Uy Chấn Cương Tộc

Chương 72: Dụ địch




Dưới nổ lực cổ vũ cùng trấn an của Hàn Hạo và mấy vị đội trưởng, Cương Nhân dần dần bình tĩnh lại, cố gắng hồi phục thực lực, chuẩn bị cho một trận chiến lớn sắp xảy ra.

Tuy vậy, tiếng chấn động ngày càng lớn bên ngoài cũng khiến bọn họ chịu áp lực rất nhiều, từng giây từng phút rơi vào trạng thái căng thẳng.

…………………

Trời dần sáng, tiếng chấn động đột nhiên lại giảm bớt, duy trì thêm được nửa giờ thì tắt hẳn.

Từng Cương Nhân vội vàng thoát khỏi trạng thái tu luyện, cầm lên vũ khí của mình, cảnh giác nhìn xung quanh.

Mười mấy tên đội trưởng tự thân mình trấn an thuộc hạ, sau đó đồng loạt hướng về phía Hàn Hạo chạy tới.

Hàn Hạo cũng không để ý đến bọn họ, hai mắt của hắn trầm tư nhìn bên ngoài, sau đó lại nhìn bầu trời. Được một lúc, hắn mới nhẹ nhàng nói

“Hiện tại chúng ta vẫn cứ án binh bất động, xem xét kỹ tình thế rồi mới xuất kích.”

Cứ ngỡ đã là lúc tấn công, ai nấy đều phấn khích cùng lo lắng, hiện tại lại ra lệnh chờ đợi, những tên đội trưởng này trong phút chốc phản ứng không kịp. Một tên đội trưởng do dự hỏi

“Hiện tại là thời gian tốt nhất, nếu chúng ta bỏ qua………….”

Hàn Hạo lắc lắc đầu, tay chỉ vào trong rừng, đáp

“Những con Yêu Thú ăn thịt kia còn chưa đi. Đàn trâu số lượng đông đảo cùng mạnh mẽ, bọn chúng có thể do dự bỏ qua. Còn chúng ta chỉ cần sơ sẩy một chút là lập tức rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.”

Những tên Cương Nhân này đồng loạt nhìn kỹ về phía Hàn Hạo chỉ. Dưới ánh sáng mờ mịt của buổi sớm, bọn họ thấy từng đôi mắt đỏ ngầu, từng thân thể to lớn đang ẩn nấp trong bụi cây nhìn bọn họ.

Kinh hoảng nhìn về hướng khác, cũng cùng một tình trạng như vậy, bọn họ đã bị bao vây rồi. Phục Ân nhíu nhíu mày, sau đó hỏi Hàn Hạo

“Vậy hiện tại chúng ta nên làm như thế nào?”

“Đợi! Nếu trời sáng hẳn mà bọn chúng còn chưa lui thì mới tính tiếp.” Hàn Hạo chắc chắn trả lời.

Mười mấy tên đội trưởng bất cam đáp một tiếng, sau đó cũng vội vàng tạm biệt, quay về quản lý đội của mình.

Lại qua nửa giờ, những tia nắng vàng nhạt bắt đầu chiếu sáng cả khu rừng. Nhìn xung quanh, những con Yêu Thú kia cũng đã dần rút lui lại. Ban ngày, lợi thế của bọn chúng không còn nhiều như lúc tối, bọn chúng cũng không muốn mạo hiểm.

Cương Nhân thấy từng bụi cây động đậy một chút, sau đó khí tức khủng bố áp lực lên quân doanh giảm dần, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại qua thêm mười phút, Hàn Hạo hướng về phía toàn bộ quân doanh quát to

“Tất cả đốt củi cho thật nhiều khói, nhanh lên.”

Cương Nhân nghe thấy chủ tướng đột nhiên ra lệnh như vậy, trong lòng tuy là nghi hoặc, nhưng với tình thế cấp bách cùng độ tín nhiệm, bọn họ lựa chọn làm theo.

Sở dĩ Hàn Hạo ra lệnh như vậy, là để hấp dẫn sự chú ý của những con Yêu Thú về doanh trại này, đặc biệt là đàn trâu, còn bọn họ sẽ nhân cơ hội này bỏ trốn.

Lại qua một lúc nữa, trời đã sáng hẳn rồi, quân doanh cũng tràn ngập khói lửa, khói bay nghi ngút lan tỏa ra khắp nơi. Ngay lúc này, Hàn Hạo lại một lần nữa quát lớn

“Nhanh chóng thu dọn, lập tức xuất phát, nhanh lên.”

Theo sau một tiếng quát này, cả quân doanh rộn ràng hẳn lên, mọi người chỉnh đốn lại vũ khí, thu dọn một ít đồ đơn sơ mang theo.

Còn Đại Thiên thì được Hàn Hạo trực tiếp buộc ở sau lưng, tùy thời có thể bảo vệ. Đối với hành động này, Đại Thiên vừa cảm động, vừa áy náy. Giọng mang theo từng tia nghẹn, Đại Thiên khó khăn nói ra

“Hàn đại ca, ngươi không cần phải làm vậy.”

Hàn Hạo cũng bất kể Đại Thiên nói gì, vẫn tiếp tục buộc chặt Đại Thiên ra sau lưng mình, đợi xong xuôi hết mọi chuyện, hắn mới trầm giọng nói

“Ta là chủ tướng, việc của ngươi chỉ là tuân lệnh, không cần hỏi nhiều.”

Môi mấp máy một chút, Đại Thiên còn muốn nói gì đó, nhưng chạm phải ánh mắt kiên quyết của Hàn Hạo, lời nói tự động trôi ngược trở lại. Cúi đầu xuống, Đại Thiên trong lòng âm thầm chán nãn bất lực.

Đợi tất cả đã chuẩn bị xong hết, Hàn Hạo mới một lần nữa quát lớn

“Toàn bộ theo ta, xuất phát.”

Theo sau một tiếng ra lệnh này, hơn hai trăm người ồ ạt chạy đi. Hàn Hạo cũng không vội vàng tìm dấu vết hay truy đuổi gì, mà là chạy.

Nơi này hiện tại đã quá nguy hiểm rồi, tiếp tục ở lại không phải là chuyện tốt, việc ưu tiên nhất lúc này là mau thoát khỏi nơi đây, sau đó mới tìm cách đột kích đàn trâu.

Thời gian này là lúc những con Yêu Thú kia đang quay trở về ổ, thật sự là cũng có chút mạo hiểm, nhưng ít nhất cũng không thể nào đợi đến sáng hoàn toàn để đàn trâu phản kích.

Dù sao, với kinh nghiệm của Hàn Hạo thì né tránh Yêu Thú vẫn miễn cưỡng có thể, thậm chí, dưới số lượng đông đảo của Cương Nhân, một số Yêu Thú nhỏ lẻ lựa chọn né tránh, nên thật sự cũng không có nguy hiểm bao nhiêu.

Chạy hồi lâu, Hàn Hạo mới dần thả chậm tốc độ, tìm kiếm dấu vết mà đàn trâu để lại.

Bởi vì đàn trâu số lượng quá lớn, đi đến đâu cây cối ngã rạp đến đấy, bởi vậy, Cương Nhân rất nhanh đã tìm được dấu vết của bọn chúng.

Những con Yêu Thú này cũng không biết cách xóa dấu vết, mọi chuyện tiếp theo cũng vì vậy mở trở nên vô cùng dễ dàng.

Cương Nhân khí thế bừng bừng đuổi theo, từng người đều căng thẳng cùng chờ mong, chỉ hận không được đánh sớm một chút, đây gần như là trở thành bản tính của Cương Tộc rồi.

Đích đến cuối cùng của bọn họ là ở một bãi đất trống rộng lớn. Không dám vọng động xông vào, toàn bộ chia thành từng nhóm trèo lên những ngọn cây cao gần đó, cẩn thận quan sát tình hình phía dưới.

Vừa nhìn rõ, toàn bộ Cương Nhân đều như bị dội một gáo nước lạnh.

Bên dưới, hơn một ngàn con trâu đang tụ tập, nhìn từ trên cao xuống, chỉ thấy lít nha lít nhít toàn trâu và trâu.

Một vài vị Binh Sĩ kinh nghiệm dày dạn còn cảm nhận được, có không ít khí tức của Tứ Giai Yêu Thú. Với thực lực như vậy, đừng nói là hiện tại, cho dù lúc bọn họ còn ở trạng thái tốt nhất cũng không đủ cho bọn chúng giết.

Thậm chí dù có được thay đổi ý định bỏ chạy thì cũng không có một chút khả năng nào thành công, với số lượng Tứ Giai Yêu Thú này, bọn họ nằm ở thế chắc chắn thất bại.

Ai nấy đều lo lắng hoảng sợ, nhưng Hàn Hạo không được phép như vậy. Nhiệm vụ của hắn cũng không phải tiêu diệt đàn trâu, mà chỉ là kiên trì, chỉ cần qua một ngày, viện binh tới thì mọi chuyện sẽ ổn.

Từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán, Hàn Hạo vắt óc suy tư phải làm như thế nào, là tiến hay là lùi, phải quyết định thật nhanh, trước khi đàn trâu tấn công.

Lại qua một lúc, cuối cùng, Hàn Hạo lựa chọn tấn công, một kế hoạch liều mạng xuất hiện trong đầu hắn.

Xoay đầu sang, Hàn Hạo nói nhỏ với một tên Binh Sĩ bên cạnh

“Mau đến những nơi khác kêu các vị đội trưởng đến, ta có chuyện cần nói.”

Tên Binh Sĩ ứng tiếng một cái, sau đó vội vã nhẹ nhàng trượt xuống đất, sau đó đi thông báo rồi.

Cũng qua không bao lâu, mười mấy tên đội trưởng đã tập hợp lại, một cuộc họp lại bắt đầu, nhưng không phải là bên cạnh một đống lửa trại nữa, mà là dưới một tán cây rậm rạp.

“Tình hình hiện tại vô cùng khó giải quyết, chúng ta nên bàn lại phải làm như thế nào.” Hàn Hạo trước tiên nói ra.

Nhưng lần này, ai cũng cúi đầu, kể cả Phục Ân cùng Phàn Chung. Cách biệt thực lực thật sự là quá lớn, không cách nào dùng mưu để vãn hồi được.

Thật sự, trong lòng mỗi người đều có một ý nghĩ, đó chính là trốn. Nhưng bọn họ cũng biết với thể lực của mình thì không cách nào thoát khỏi đàn trâu được, trừ khi phải hi sinh gần hết, thì may ra thoát được một số rất nhỏ.

Nhưng dù có may mắn thoát được, thì những người đó chỉ sợ cũng sống trong ám ảnh, bởi vậy, căn bản là chỉ có tấn công. Những người ở đây cũng hiểu rõ ý định của Hàn Hạo, nhưng cũng không có ý kiến gì khác.

Hàn Hạo quét mắt nhìn một vòng xung quanh, sau đó nghiêm giọng nói

“Một lát nữa, ta sẽ tự mình đi dẫn dụ bọn chúng. Các ngươi chỉ việc án binh bất động, cứ đàn trâu nào tách nhỏ lẻ yếu ớt, lập tức tiêu diệt bọn chúng, sau đó lập tức rút lui. Rõ chưa.”

Những tên đội trưởng kia nghe xong, lập tức kêu vang lên phản đối, việc này chẳng khác nào chịu chết cả, chỉ cần vài con Tứ Giai Yêu Thú cũng đủ sức đem Hàn Hạo giết chết vài chục lần rồi.

Bên tai vang lên từng trận khuyên nhủ khiến Hàn Hạo vô cùng nhức đầu, bực tức, hắn quát lớn

“Im lặng, ý ta đã quyết, nếu các ngươi có cách nào hay hơn, thì ta sẽ rút lại kế hoạch này.”

Trả lời là một sự im lặng, làm gì có ai có cách nào. Thấy vậy, Hàn Hạo xoay đầu sang phía sau, nhìn Đại Thiên còn ở trên lưng mình nói

“Ngươi ở lại cùng mọi người.”

Lần này, Đại Thiên cũng kiên quyết không chịu nhượng bộ, phản đối

“Ta sẽ theo ngươi, dù giúp ít giúp nhiều gì thì ta cũng sẽ cố gắng.”

“Ngươi đi theo chỉ trở thành gánh nặng mà thôi.” Hàn Hạo gắt.

“Nhưng ở đây mọi người cần tính cơ động rất cao, nếu kéo theo ta, ngược lại trở thành gánh nặng.”

Hàn Hạo trầm mặc, suy nghĩ đúng sai một hồi rồi im lặng xoay đầu đi, xem như chấp nhận. Những tên đội trưởng kia còn đang vây trong trạng thái áp lực, thấy vậy, Hàn Hạo nói

“Quyết định vậy đi, khi ta đi, mọi chuyện sẽ do Phục Ân quản lý thay, các ngươi phải nghe lệnh của hắn. Rõ chưa.”

“Rõ.” Những tên đội trưởng này chán nản đáp lại.

“Thời gian gấp gáp, hiện tại ta lập tức đi ngay.”

Hàn Hạo nói một câu, vừa dứt lời, cả người đã lao nhanh xuống đất, sau đó ẩn vào trong rừng cây rậm rạp. Những Cương Nhân kia còn định ngăn cản, nhưng vừa ngước đầu lên thì Hàn Hạo đã biến mất rồi.

Hàn Hạo ẩn vào rừng, cũng không phải là bỏ mặc đồng bạn lại bỏ trốn, mà là chạy sang một hướng khác, tránh xa nơi ẩn nấp của Cương Nhân, sau đó lao thằng vào tấn công đàn trâu.

Đấu Khí hội tụ cả vào thanh thương, phát ra từng tia kim loại “oong oong” chấn động.

Cả người lao vút đi như một tia chớp, dưới ánh mắt kinh ngạc của đàn trâu cùng ánh mắt lo lắng của Cương Nhân, Hàn Hạo tiến nhập vào đàn trâu.

Ngay sau đó, một loạt Yêu Thú ngay vị trí mà Hàn Hạo xông vào, lớp chết tại chỗ, lớp bị đánh bay đi tứ tung.

Thực lực áp đảo, Hàn Hạo đem những con Yêu Thú yếu hơn mình tiêu diệt. Đàn trâu sau một hồi giật mình đã kịp phản ứng lại, những con trâu nhỏ yếu vội vàng chạy đi, để trống chỗ cho những con Tứ Giai Yêu Thú khác xông tới.

Chỉ có điều Hàn Hạo không bỏ qua cho bọn chúng, liều mạng đuổi sát theo phía sau. Tình hình trở thành một cuộc tàn sát nghiêng về một phía.

Hàn Hạo cũng không có ý định liều chết giết bọn chúng, hắn dù có dốc sức liều mạng đến mức nào, thì trực diện cũng chỉ có thể giết được hơn một trăm con, sau đó xem như bất lực chịu chết.

Bởi vậy, ngay khi kéo đủ cừu hận của đàn trâu, Hàn Hạo lại tùy ý đâm chết vài con nữa, rồi mượn hướng chạy của đàn trâu ngăn cản, nhanh chóng lao vút vào trong rừng, biến mất.

Giết nhiều như vậy rồi ung dung bỏ chạy, những con trâu Tứ Giai kia tức muốn điên lên rồi. Ba con nhanh chóng tách ra khỏi đàn, lao vút theo sát phía sau đuổi theo Hàn Hạo.

Mọi thứ ở đây lại trở về yên lặng, bên trong rừng, dưới ánh mắt lo lắng của cả Cương Nhân và đàn trâu, vẫn vô cùng yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra.

Qua một lúc, một bụi cây gần đó hơi rung động, ngay sau đó, bóng người của Hàn Hạo lại lao vút ra, một lần nữa tàn sát đàn trâu.

Lại qua một lúc, Hàn Hạo cười cợt bỏ chạy vào trong rừng. Đàn trâu tức tối, lần này cũng không phải vài con Tứ Giai Yêu Thú đuổi theo nữa, mà là hơn một trăm con trâu, đủ loại thực lực, riêng Tứ Giai cũng đã có bốn con, cả lũ lao vút đuổi sát vào trong rừng.

Lại biến thành im lặng, qua một lúc, Hàn Hạo lại xuất hiện ở nơi này, lại tàn sát, lại truy đuổi.

Cứ như vậy tiếp diễn vài lần, Hàn Hạo thành công đem đàn trâu dẫn dụ, chia năm xẻ bảy chạy tán loạn. Một khu vực này nhanh chóng hỗn loạn lên, từng đàn chim hoảng loạn bay thẳng lên trời, kêu ríu rít.

Cũng không dừng lại ở đó, Hàn Hạo ra sức chọc phá đàn trâu, tìm mọi cách chọc điên bọn chúng, không cho bọn chúng hội hợp lại.

Nhưng chỉ như vậy vẫn chưa đủ, mỗi nhóm trâu đều có Tứ Giai Yêu Thú, nếu Cương Nhân đột kích thì chỉ có chịu chết.

Cắn răng một cái, Hàn Hạo dẫn dụ một nhóm lại gần nơi ẩn nấp của Cương Nhân, sau đó đẩy mạnh tốc độ chạy đi. Những con Tứ Giai Yêu Thú kia quá tức giận rồi, cũng vội vàng tăng tốc đuổi sát phía sau hắn, bỏ lại những con trâu trong đàn không cách nào đuổi kịp.

Qua một lúc, đợi Hàn Hạo cùng những con trâu Tứ Giai kia đi xa, Phục Ân vội vàng hô quát toàn bộ Cương Nhân ở các tán cây gần đó lao xuống.

Mượn thế từ trên cao, hàng trăm Cương Nhân đồng loạt nhảy, tựa như một cơn mưa chết chóc rơi thẳng xuống bên dưới.

Toàn lực vận Đấu Khí, đồng thời còn có thế công từ trên cao xuống, hơn nữa đàn trâu còn chưa kịp chuẩn bị, bởi vậy, chỉ một chốc, đàn trâu đã bị hơn hai trăm Cương Nhân đánh cho thương vong hơn nữa.

Tận dụng ngay lúc bọn chúng phản ứng không kịp, Cương Nhân vội vàng chia nhau ra bốn phía, bủa vây không cho bọn chúng chạy trốn, sau đó tận lực tiêu diệt đàn trâu này.

Huyết chiến một với, với mọi ưu thế đều nghiêng về phía mình, Cương Nhân dễ dàng giành được thắng lợi. Cũng không dám ở lại đây lâu, Phục Ân ra lệnh toàn bộ chạy đi một hướng khác.

Cách được một khoảng, bọn họ lại một lần nữa trèo lên một tán cây, Phục Ân ra lệnh chặt vài ngọn cây gần đó đổ xuống trên đường chạy, hắn cùng Hàn Hạo làm bạn đã lâu, đối phương nhất định hiểu rõ dấu vết này.

Bên phía Phục Ân thì đắc thủ hoàn hảo. Nhưng bên phía Hàn Hạo thì không xong rồi.

Vốn dĩ có thể dễ dàng bỏ trốn, nhưng ai ngờ chạy được một lát, lại xui xẻo gặp phải một đàn trâu khác chạy thẳng về phía này.

Trước sau bị bủa vây, Hàn Hạo đổi sang một hướng khác chạy đi. Lần này thì vui rồi, lại thêm một đàn trâu nữa xuất hiện, bọn chúng nhanh chóng hội hợp lại, đem Hàn Hạo vây lại.

Đứng khựng tại chỗ, Hàn Hạo ngây ngốc không biết làm thế nào, trong lúc vô ý xoay đầu nhìn lại Đại Thiên còn treo ở phía sau.

Mà trùng hợp, Đại Thiên cũng cùng lúc nhìn về phía hắn. Chỉ có điều ánh mắt của Đại Thiên, nếu có thể nói rõ một chút, thì chỉ có thể là “ngươi thật xui xẻo”.

Hàn Hạo lựa chọn phớt lờ đi ánh mắt này, một lần nữa xoay đầu nhìn đàn trâu.

Cây cối rậm rạp sẽ làm giảm đi ưu thế về số lượng của bọn chúng, nhưng dù sao thì cũng không phải dễ dàng thoát như vậy.

Còn chưa kịp nghĩ nhiều, đàn trâu đã ầm ầm xông lên.

........................................................................................................