Uyên Ương

Chương 2: Chương 2





“Được rồi.

Đến lúc em nên vào công ty làm việc rồi đó”
Tự nhiên Cửu Uyên trầm giọng lên tiếng khiến cho anh lạnh dọc sống lưng.

Triệu Minh không sợ cha không sợ mẹ lại sợ người chị gái này, nghe cô nói như vậy liền gật đầu đồng ý
“Em biết rồi, ngày mai em vào làm là được chứ gì.

Nhưng mà chị không sao chứ”
“Không sao, em về được rồi”
Triệu Cửu Uyên phất tay muốn tiễn anh đi.

Sau khi Triệu Minh rời đi không lâu, điện thoại của cô trên bàn bỗng dưng đổ chuông.

Triệu Cửu Uyên đang nghiêm túc làm việc tiện tay nhấc máy mà không thèm nhìn tên người gọi đến
“Alo? Cửu Uyên xin nghe”
Bên đầu dây bên kia phát ra một âm thanh vô cùng trầm ấm của một người đàn ông :"Là anh"
“Hả?”
Cửu Uyên chợt giật mình, giọng nói này thật quen thuộc.


Cô chợt nhìn lên tên người gọi đến liền nhếch môi cười tự giễu bản thân mình
“Em không nhận ra anh sao?”: Người bên kia chính là Thẩm Hạo cũng chính là vị hôn phu của cô”
“À, có chuyện gì sao?”
“Anh về rồi”
Ánh mắt của Cửu Uyên thoáng lóe lên một tia sáng, sau đó cô tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng nói với anh :" Ừ, em vừa nghe Triệu Minh nói"
“Cửu Uyên”: Thẩm Hạo gọi tên cô, anh muốn nói gì đó nhưng mấp máy một lúc rồi lại không nói ra.

Triệu Cửu Uyên nhìn chằm chằm vào điện thoại :" Ừ ?"
“Không phải là anh không muốn nói cho em biết trước”: Thẩm Hạo bên đầu dây bên kia sợ cô hiểu lầm liền lên tiếng giải thích
“Ừ”
“Anh muốn làm cho em bất ngờ nhưng không ngờ em lại biết rồi”
“Ừ, nếu không có việc gì nữa thì em cúp máy nhé?”
Ánh mắt của Cửu Uyên có chút gì đó thắm buồn, cô cũng muốn nói gì với anh nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Nghe cô muốn cúp máy, Thẩm Hạo vội vàng lên tiếng:" Cửu Uyên"
“Ừm? Anh nói đi”
“Tối nay chúng ta có thể gặp nhau không?”: Giọng anh cất lên với vẻ dè dặt :" Nếu có thể thì tan làm anh đến đón em"
“Được”: Triệu Cửu Uyên khẽ đáp :" Nếu không còn gì nữa thì tối gặp"
Cuộc điện thoại của hai người họ kết thúc tại đó.

Thẩm Hạo nhìn màn hình điện thoại đã tắt khẽ thở dài.

Bọn họ quen nhau cũng đã hơn 4 năm rồi.

Từ cái lúc cô ra nước ngoài du học, cô gái này đã thay đổi rất nhiều.

Không còn vẻ hoạt bát như ngày xưa nữa thay vào đó là một vẻ lãnh đạm hơn bình thường
Sau khi cô ra trường trở về nước liền vào Triệu thị làm việc.

Anh và cô cũng trở nên ít gặp nhau hơn.

Vài năm trước anh sang nước ngoài điều chỉnh lại một số công ty con của Thẩm thị.

Hôm nay là hai năm kể từ khi anh ra nước ngoài cũng chính là 4 năm kỉ niệm yêu nhau của hai người họ
Bọn họ quen nhau một phần là do gia đình gán ghép.


Lúc đầu anh thật sự cũng không thích việc làm này của gia đình mình, cha mẹ anh cũng vì liên hôn mà đến với nhau.

Nhưng khi sinh anh ra chẳng bao lâu họ lại ly hôn
Hôn nhân chính trị nào có bền lâu chứ, lúc đó anh nghĩ sao họ lại để anh đi vào bước đường mà họ từng đi chứ
Nhưng mọi suy nghĩ đó đã chấm dứt khi anh gặp cô.

Vị hôn thê mà cha mẹ sắp đặt cũng chính là người mà anh thầm mong nhớ.

Đối với anh, cô là một cô bé vô cùng hiểu chuyện, lanh lợi lại ngang ngược rất đáng yêu
[…]
Cả một ngày dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, mọi người thay nhau tan làm.

Triệu thị cũng không ngoại lệ, nhân viên thay nhau đi ra khỏi công ty.

Thẩm Hạo đã lái xe đến chờ sẵn, hơn 6 giờ anh vẫn chưa thấy bóng dáng của Triệu Cửu Uyên đâu liền sốt ruột bước ra khỏi xe
Thẩm Hạo ngẩn đầu nhìn lên tòa công ty thở dài, đợi một lúc mới thấy Triệu Cửu Uyên bước ra
“ Để anh đợi lâu rồi”: Bước đến gần, cô khẽ lên tiếng
“ Không lâu, không lâu”: Thẩm Hạo khẽ cười, mở cửa xe cho cô :”Em vào đi”
Sau đó, xe bắt đầu di chuyển.

Thẩm Hạo đưa cô đến một nhà hàng hải sản không mấy nổi tiếng nhưng thức ăn lại rất ngọn, anh nhìn sang cô khẽ lên tiếng :”Hơn một năm rồi chúng ta mới gặp lại nhỉ?”
“Phải”
Triệu Cửu Uyên đáp lại, sau đó lại bật cười chế giễu :”Chẳng có người yêu nào như chúng ta cả.


Quen nhau hơn 4 năm, nhưng số lần gặp mặt lại tính trên đầu ngón tay.

Ai không biết thì chỉ nghĩ chúng ta chỉ là bạn bè”
Nghe lời cô nói, Thẩm Hạo chỉ cúi đầu không biết nói gì.

Cô nói rất đúng, anh và cô chẳng giống người yêu chút nào
“Anh không đi nữa.

Sau này đều ở lại với em”: Thẩm Hạo nhìn cô mỉm cười ôn nhu :”Cửu Uyên à, chúng ta cũng đã đến tuổi kết hôn rồi”
“ Anh muốn kết hôn sao?”
Cô xoay sang nhìn anh, mỉm cười như thường, bên tai cô lại vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông bên cạnh :”Cũng đúng, qua vài tháng nữa anh cũng 29 rồi còn gì”
“Chúng ta kết hôn được không?”
Bỗng dưng Thẩm Hạo lại nói ra câu khiến người ta đầy bất ngờ.

Chúng ta? Là cô và anh sao? Giữa bọn họ được tính là hôn nhân chính trị hay là tự nguyện.

Chuyện này có lẽ cũng không thể nói được.
Triệu Cửu Uyên khẽ chớp mắt :”Chúng ta sao?”
“ Không em thì là ai nữa chứ?”.