhiên vừa kinh ngạc lại thấy đau đớn, tựa hồ như không ngờ Ưng vương đại nhân được cả tộc nhân sùng bái, kính ngưỡng cũng sẽ có lúc không vui và cô đơn như vậy “ rất nhiều năm trước, Ảnh Nhiên từng ở xa nhìn thấy Ưng vương người một lần, khi đó người đang bay lượn trên chính tầng mây, mẫu thân chỉ vào thân ảnh của người mà nói với Ảnh Nhiên, đó chính là vương cao quý nhất của Tuyết Ưng tộc chúng ta. Từ lúc đó, trong lòng Ảnh Nhiên rất sùng bái người, tuy rằng thân phận và màu lông không giống người trong tộc, khi ra ngoài đều phải né tránh để không bị người trong tộc mỉa mai, khi dễ, càng đừng nói tới việc được gặp lại người, nhưng trong lòng Ảnh Nhiên vẫn luôn tôn kính và ngưỡng mộ người”

Nói đến đây, Ảnh Nhiên lại dừng một chút, hít sâu một hơi lại nói tiếp “ hiện giờ, có thể cùng người nói chuyện, thậm chí là chết chung một chỗ, đã là vinh hạnh lớn nhất của Ảnh Nhiên, vui sướng ở trong lòng Ảnh Nhiên không thể dùng ngôn ngữ nào để diễn đạt được, nếu có áy náy thì chính là người không nên rơi vào tình cảnh như bây giờ, là do Ảnh Nhiên hại người, đối với ta mà nói là một kết cục nên như vậy mà đối với người thì là không đáng”

Tuyết Ưng dù nghĩ thế nào cũng không ngờ nàng sẽ nói như vậy, trong lòng chợt nổi lên cảm giác đau đớn xa lạ, làm cho hắn có chút hoảng hốt, trước giờ hắn chưa từng có cảm giác này. Chỉ là cảm giác đau một chút nhưng lại tràn ngập trái tim và cơ thể của hắn, kèm theo là sự đè nén và khó chịu, tất cả cũng chỉ vì một câu nói của nàng mà thôi.

Hắn đối với mấy chuyện tình cảm linh tinh thì rất ngây thơ, hoàn toàn không biết rằng đây chính là cảm giác đau lòng và thương tiếc, hắn đã có cảm giác như vậy với Ảnh Nhiên nhưng không có ai nói cho hắn biết, là hắn đã động tâm, cho nên hắn đã làm ra chuyện tổn thương nàng, sau hối hận không kịp. Nhưng đó là chuyện về sau.

Trong lúc Tuyết Ưng nghĩ nên đáp lời nàng thế nào thì một đám bọt nước khác thường nổi lên quanh người bọn họ, tựa như dưới đáy sông có một vật gì đó đang trồi lên.