Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 113: 113: Phiên Ngoại Ba Chuyện Cũ 3





Diệp Nam Kỳ bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại những lời Lâm Hư Tiên Tôn nói.
Sư tôn nói, ta cùng với ngươi, tuyệt không có khả năng.
Sư tôn còn nói, ta vĩnh viễn không quên được sư muội.
Cho tới tận bây giờ, Diệp Nam Kỳ mới nhìn ra một tia không thích hợp, bởi vì, sư tôn từ đầu đến cuối đều chưa từng chính diện trả lời hắn.
Sư tôn chưa từng nói, ta không thích ngươi.
Trái tim Diệp Nam Kỳ như bị kim đâm đau đớn, hắn nắm chặt lòng bàn tay, lật lại toàn bộ ký ức của mình, từng chút hồi tưởng lại biểu tình của sư tôn khi nói những lời này với hắn.

Thế nhưng, hắn lại hoàn toàn không có một chút ấn tượng.
Sau khi những cảm xúc tức giận cùng buồn bực nguôi ngoai, Diệp Nam Kỳ mới nhận ra trong đó có chút không thích hợp.
Hắn dùng sức nắm chặt tay, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Sau một lúc lâu, hắn mới suy sụp nâng lên chén rượu, uống một hơi.
"Sư tôn, ta không rõ."
Hắn lẩm bẩm nói nhỏ, đuôi mắt đỏ bừng.

Ngày thường hắn luôn cao ngạo cùng tự phụ, lúc này lại cúi đầu, từng ly từng ly rượu rót vào miệng, không ngừng lặp lại, "Sư tôn, ta không rõ.".

truyện teen hay
Hắn không rõ, vì sao sư tôn nhìn như cũng thích hắn nhưng lại luôn cự tuyệt hắn?
Diệp Nam Kỳ tự chuốc say chính mình, nhưng hắn vẫn giữ được một tia thanh tỉnh.

Hắn lung la lung lay đi vào phòng ngủ, trong đầu không còn một chút tự hỏi, vừa ngã đầu xuống là ngủ luôn.

Cửa sổ trong phòng chưa đóng lại, hơn nửa đêm trời đổ mưa lớn, tiếng mưa rơi từng đợt rào rào, tiếng sấm hỗn loạn, làm Diệp Nam Kỳ đang ngủ mơ nhăn chặt mày lại.

Hắn lại nằm mơ thấy giấc mộng lúc trước.
Trong mộng, hắn bị ấn xuống đào linh căn, ngay tại khi hắn hết sức tuyệt vọng, cánh cửa đang đóng chặt kia lập tức mở ra.
Lâm Hư Tiên Tôn xuất hiện ở cửa, khuôn mặt lạnh băng lãnh đạm của y hiện ra thần sắc giận dữ, y lạnh giọng nói, "Tông chủ, ngài đang làm cái gì!"
Diệp Nam Kỳ kinh hoàng ngẩng đầu, ánh trăng xuyên thấu qua cánh cửa rộng mở, chiếu sáng toàn bộ gian phòng, đồng thời cũng làm Diệp Nam Kỳ thấy rõ khuôn mặt người đứng trước mặt.
Là tông chủ Thiên Tê Tông.
Tông chủ Thiên Tê Tông thu hồi tay, nhìn về phía Lâm Hư Tiên Tôn.

Ánh mắt hắn lạnh băng, thậm chí còn có chút không vui, "Lâm Hư, bộ dáng hiện tại này của ngươi còn ra thể thống gì, ta chỉ là muốn thăm dò linh căn đứa nhỏ này mà thôi, ngươi cho rằng ta muốn làm gì."
Diệp Nam Kỳ hoảng sợ há miệng thở dốc, nhưng nửa chữ cũng không nói nên lời.
Hắn có thể nhận thấy tầm mắt tông chủ Thiên Tê Tông nhìn qua, âm độc lại lạnh băng, như một con rắn độc gắt gao quấn quanh người hắn.
Lâm Hư Tiên Tôn bước nhanh về phía Diệp Nam Kỳ, "Tông chủ, nếu ngài đã thăm dò linh căn xong rồi thì mau rời khỏi đây, thứ cho không tiễn xa được!"
Lời này của y tựa hồ đã chọc giận tông chủ Thiên Tê Tông, "Bộ dáng này của ngươi là đang đề phòng ta sao, ta nói cho ngươi biết, đứa nhỏ này linh căn không tồi, ta muốn dẫn hắn rời đi, tự mình dạy dỗ hắn tu luyện!"
Tông chủ Thiên Tê Tông ngoài miệng nói đường hoàng, trên thực tế vẫn luyến tiếc linh căn Diệp Nam Kỳ.

Nếu có được linh căn này, nói không chừng hắn có thể biết được bí mật của linh khí hấp thu không ngừng.
Nói đến cùng, vẫn là muốn đem Diệp Nam Kỳ đi làm thí nghiệm.
Lâm Hư Tiên Tôn đương nhiên là không chịu, y ôm Diệp Nam Kỳ, cười lạnh một tiếng, "Không cần, tông chủ, đứa nhỏ ta tự mình mang về, đương nhiên là tự tay ta sẽ dạy dỗ."
Tông chủ Thiên Tê Tông thẹn quá hóa giận, quát một tiếng, "Ngươi đừng có không biết điều!"
Lâm Hư Tiên Tôn bảo hộ Diệp Nam Kỳ ở sau lưng, cùng Thiên Tê Tông tông chủ đánh một trận.

Tu vi của y cùng tông chủ Thiên Tê Tông không chênh nhau nhiều lắm, y lại đè ép được khí thế tông chủ Thiên Tê Tông xuống, cho nên giành thế thượng phong.

Nhưng tông chủ Thiên Tê Tông lại làm một động tác giả, đó đánh lén về phía Diệp Nam Kỳ.

Kiếm khí kia lạnh băng mà sắc bén, Diệp Nam Kỳ cứng đờ ngồi ở chỗ kia, cả người không thể nhúc nhích.
Rất nhanh thôi, hắn sẽ bị chém thành hai nửa.
Thế nhưng, một thân ảnh đơn bạc lao đến chắn trước mặt hắn.
Lâm Hư Tiên Tôn cứng rắn chịu một kích này, khí huyết cuộn trào, y lau đi vết máu bên môi, phun ra hai chữ, "Đê tiện."
Y cầm kiếm, thân thể đứng thẳng, lại lần nữa bảo hộ Diệp Nam Kỳ ở phía sau, đáy mắt y là sự tức giận cuộn trào, "Tông chủ, nếu ngươi khăng khăng muốn mang Nam Kỳ đi, ta cũng không ngại cùng ngươi ngọc nát đá tan."
Lâm Hư Tiên Tôn cầm kiếm trong tay, tiến thêm một bước về phía tông chủ Thiên Tê Tông.

Dường như y không cảm nhận được đau đớn, một chút cũng không sợ hãi.
Nhưng tông chủ Thiên Tê Tông lại khẽ cắn môi, không dám tiếp tục đánh tiếp, xoay người rời đi.
Hắn thực sự sợ chết.
Lâm Hư Tiên Tôn nhìn thấy người đi rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Y bước đến ôm Diệp Nam Kỳ vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, giọng nói ôn nhu, "Đừng sợ, sư tôn tới rồi."
Cái ôm này mang theo một chút mùi máu, nhưng Diệp Nam Kỳ lại cảm thấy vô cùng an tâm.
Hắn đang muốn giơ tay lau đi vết máu bên môi Lâm Hư Tiên Tôn, đột nhiên một trận đau nhức bao phủ lấy toàn thân hắn, làm cả người hắn run rẩy, cuộn tròn ở trên giường, ý thức rơi vào hắc ám.
Giữa lúc nửa mộng nửa tỉnh, hắn nghe được có người nói ở bên tai hắn, "Sợ là trúng độc, loại độc này, ta cũng không thể giúp được gì."
Lâm Hư Tiên Tôn dường như đang nói gì đó, hắn nghe không rõ, cũng không biết hôn mê bao lâu rồi, một đôi tay hơi lạnh cầm lấy bàn tay hắn, có người ở bên tai hắn nhẹ giọng nói, "Ngươi sẽ tốt lên."
"Sư tôn sẽ không để ngươi xảy ra chuyện."
Có thứ gì đó lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay hắn, Diệp Nam Kỳ chợt mở mắt.
Hắn có chút không phân biệt rõ, đây rốt cuộc là hiện thực hay là mộng.

Bên ngoài trời mưa thật sự rất lớn, từng hạt mưa bụi lạnh băng xuyên qua cánh cửa sổ mở rộng rơi xuống mu bàn tay hắn, hắn lúc này mới bừng tỉnh.
Diệp Nam Kỳ nhớ lại rồi.
Hắn nhớ lại phần ký ức bị lãng quên từ rất lâu trước kia.
Hắn ngồi ngốc ở trên giường, dường như phải tiếp nhận chuyện gì ngoài dự đoán, thần sắc có chút chết lặng, đầu quả tim từng chút run rẩy, đau đớn khiến ánh mắt hắn chao đảo lắc lư, cuối cùng rơi xuống quyển trục ở trước mặt.
Diệp Nam Kỳ lúc này mới tích cóp lại một chút sức lực, mở ra quyển trục, ánh mắt một lần nữa nhìn xuống phần ký lục trên quyển trục.
Tông chủ tiền nhiệm từ rất sớm trước kia đã bắt đầu bắt đệ tử làm thực nghiệm.
Rất sớm, sớm đến hắn vừa mới tiến vào tông môn đã bị tông chủ trước theo dõi.
Hắn được sư tôn cứu, nhưng cũng bị trúng độc.
Diệp Nam Kỳ tiếp tục lật xem, quả nhiên đoạn thời gian hắn rời khỏi Thiên Tê Tông kia, đệ tử nội môn lại tiếp tục mất tích, lúc trước sư tôn đuổi hắn xuống núi chỉ là vì bảo hộ hắn.
Lần trước xuống núi, đáy lòng hắn chỉ có oán hận cùng tuyệt vọng, nhưng hiện tại biết được nguyên nhân, hắn lại chỉ cảm thấy áy náy cùng thống khổ.
Hắn đã nói vô số lần với sư tôn, sư tôn, ngài thật tuyệt tình.
Nhưng hiện tại biết được những chuyện này, hắn lại cảm thấy mình vừa ngu xuẩn vừa tùy hứng, ở dưới sự che chở của sư tôn mà quên mất mọi chuyện, ở dưới sự bảo vệ của sư tôn, mà vô số lần chỉ trích người.
Trách người không có tâm.
Để sư tôn một mình gánh vác những ký ức đó, không dám nói, sợ sẽ khiến cho hắn chịu thống khổ dù chỉ một chút.
Hắn cơ hồ không dám tưởng tượng, tông chủ vì nhằm vào sư tôn sẽ làm ra những chuyện gì.
Vừa nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Nam Kỳ không có chỗ nào là không khó chịu, hắn mơ mơ màng màng vươn tay, dùng sức ấn mạnh trên lồng ngực đang đau đớn, cơ hồ muốn đào cả tim mình ra.
Hắn rốt cuộc đã làm những gì?
Đau đớn đủ nhiều, đầu óc hắn trở nên vô cùng thanh tỉnh.
Sư tôn rõ ràng thích hắn, vì sao lại lần lượt cự tuyệt.
Thân thể sư tôn vì sao lại ngày càng lụi bại, thoạt nhìn vô cùng suy yếu.
Những chuyện này cho tới bây giờ, đều có đáp án.
Hắn trúng độc, không chết.
Nhưng sư tôn lại rời đi Vạn Kiếm Phong, không thấy bóng dáng.
Tất cả sự thật đều phơi bày ngay trước mắt hắn, làm hắn không thể không tin, thân thể hắn chuyển biến tốt hơn có quan hệ rất lớn với sư tôn.
Ngày ấy ở trên phi thuyền, hắn hoảng hốt nghe được giọng nói của sư tôn, thì ra không phải là mộng.
Sư tôn, thật sự tới gặp hắn.
Cả người Diệp Nam Kỳ cứng đờ, một ý niệm đáng sợ đang thành hình trong đầu hắn.


Hắn đột nhiên đứng lên, thậm chí không thèm đi giày, cả người giống như điên dại chạy ra bên ngoài.
Hắn chạy tới chỗ ở Lâm Hư Tiên Tôn, dùng sức đẩy cửa ra.

Bây giờ nhìn lại bố trí vô cùng quen thuộc này, hắn chỉ cảm thấy cả người rét run, trái tim tựa hồ đang run rẩy.
Hắn tỉ mỉ xem qua từng đồ vật một, lúc này mới phát hiện, sư tôn, cái gì cũng không mang đi.
Chuyện này không có khả năng.
Diệp Nam Kỳ vô cùng quen thuộc tính cách Lâm Hư Tiên Tôn, Lâm Hư Tiên Tôn có một chút chứng cưỡng bách, đồ vật bên ngoài dùng không quen, rất nhiều đồ vật thiết yếu y luôn sẽ tự mình mang đi.
Nhưng mà, tất cả đồ vật ở nơi này đều không thiếu một cái.
Hai chân Diệp Nam Kỳ mềm nhũn, đầu quả tim như bị đâm đến máu tươi giàn giụa.

Hắn ngơ ngác nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, trước mắt hoảng hốt, ngay sau đó đầu gối ngã khuỵu xuống.
Hắn ở chỗ Lâm Hư Tiên Tôn không ăn không uống hết ba ngày.
Diệp Nam Kỳ cuối cùng cũng phát hiện ra bút ký Lâm Hư Tiên Tôn lưu lại trong một phòng tối bí mật.
Tưới bằng máu tươi cùng linh khí, có thể giải bách độc.
Tay Diệp Nam Kỳ chợt buông lỏng, cả người hắn run rẩy, máu trong người chảy ngược.

Trong khoảnh khắc đó, hắn nôn ra một ngụm máu tươi, mùi máu ở trong miệng của hắn bồi hồi không tan, làm hắn không khỏi có chút buồn nôn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, đáy mắt mang theo tơ máu, "Không, sẽ không, đều là giả"
"Sư tôn nhất định còn sống, còn sống"
Diệp Nam Kỳ chảy nước mắt, hô hấp run rẩy, có chút hèn mọn lặp đi lặp lại lời nói.
Hắn run rẩy đưa tay lấy máy truyền tin, gửi cho Tư Cửu Lê.

Giọng nói hắn khàn khàn như vừa bị giấy ráp chà xát, đáy mắt mang theo một tia sáng le lói tùy thời có thể vụt tắt.
"Sư tôn còn sống sao?".