Ước Hẹn Thanh Sơn

Chương 18




Đám cưới của Diệp Thải kết thúc, kỳ nghỉ ngày 1/5 cũng chấm dứt.

Cô thu dọn đồ đạc xong, Trịnh Thanh Sơn liền gửi tin nhắn, nói là ở dưới lầu khách sạn chờ cô.

Cô không muốn làm phiền người khác chờ đợi, nhanh chóng xách vali xuống.

Trịnh Thanh Sơn đứng bên cạnh xe, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Trần Kiêu chạy tới, "Thật ngại quá, tôi thu dọn đồ đạc hơi chậm. ”

Trịnh Thanh Sơn mỉm cười: "Là tôi đến sớm. " Anh đưa tay ra muốn giúp cô bỏ vali vào cốp xe, Trần Kiêu theo bản năng né tránh.

Anh cũng không ngượng ngùng, mở cửa xe phía sau thản nhiên nói: "Tôi ngồi trong xe đợi cậu. ”

Trần Kiêu lên tiếng: "Được. ”

Thời tiết ở Tuyên Thành hôm nay rất tốt.

Bầu trời trong xanh rải rác những đám mây trắng, trải dài tầng tầng lớp lớp giống như những thửa ruộng bậc thang vào mùa.

Không khí này làm tâm trạng con người cũng thả lỏng theo.

Trần Kiêu ngước mắt lên nhìn, làn gió ấm áp phả vào mặt cô, sợi tóc mai mềm mại của cô nhẹ nhàng lất phất trong gió.

Trên đường đến sân bay.

Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn tán gẫu chuyện hôn lễ của Diệp Thải. Khi anh nhắc tới Lâm Dục Hành, lời nói đột ngột dừng lại: "Nếu không thích trường hợp như vậy, cậu cũng không cần miễn cưỡng ứng phó. ”

Trần Kiêu ngạc nhiên liếc anh.

Không nghĩ tới anh đã sớm nhìn ra tâm tư của cô. Cô chột dạ rũ mắt xuống, "Không có, có thể cùng mọi người tụ tập, tôi cũng thấy rất vui.”

Nếu không phải vì Diệp Thải, cô chắc chắn sẽ không tham gia những buổi tụ họp như vậy. Truớc đến giờ cô vẫn luôn thích sự yên tĩnh, thậm chí có cảm giác bản thân mình quá nhạt nhẽo.

Đấy mới là lúc cô sống thật với bản thân, hoàn toàn khác với hình ảnh Trần Kiêu khi đi xã giao giúp Phó Thừa Vũ.

Trịnh Thanh Sơn nhìn cô chăm chú, không nói gì thêm.

Chỉ mất 40 phút là đến sân bay.

Bên trong khá đông người, Trần Kiêu kéo vali đi theo phía sau Trịnh Thanh Sơn.

Một người đàn ông trung niên xách túi hành lý lỗ m ãng xông tới, đụng vào lưng Trần Kiêu.

Vali trượt ra, mà lúc này một đoàn du lịch đi tới, ầm ĩ chen chúc đi vào.

Trần Kiêu ở trong đám người nắm chặt vali của mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Trịnh Thanh Sơn đang đi nhanh về phía cô.

Gương mặt anh lạnh nhạt, chân dài vượt qua đám người ồn ào, bước đi vững chắc hướng về phía Trần Kiêu.

Trong nháy mắt này, Trần Kiêu sinh ra tia hoảng hốt, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Lúc này, thân hình cao lớn của Trịnh Thanh sơn bao bọc lấy cô, trên đỉnh đầu cô vang lên giọng nói khẩn trương: "Cẩn thận một chút ”

Trần Kiêu siết chặt vali, gật đầu: "Được. ”

Lồ ng ngực anh phập phồng, ánh mắt thâm trầm, vươn tay ra, "Đông người quá. ”

Trần Kiêu biết ý của anh, chỉ do dự một chút, đem tay trái đặt vào tay phải của anh.

Tay anh hơi lạnh, kiên định nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Trịnh Thanh Sơn liếc mắt nhìn hai bàn tay đang đan chặt vào nhau, trong mắt không để lộ cảm xúc, vẫn thản nhiên nói một câu: "Như vậy sẽ không bị lạc nhau. ”

Trần Kiêu lên tiếng: "Ừ. ”

Đây có thể xem là lần đầu tiên cô và Trịnh Thanh Sơn nắm tay nhau.

Thường ngày khi ở trên giường, cô không nhớ rõ hai người có từng nắm tay nhau hay không. Nhưng giờ khắc này, cô cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến.

Vững chắc, mạnh mẽ, tạo cho cô cảm giác an toàn.

Trước đây khi còn chưa ly hôn với Phó Thừa Vũ, cô và anh ta luôn bận rộn chân không chạm đất. Mỗi lần đến sân bay, cô phải cắm đầu đuổi theo phía sau chồng cũ, anh ta có quay đầu cũng chỉ để thúc giục cô nhanh hơn một chút.

Nhưng Trịnh Thanh Sơn thì khác, khi anh quay đầu đi về phía cô, lần đầu tiên Trần Kiêu cảm nhận được sự kiên định.

Mỗi một bước chân của anh như đang đi vào trái tim cô.

Trần Kiêu hơi ngẩng đầu nhìn lên, có thể nhìn thấy bóng lưng anh phía trước, thẳng tắp và đoan chính, như bóng cây tùng trên đỉnh núi cao.

Cô và Trịnh Thanh Sơn đến phòng nghỉ chân mới buông tay ra.

Trịnh Thanh Sơn sợ cô xấu hổ nên giải thích: "Vừa rồi tôi sợ cậu đi theo không kịp sẽ bị lạc. ”

Trần Kiêu nhìn anh một cái, gật gật đầu: "Tôi hiểu mà. ”

Điện thoại di động rung trong túi.

Trần Kiêu lấy ra xem, là tin nhắn Lưu Ly Ly gửi tới.

Cô và cô ta không thân thiết. Lưu Ly Ly thích phô trương, ngược lại, cô sống hướng nội, hai người không có điểm chung.

Trong hôn lễ của Diệp Thải hai người bọn họ cũng chỉ là cùng nhau ngồi trên xe Trịnh Thanh Sơn.

Trần Kiêu mở tin nhắn: "Gần đây Trịnh Thanh Sơn rất bận rộn, cậu biết vì sao cậu ta còn muốn đến hôn lễ của Diệp Thải không?"

Trần Kiêu sửng sốt.

Trịnh Thanh Sơn bên cạnh cũng đang nghe điện thoại, tựa hồ là đang xử lý công việc, sợ quấy rầy cô, anh đứng dậy đi ra một góc khác nói chuyện.

Trần Kiêu trả lời: [ Tôi và cậu ấy không thân nên tôi không rõ lắm. ]

Lưu Ly Ly trả lời rất nhanh: [Trần Kiêu, cậu biết vì sao Ninh Tưởng lại đột nhiên rời đi không? ]

Ngón tay Trần Kiêu do dự hồi lâu trong khung chat, cũng không chủ động hỏi.

Nếu hỏi, có lẽ mối quan hệ giữa cô và Trịnh Thanh Sơn sẽ bị lộ, mà cô thì không muốn ai biết chuyện của hai người.

Cô không hỏi, Lưu Ly Ly cũng tự mình nói ra.

[ Lúc ở Thương Sơn, tôi tận mắt nhìn thấy Ninh Tưởng hỏi Trịnh Thanh Sơn có thử hẹn hò không, cậu đoán xem? ]

Lúc trước Trần Kiêu đã có suy đoán như vậy, hiện tại nghe Lưu Ly Ly nói cũng không thấy kinh ngạc.

Cô lạnh lùng trả lời: [ Có chuyện đó sao? ]

[ Thật không may, lúc đó tôi nghe được, Trịnh Thanh Sơn nói trong lòng cậu ta đã có người khác.]

Trong lòng Trần Kiêu lộp bộp nhảy dựng lên, cổ họng khô khốc.

Khung chat hiển thị bên kia đang tiếp tục gõ văn bản.

[ Ninh Tưởng hỏi, Trịnh Thanh Sơn đến dự đám cưới Diệp Thải có phải vì người đó không, cậu ta đáp là phải. Trần Kiêu, Trịnh Thanh Sơn đang thích một người trong đám bạn học cũ chúng ta.]

Trước mặt truyền đến tiếng bước chân, Trần Kiêu sợ bị Trịnh Thanh Sơn nhìn thấy tin nhắn nên vội nhét điện thoại vào túi.

Cô bị những lời này của Lưu Ly Ly quấy nhiễu, tâm tình náo loạn, biên độ động tác quá lớn, Trịnh Thanh Sơn tỏ vẻ nghi hoặc.

Anh đến cầm vali cho cô, nhẹ nhàng nói: "Đến giờ lên máy bay rồi. ”

Thanh âm Trần Kiêu kiêu khàn khàn đáp: "Được. ”

Trịnh Thanh Sơn liếc nhìn cô một cái: "Có chuyện gì vậy? Cổ họng khó chịu sao? ”

Trần Kiêu hắng giọng, lắc đầu: "Không có. ”

Trịnh Thanh Sơn chăm chú nhìn cô một lát, cũng không nói thêm, giúp cô xách vali lên máy bay.

Anh đã cố tình mua vé để hai người ngồi cạnh nhau.

Sau khi sắp xếp mọi thứ, anh ghé vào cô, nói: "Tôi ra ngoài một lát. ”

"Ừm. ”

Trần Kiêu thấy anh nói chuyện với một tiếp viên, nhìn trong chốc lát, không nghe rõ hai người đang nói cái gì.

Cô lấy điện thoại di động ra muốn bật chế độ bay, lúc này mới thấy vài tin chưa đọc từ Lưu Ly Ly.

[ Tôi không có ý gì đâu, chỉ tiện miệng nên nhắc đến thôi.]

[ Dù sao sau này tôi cũng sẽ không tiếp tục theo đuổi Trịnh Thanh Sơn nữa, coi như đây là lần cuối lải nhải với cậu.]

Trần Kiêu hỏi: [ Vì sao? ]

[ Tuy Trịnh Thanh Sơn rất ưu tú, nhưng tôi cũng không phải quá tệ, cậu ấy có người mình thích, tôi cũng sẽ không mặt dày mà chạy theo, tôi cầm lên được thì bỏ xuống được, với tôi thì cậu ấy không phải quá quan trọng đến mức không có thì không được.]

Trần Kiêu liền hiểu.

Trong mối quan hệ của người trưởng thành, ngoại trừ tình cảm của hai bên, còn xen lẫn rất nhiều thứ khác tác động

Tất cả quyết định đều được cân đo đong đếm cẩn thận.

Sau khi gửi lời chúc phúc cho Lưu Ly Ly, cô liền bật chế độ đang bay.

Trịnh Thanh Sơn vừa lúc mang một ly nước ấm về chỗ ngồi, đưa cho cô, "Cổ họng cậu không thoải mái, uống chút nước ấm đi.”

Tay Trần Kiêu đặt lên đầu gối, nhất thời không nhúc nhích, đợi một lát mới nhận lấy. Cô không ngờ anh còn nhớ tới chuyện cô họng cô không khoẻ.

Cô nhấp một ngụm, bình tĩnh đáp: "Làm phiền cậu ”

"Không có gì. ”

Bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon, sáng nay lại dậy sớm, nước ấm làm thân thể nóng lên, cô bắt đầu buồn ngủ, mơ màng dựa vào ghế.

Cô nghĩ đến bức ảnh của hai người ở Thương Sơn, lại nghĩ đến những gì Lưu Ly Ly vừa nói, cùng với sự dịu dàng của Trịnh Thanh Sơn dành cho mình, tâm tình Trần Kiêu trở nên phức tạp.

Hơn hai tiếng sau, hai người đã trở lại Lăng Thành.

Trần Kiêu thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước cô đã báo với Tiểu Nguyên, mở điện thoại di động ra là có thể nhìn thấy tin nhắn của cô bé.

Trần Kiêu một tay kéo vali, một tay áp điện thoại vào tai: "Chị về đến nơi an toàn chưa, có cần một nữ tài xế xinh đẹp đến đón không?"

Cô bị Tiểu Nguyên chọc cho cười lớn.

Trịnh Thanh Sơn thay cô đỡ vali hành lý, rũ mắt nhìn cô, anh dường như nghe thấy giọng nói của Tiểu Nguyên, hỏi: "Bạn cậu à? ”

"Ừm." Trần Kiêu gật gật đầu, "Bây giờ còn là đối tác làm chung studio."

Trịnh Thanh Sơn không chút để ý đáp một tiếng, theo cô ra ngoài, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trần Kiêu nói Tiểu Nguyên không cần đến đón cô.

Trợ lý của anh đã sớm chờ bên ngoài sân bay, nói có thể cho cô quá giang.

Trần Kiêu vội vàng xua tay cự tuyệt: "Không cần đâu, tôi tự mình bắt xe về là được. ”

Trịnh Thanh Sơn khẽ cười, nhướng mày, "Không phải vừa đến nơi cậu đã quên thoả thuận của chúng ta rồi chứ? ”

Đầu óc Trần Kiêu nhất thời trống rỗng.

Chậm rãi nhớ tới cái gọi là thoả thuận —— sau khi trở lại Lăng Thành sẽ hẹn hò cùng anh.

Cho dù là người bình tĩnh thì trên mặt cô lúc này cũng hiện ra một tia đỏ ửng.

Giữa ánh sáng ban ngày, khuôn mặt ửng hồng của cô càng nổi bật.

Trịnh Thanh Sơn dám đem chuyện nam nữ mờ ám nói vào lúc này làm cô hơi quẫn bách: "Bây giờ vẫn còn sớm..."

"Ừm. Đang là ban ngày. ”

Trần Kiêu bị ánh mắt nóng bỏng dán vào người: "Có chuyện gì đến tối lại nói.”

Thân hình cao lớn của anh chắn trước mặt, cô rũ mắt xuống, chỉ có thể nhìn thấy lồ ng ngực phập phồng của anh.

Trần Kiêu không cách nào giả vờ lạnh nhạt được nữa, thậm chí là nghĩ, nếu những người theo đuổi anh nghe thấy những lời mờ ám này thì sẽ nghĩ như nào.

Trịnh Thanh Sơn bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của cô.

"Trần Kiêu, bất cứ chuyện gì liên quan đến cậu cũng đều làm tôi khẩn trương.”

Trong đôi mắt sáng ngời của anh mang theo ý trêu chọc.

Trần Kiêu nghĩ, qua lại một thời gian, cô đã ít nhiều hiểu tính cách của anh. Lúc này đây, anh không phải đang nhắc tới chuyện nam nữ thân mật.