Uy Điềm

Chương 39




Ai có thể ngờ rằng đó chỉ là một giấc mộng trống rỗng.

Nàng tuân thủ nghiêm ngặt, âm thầm chịu đựng, nhưng nàng không ngờ chàng đã đi không biết bao lâu rồi.

Đến chuồng nuôi ngựa cchàngg qua chỉ là an ủi nàng.

Đây là lời nói dối duy nhất mà chàng nói với nàng, cũng là sự dịu dàng cuối cùng mà chàng dành cho nàng.

Cuối cùng không nhịn được đi nghe ngóng lại nghe tạp dịch nói: “Hắn đã mất lâu rồi!”

Đầu óc nàng lập tức trống rỗng, hai mắt đen kịt, nàng đứng dựa vào tường hồi lâu.

Càng không tin điều đó.

Nàng hỏi rất nhiều người, gặp người là hỏi, hầu như đều hỏi tất cả mọi người ở hậu viện.

Tôn thẩm ở nhà bếp nói với vẻ thương tiếc: “Đã mất từ ​​lâu rồi, sao bây giờ mới nhớ tới!”

Đúng vậy! Sao bây giờ mới nhớ?

Người mà nàng luôn mong nhớ, ngày đêm nhớ nhung đã gây ra tai họa cho chàng…

Chàng chết như thế nào?

Đều nói là bạo bệnh.

Nhưng chàng làm sao có thể biết được mình bị bạo bệnh khi nào?

Lúc cuối cùng vẫn làm cho Lam Thanh nhiều chuyện như vậy?

Lam Thanh không tin nên chạy đến tiền viện, đợi cả ngày mới thấy Lý Hoài Úc.

Nhìn thấy nàng, đột nhiên Lý Hoài Úc trong lòng nhất thời vui vẻ, thầm nghĩ tiểu nữ tử này rốt cuộc cũng có tình rồi.

Nhưng chào đón hắn lại là một trận chất vấn: “Chàng ấy sao rồi? Người đã làm gì chàng ấy rồi? Chàng ấy đang ở đâu? Đang ở đâu? Người trả chàng ấy lại cho ta! Trả cho ta! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!”  

Lam Thanh ngồi thụp xuống đất, gào khóc, âm thanh bi thương đến tận tâm can.

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!”

Hắn không trả lời, nhưng trong lòng đã có đáp án, nàng tuyệt vọng, cuộc đời này lại trở nên vô nghĩa.

Lý Hoài Úc cau mày muốn lau nước mắt cho nàng. Nhưng bị nàng hất ra.

Cuối cùng trên đời này chỉ có một người là Sở Vi.

Nàng kháng cự sự đụng chạm của Lý Hoài Úc, nhớ lại những chuyện trong quá khứ chỉ cảm thấy buồn nôn, nàng cúi người nôn thốc nôn tháo như ruột gan đứt đoạn.

Lý Hoài Úc vô cùng tức giận, không phải là hắn chưa từng nghi ngờ, mà là trời sinh kiêu ngạo khiến hắn khinh thường không nghĩ tới, khinh thường nghi ngờ. Hắn chỉ cho rằng tiểu nữ tử này không mở lòng yêu thương, được nuôi dưỡng trong thâm trạch đại viện, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.

Ai mà ngờ được, trong lòng nàng lại có tâm tư khác.

Hắn nhất thời khó chịu nhưng không nghĩ ra nên trừng trị nàng thế nào.

Nước mắt rơi, nàng loạng choạng đứng dậy, quay lại tiểu viện, cầm hòm thuốc lấy ra lọ ‘Tiêu thực tán’, ngẩng đầu đổ hết vào miệng.

Đắng quá!

Nhưng không còn ai cho đường nâu vào miệng nàng nữa.

Bụng đau quặn thắt, nhưng không bằng trái tim đã bị đào rỗng, vết thương vẫn còn đang chảy máu, lại như rắc thêm muối thô.

Khi Thạch Chung đến, thì nhìn thấy tiểu nữ tử đang cuộn tròn ở góc giường, sắc mặt xanh như rêu.

Hắn sốc đến mức làm vỡ bát thuốc trên tay.

Vội vàng trở lại phục lệnh.

Lý Hoài Úc thấy hắn trở về, không khỏi nhướng mi hỏi: “Đã đút nàng ấy uống chưa?”

Thuốc đó không gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ khiến người ta muốn chết mà không được.

Sắc mặt Thạch Chung còn xanh hơn rêu, hắn lắp bắp đáp lại: “Nàng ấy… nàng ấy… nàng ấy đã tự uống thuốc độc…”

Chữ ‘Hết’ vẫn còn trong miệng, lúc nãy hắn vẫn còn lạnh nhạt như một đám mây, phút chốc đã biến thành một cơn gió chạy đi.

Cuối cùng Lam Thanh không chết, chỉ là khiến cho thân thể mình thêm tồi tệ.

Lý Hoài Úc ngồi bên giường, nàng nhắm mắt quay mặt vào trong, Lý Hoài Úc tức giận đến mức bóp nát chén trà trong tay.

Xoay người đi ra ngoài, hắn gom tất cả công văn đã phê trong ba ngày.

Chỉ là những thứ này đáng lẽ nên thương xót lại không được thương xót.

Thạch Anh đứng ở một bên quan sát, nếu không phải sợ sẽ phá hỏng đại sự của gia, thì đã muốn giết chết cô gái đó.

Thạch Anh và Thạch Chung đã lén bàn bạc, làm động tác tay theo chiều ngang.

Việc này đương nhiên là Thạch Chung làm sẽ thuận lợi hơn, dù sao dùng thuốc và dùng độc cũng thành thạo, cho thêm chút gì đó vào thuốc cũng tiện. Chờ khi gia phát giác ra, xác cũng đã lạnh rồi, ý nghĩ này không phải là gia không có, nhưng nhất thời hắn không xuống tay được. Nếu bị trách tội thì nhiều nhất là chết.

Thạch Chung đun xong thuốc rồi đưa đến, Lam Thanh vốn không muốn uống chút nào, nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, đột nhiên cầm lấy, nhẹ giọng nói: “Các ngươi giúp người xấu làm điều ác, cũng đáng chết. Ngươi nói xem ta nên giữ lại cái gì? Làm ngòi nổ cho cái chết sau này của các ngươi.”

Nói xong, Thạch Chung chưa kịp nói gì thì nàng đã ngẩng đầu lên uống sạch.

Trong thuốc có thuốc ngủ, một lát sau, cảm thấy người lâng lâng như đang dạo chơi trên mây.

Nàng hét lên: “Sở Vi! Sở Vi! Chàng đang ở đâu? Sở Vi…”

…………………………………

Rất ngạc nhiên, nàng mở mắt ra thì ánh đèn sáng rực, chói lọi chiếu trên khuôn mặt ghê tởm của hắn.

“Oẹ…”

Nôn mửa bò bên mép giường, mùi thuốc hòa cùng mùi chua tanh tưởi tràn ngập khắp phòng.

Lý Hoài Úc chỉ liếc một cái, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, nhưng không có ý rời đi.

Hắn nhìn những tùy tùng đang quỳ bên ngoài sân, thản nhiên nói: “Chỉ một lần như vậy thôi, lui xuống đi!”

Gia không trừng phạt họ, thậm chí còn không nói nửa lời tàn nhẫn nào. Nhưng trước khi cô gái đó tỉnh dậy, thì bộ dạng gần như điên cuồng của hắn lại dọa người xung quanh xém nữa cũng điên theo.

Thạch Chung Thạch Anh đã thề rằng đời này sẽ không bao giờ làm gì tiểu nữ tử  đó nữa.

Lý Hoài Úc lấy một xấp giấy, lật xem từng tờ một.

Trong bức tranh, khuôn mặt được vẽ chính diện hoặc một bên gương mặt, cảnh vật ở xa hoặc cảnh vật ở gần, thấp bé hoặc là cao gầy. Tất cả đều rất gầy. Hai năm trước, người đẹp như hoa lan, như trâm hoa chữ khải; Bây giờ người gầy gò nhưng khỏe mạnh, kim thân gầy như thiên cốt tú mỹ.

Còn có một trang trên đó viết đầy tên của chàng – Sở Vi

Lý Hoài Úc hỏi: “Nàng thích hắn sao?”

Lam Thanh vừa nhìn thấy thứ hắn đang cầm trên tay, đó chính là bảo bối mà nàng trân quý.

Nàng muốn cướp lại nó, nhưng tất cả sức lực của nàng chỉ đủ để ngã khỏi giường, nằm sấp trên mặt đất.

Lý Hoài Úc khẽ cười, như đang châm biếm lại giống như đang tự giễu mình.

Không quan tâm là nàng nằm trên mặt đất có bị cảm lạnh hay không.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy. 

  

Trong chốc lát, đôi môi mỏng của hắn khẽ hé mở, hắn nói: “Hắn chưa chết, chỉ là phái hắn ra ngoài làm chút việc! Có muốn gặp lại hắn không?”

Bỗng chốc nước mắt rơi như mưa, đôi môi cánh hoa run rẩy, lại không thể nói thành lời.

Một giọng nói vang lên trong lồng ngực trống rỗng: Chàng ấy vẫn còn sống, vẫn còn sống!

Lam Thanh hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, chờ lời nói tiếp theo của hắn.

Lý Hoài Úc nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Bỗng nhiên ta đổi ý rồi, vẫn nên chết đi!” 

Nói xong, hắn phất tay áo bước ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, hắn lại đến, hắn đứng ở bên giường nhìn Lam Thanh thật lâu không nói lời nào.

Lam Thanh hỏi: “Người thích ta sao?”

Lý Hoài Úc nhíu mày gật đầu.

Lam Thanh lại hỏi: “Người thích ta ở điểm nào?”

Rất khó tin không phải sao?

Tình yêu ấy không hề có lý do, rất đột ngột.

Lý Hoài Úc ngồi bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt kia, cảm thấy trái tim mình như đang bị ai đó bóp chặt, rất đau rất đau.

“Đúng vậy! Tại sao lại thích nàng chứ?” Hắn tự nói một mình.

Lý Hoài Úc nhớ lại hai năm qua.

Lúc đầu, chỉ coi nàng như một công cụ để kiềm chế ngòi nổ Vương Minh Viễn. Nhưng rồi dần dần thay đổi, từ sau khi nhìn dáng vẻ không nhiễm bụi trần của nàng, thanh khiết và an tĩnh, trái tim cũng không khỏi yên tĩnh theo. Kể từ đó, bất cứ lúc nào nghĩ đến tiểu nữ tử này thì không khỏi sinh ra chút ham muốn cá nhân. Lúc Tết Nguyên Tiêu nàng vui vẻ nói cười ca múa. Lúc đó bị coi là ‘Quyến rũ’, thế là liền sờ soạng rồi ôm nàng lên giường.

Đêm hôm đó, trong lòng giống như bị dính độc, mong nhớ ngày đêm, nhớ mãi không quên.

Mãi sau này mới phát hiện mình bị “Trúng độc”, cũng muốn hút sạch loại độc này, cũng muốn chặt đứt suy nghĩ, xong hết mọi chuyện, nhưng cuối cùng không xuống tay được, càng lún càng sâu.

Hai mắt nàng trong veo, nhìn rõ, hiểu rõ, trước giờ luôn phân biệt rõ ràng, chỉ yên tĩnh canh giữ thế giới của mình.

So với hắn lăn lộn trong triều đình, sa vào quyền mưu, quyền thần đầy bụng dã tâm thực sự khác nhau một trời một vực.

Có lẽ là tức nước vỡ bờ? Có lẽ là hối tiếc vì không nhận được?

“Nếu nàng thích ta, có lẽ ta sẽ chán ghét rồi vứt nàng như chiếc giày rách!” Hắn cười ngả ngớn, giơ tay nhấc chân đều phong lưu phóng khoáng.

“Nếu vậy, vẫn là lỗi của ta! Ta đời này có lẽ sẽ không thích ngươi!” Lam Thanh nói xong, nhắm mắt lại không nói nữa.

Cơ thể này có lẽ đã nát thực sự rồi, ngay cả việc trở mình cũng là một vấn đề.

Nhưng điều này cũng không ngăn được nàng chán ghét Lý Hoài Úc, chỉ cần hắn đến gần là sẽ cảm thấy buồn nôn, trong dạ dày không còn gì chỉ toàn là nước cũng muốn nôn ra.

Hắn cau mày không nói gì.

Sau đó hắn tự lấy ra một lọ thuốc, một viên thuốc nhỏ màu đỏ, cỡ bằng quả nhót, hắn tự đút vào miệng Lam Thanh, sau đó điểm huyệt đạo của nàng.

Không quá một khắc, thân thể này bắt đầu nóng lên, hạ thể nóng như lửa đốt, hai má như ráng mây chiều, ửng hồng dị thường.   

Nàng không thể cử động, trong miệng phát ra âm thanh khiến người khác xấu hổ

Tên khốn này lại cho mình uống loại thuốc đó.

Lam Thanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng trong mắt người khác lại quyến rũ như tơ xuân.   

Nhiệt độ cơ thể vẫn không ngừng tăng lên, giống như con cá bị giày vò trên đĩa sắt.   

Nhưng Lý Hoài Úc vẫn bất vi sở động.

Xuân triều trong nước, từng chút từng chút ăn mòn ý chí của Lam Thanh, nàng khóc đẫm nước mắt.   

Nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng mở miệng cầu xin.   

Lý Hoài Úc vứt nàng vào trong bồn tắm để tắm nước lạnh.   

Cả hai giày vò lẫn nhau, nhưng ai cũng không muốn nhận thua.   

Ngày thứ hai, vẫn như vậy.

Khi Lam Thanh lại nhìn thấy viên thuốc màu hồng lần nữa, thân thể không khỏi run rẩy. Nhưng vẫn bị bóp cằm nuốt vào.

Lần này dược tính của thuốc vẫn mạnh như vậy.

Cái đệm dưới giường cũng bị làm cho ướt đẫm.

Đôi môi anh đào bị cắn nát, có thể thấy nàng đã mất bao nhiêu sức lực.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư…

Càng ngày càng sợ hãi màn đêm buông xuống.

Nhưng vẫn không muốn khuất phục.

Đọa đày như vậy, thật sự còn đáng sợ hơn mười tám tầng địa ngục.

Đến ngày thứ bảy, Lý Hoài Úc đã nghĩ xem có nên cho nàng ăn không.

Loại thuốc đó được gọi là ‘Phệ hồn đan’, được điều chế đặc biệt cho những quan kỹ dùng. Quan kỹ phần lớn đều xuất thân từ gia đình quan lại, bị ép làm kỹ nữ, đa số tính cách thanh cao, sau khi dùng thuốc này qua một hai lần thì sẽ ngoan ngoãn phục tùng.

Nhưng dùng đến nay đã sáu ngày rồi mà vẫn không thấy tiểu nữ tử có dấu hiệu gì là khuất phục.

Lý Hoài Úc có chút không quyết định được, thuốc này uống quá nhiều cũng là độc, mị độc, chắc là sau này ngày nào nàng cũng sẽ bị chịu nỗi khổ của mị độc này.

Nhưng khi bước vào phòng, nhìn thấy ánh mắt căm thù của nàng, hắn lập tức không thể kiềm chế cơn giận.

Hắn đút thuốc vào mặc cho nàng thút thít khóc nức nở, lần này hắn không điểm huyệt, mặc nàng lăn lộn trên giường.

...........

Ý chí suy sụp từng chút một, nàng không thể chịu đựng được nữa, nàng khóc lóc cầu xin, bằng lòng khuất phục dưới thân hắn, rồi gục ngã

.......

Nàng đã sa đọa, không còn đủ tư cách để nhớ nhung chàng.

Dứt khoát buông thả bản thân

Tiểu nha hoàn mới đến nhìn tiểu phu nhân nằm ở trên tháp trong viện, nằm nghiêng, vòng eo thon thả, búi tóc phân tán, lười biếng nhưng lại quyến rũ, cho dù là khẽ cau mày cũng làm rung động lòng người.

Ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng đỏ mặt tim run, huống chi là nam nhi đầy nhựa sống.

Thủ vệ mới đến đỏ mặt xấu hổ, muốn dời mắt đi nhưng không thể dời được.

Thời tiết ngày càng nóng, ngăn đá chất đầy các loại dưa, hoa quả, những bộ quần áo làm từ sợi tơ mây mỏng nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy màu da. Lam Thanh mặc như vậy nằm trên tháp trong viện, bên cạnh có một cây con nhỏ, trên đầu có một chiếc ô.

Lý Hoài Úc đến gần, xoa xoa ôn hương nhuyễn ngọc, tay của hắn không tiếc sức lực để đổi lấy tiếng ngâm nga của Lam Thanh.

Hắn nói với giọng điệu chán ghét, “Như vậy là đang quyến rũ ai vậy hả?”

Đôi mắt Lam Thanh quyến rũ như tơ, vòng tay ôm lấy cổ hắn nói: “Không thích sao?”

Lý Hoài Úc cúi đầu hôn mãnh liệt, bế nàng dậy và nói vào tai nàng: “Gia yêu chết cái dáng vẻ phóng đãng này của nàng!’

…………………………….

Có thể là không cam lòng, khi biết được chàng vẫn còn sống, Lam Thanh nghĩ: Kiếp này vẫn còn chưa nói với chàng một câu ‘Ta thích chàng’ 

Có thể là không cam lòng, hắn vốn muốn đặt nàng lên đầu quả tim để nâng niu như báu vật, nhưng lại bị nàng khinh thường, chi bằng cứ đắm chìm như vậy cho đến chết!

Nàng càng ngày càng lười biếng, mặc cho hạ nhân hầu hạ, nhưng ngay cả tiếng phân phó làm cái gì nàng cũng lười mở miệng, đồ ăn đưa đến miệng thì nàng mới há miệng, nếu không phải đói cả ngày thì cũng không thấy nàng tìm chút gì đó ăn.

Nhưng đám hạ nhân cũng không dám lơ ​​là, trong viện ngoài viện rất nhiều người đều nhìn nhau, nếu có một chút bất cẩn sẽ không tránh khỏi bị trừng phạt.

Tất cả mọi người đều biết, người này chính là người mà gia đặt ở đầu quả tim.

Những hạ nhân này đều được điều từ tiền viện tới, Thạch Anh một tay#, rất có năng lực, cũng rất ít lời.

Lam Thanh hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí cả ngày không nói một lời.

Chỉ có hai gian sương phòng đó, không ai được phép vào.

Nàng thỉnh thoảng ra ngoài một chuyến, đến Nguyệt Hoa Uyển tìm Châu Nhi ngồi một lúc.

Nhưng cuộc trò chuyện của họ kỳ lạ đến mức khó hiểu

Châu Nhi: “Tại sao ngươi vẫn chưa chết?”

Lam Thanh: “Tại sao ngươi vẫn còn sống?

Châu Nhi: “Ta trông mong ngươi chết sớm, ngươi chết rồi ta cũng có thể đi nói một tiếng cho tiểu thư!”

Lam Thanh: “Vậy có lẽ phải khiến ngươi thất vọng rồi, có thể ta sẽ chết sau ngươi!”

Lam Thanh tự mình cầm lấy ấm trà trên bàn, rót vào tách trà để uống.

Ngón tay ngọc thon dài cong lên như ngọn sen, mềm mại như quấn mây, mỗi một động tác đều tràn đầy mê hoặc.

Châu Nhi tức giận nói: “Già mồm như vậy là ai quyến rũ ai hả?”

Lam Thanh khẽ lắc đầu, mặt mày uể oải, ánh mắt như tơ nhìn xung quanh.

Như vậy lại châm chọc khiêu khích Châu Nhi.

Lam Thanh từ từ nói: “Ta cũng không còn cách nào, thân thể này dùng chút sức lực cũng không được.”

Thật ra thân thể này chỉ có sinh lực khi có “Cái đó”, lúc bình thường bị giày vò đến muốn khóc.

Cuộc trò chuyện này đã bị các hạ nhân đi theo bẩm báo với Lý Hoài Úc không sót một chữ.

Lý Hoài Úc nghĩ, trong phủ này có một người có thể nói chuyện với nàng cũng tốt.

Cứ để nàng đi.

Chỉ là hắn không biết, trong bộ trà có hun ‘Táng Hoa Hương’.

Châu Nhi biết vì Lam Thanh mà bản thân mới có thể sống lâu như vậy.

Che giấu tai họa đó một cách bí mật, không ai muốn cứu được hai người họ.

Chỉ là thuốc càng lúc càng ít, không biết chống đỡ được bao lâu.



Sau khi tắm xong, nằm trên tháp bên trong chỉ mặc một chiếc váy dài.

Nắng chiều chiếu vào người khiến nàng mệt mỏi muốn ngủ.

Trong lúc mê man, đột nhiên có một giọt nước rơi trên mặt, hai mắt vẫn không muốn mở ra. Cho đến khi những hạt mưa rơi nhiều hơn, mới chợt nhớ đến, cũng không còn ai có thể đứng bên cạnh tháp cầm ô cho che mưa cho nàng nữa, che chở cho nàng ngủ một giấc ngon lành.

Lam Thanh chỉ ngồi dậy nửa thân trên, cánh tay vịn vào tay ghế, tay kia vươn ra lấy chiếc ô lớn trước tháp, che đi cây non cao gầy.

Bởi vì cánh tay giơ lên, ống tay áo tuột ra, lộ ra toàn bộ cánh tay ngọc bích trắng nõn như ngó sen.

Bộ quần áo vốn đã mỏng nhẹ lại bị mưa làm ướt dính vào người, làm lộ ra đường cong mê người, khơi gợi khiến người khác muốn phạm tội.

Thị vệ mới bất giác tiến lại gần, nhìn cánh tay ngọc đang đung đưa vì cơ thể suy nhược của nàng, liền đưa tay cầm lấy chiếc ô trên tay nàng, che mưa cho nàng.

Lam Thanh ngẩng đầu, dường như nhìn thấy hắn, liền cười vui sướng, nhưng trong nháy mắt biến mất, liền dựa vào tay vịn thở hổn hển.

Lồng ngực cũng chuyển động theo, khiến người ta nhìn đỏ cả mặt. Hắn quay đầu nhìn chỗ khác, né tránh rất không tự nhiên.

Lam Thanh hít một hơi, nhìn cánh tay đang cầm ô mà cảm thấy chán ghét. Nàng ghét người khác chạm vào chiếc ô của nàng, đó là bảo bối của nàng. Xoay người nằm lại trên tháp, giật lại chiếc ô, bước chân nhẹ nhàng lay động trở về phòng.

Sau đó thủ vệ này tưới nước và bón phân cho cây non, vì hắn biết có lẽ nàng rất thích cây non này.   

Ngày qua ngày, bóng dáng gầy gò đó dần dần xuất hiện ngày càng nhiều trong ký ức, bỗng một ngày Lam Thanh hỏi: “Ngươi tên gì?”

Thủ vệ còn tưởng là mình nghe nhầm, Lam Thanh lại hỏi lại lần nữa, hắn mới gãi đầu nói: “Tiểu nhân tên là Vương Lương”